[Việt Nam] Đại Việt Tu Tiên Truyện

Chương 15 : Nhân Pháp đan




Sáng sớm hôm sau, ba người bọn họ đã ra sân đứng chờ sẵn, ai cũng sợ dậy muộn sẽ bị các vị sư huynh, sư tỉ trách tội .

Cả bọn đợi khoảng một canh giờ thì thấy có một đạo lam ảnh từ xa loé lên, đang tiến tới đây. Luồng sáng đáp xuống hiện ra thân ảnh một nam nhân, đầu tóc búi cao, cũng vận áo đạo bào màu trắng đang cưỡi một cái bình màu xanh tỏa ra ánh sáng lấp lánh , có lẽ đây là trang phục của môn phái. Để ý kỹ thì thấy trên cổ vị sư huynh này cũng đeo tấm bùa màu vàng hình tam giác giống bọn họ, phía dưới mang một cái đai lưng màu vàng có một vạch đen .

Vị sư huynh phất tay một cái, thu lại chiếc bình vào tay áo rồi nghiêm giọng nói : " Các ngươi nghe đây ! Kể từ hôm nay các người sẽ chính thức là đệ tử của Phù viện, trực thuộc Việt Đạo phái. Tuy tư chất tu tiên các ngươi không cao, nhưng lại có thiên phú trong việc chế phù, nên môn phái vẫn trọng dụng thu làm đệ tử nội môn của Phù viện. Nếu cố gắng tu luyện kĩ nghệ, sau này rất có thể sẽ được các vị trưởng lão xem trọng và bồi dưỡng làm tinh anh đệ tử, địa vị không kém hơn so với những đệ tử có thượng phẩm tư chất ! "

" Bây giờ ta giao cho các ngươi một số vật phẩm và công pháp cần thiết, các ngươi tự mình tham khảo và tìm hiểu. Mỗi ba mươi ngày ta sẽ đến đây một lần để kiểm tra và giảng dạy một số chỗ chưa hiểu ! "

Vị sư huynh nói thao thao bất tuyệt một hồi thì lấy từ trong tay áo ra ba chiếc rương nhỏ . Phất tay một cái ba chiếc rương như có một bàn tay vô hình nâng đỡ, phiêu phiêu bay đến bên ba người Thiên Việt.

Lâm Vân chợt bước lên, chắp tay cung kính nói :" Vị sư huynh này , xin cho hỏi lần này môn phái tuyển được bao nhiêu người ? "

" Lần này phái ta chọn được năm mươi lăm người đủ tư cách gia nhập trong tổng số hơn bốn ngàn người tham gia Tu Tiên Chiêu Sinh Hội, riêng Phù viện ta thì chỉ có ba người các ngươi được chọn ! "

"Thôi các người cố gắng tu luyện đi ! Sư huynh còn có việc, sẽ đúng hẹn quay lại kiểm tra sau !"

Nói rồi vị sư huynh phóng ra chiếc bình màu xanh lam lên không trung, nó lơ lửng trên cao, đón gió to đến ba thước thì dừng lại. vị sư huynh kia nhảy lên, rồi ngự không phi đi mất dạng.

Ba người bọn họ nhìn theo với ánh mắt hâm mộ hồi lâu thì có tiếng nói xen vào :"Thật không ngờ môn phái tuyển chọn đệ tử lại hà khắc đến vậy , hơn bốn ngàn người mà chỉ lấy có năm mươi lăm . Chúng ta cũng thật may mắn à ! ".

Thiên Việt cùng Lâm Vân khẽ gật đầu đồng ý với ý kiến của Hoàng Trung, rồi bắt đầu mở chiếc rương dưới đất ra xem. Chỉ thấy bên trong có ba cuốn sách bề ngoài cũ kỹ , một bình đan dược cùng loại với Thực Cốc đan, một xấp phù chú màu vàng còn chưa được hoạ chữ bên trên, một cây bút lông, một ít bột vẽ màu đỏ.

Cả ba chào hỏi nhau mấy câu rồi ai về phòng nấy, bắt đầu nghiên cứu mấy cuốn sách.

Thiên Việt chọn đại một cuốn có bìa ghi là " Nhập môn phù chú "

Ngồi giở từng trang một, nghiền ngẫm cẩn thận từng con chữ, cậu đọc đi đọc lại như sợ bỏ sót gì đó mà mình sơ ý chưa xem. Chìm vào cuốn sách hồi lâu , đến khi đóng quyển sách lại thì nhìn bên ngoài thấy trời đã tối từ lúc nà .

Ngồi ngẫm nghĩ lại những gì đã đọc trong cuốn sách, hồi lâu Thiên Việt mới thở dài một tiếng. Phù chú của tiên nhân thật là lợi hại không tưởng .

Ví dụ như pháp phù trung cấp có thể lập tức thi triển ra các pháp thuật bậc trung như : Liệt Hoả Trùng Thiên, Băng Sơn Áp Đỉnh, Sa Thổ thuật, Kim Phong Sát thuật ..v..v

Lợi hại hơn còn có Hồn phù, có thể triệu gọi ra linh hồn yêu thú đã bị phong ấn. Hoặc là Thiên Tướng phù, người chế phù chỉ cần lập khế ước với bất kì vị thiên binh thiên tướng nào trên thiên giới, sau đó chỉ cần tế đi một lượng pháp lực nhất định, sẽ gọi được thiên binh ra trợ chiến. Dĩ nhiên đó chỉ là một tia ý niệm mang theo một phần sức mạnh của thiên binh trên thiên giới

giáng phàm mà thôi .

Ngoài ra còn có các loại phù phụ trợ như Vô Hình phù, Ngự Phong phù, Độn Thổ phù ..v..v..

Cao hơn thì có thể luyện chế Bùa hộ thân. Đây là một biến hoá từ phù chú. Nó thường mang công dụng phòng hộ , giúp người ta chống đỡ đòn tấn công từ địch thủ. Đây là thứ rất được ưa chuộng tại tu tiên giới. Thứ mà Thiên Việt đang đeo trên cổ chính là Bùa , nhưng nó chỉ có tác dụng chứng minh thân phận trong môn phái .

Ngẫm lại mà Thiên Việt cảm thán mãi không thôi. Xem ra vào Phù viện đúng là cũng không tệ.

Lấy ra một viên Thực Cốc Đan ăn vào, Thiên Việt thấy trong người khoan khoái, lại lấy tiếp một cuốn sách có bìa ghi là " Tu tiên giới toàn thư " ra xem ngấu nghiến .

Chớp mắt đã lại đến sáng. Thiên Việt sau một đêm làm mọt sách, đã có cái nhìn rõ ràng hơn về tu tiên giới rộng lớn này .

Hoá ra hai ngàn năm trước , tổ sư khai sáng Việt Đạo phái là Hoàng Trung Hoàng chân nhân, một trong số vài nhân vật huyền thoại của tu tiên giới Đại Việt từng đạt tới một trong ba đại cảnh giới trong truyền thuyết: "Nhân Vương " .

Theo lời kể lại thì lúc ấy Tổ sư tung hoành khắp tu tiên giới không đối thủ, ông là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong hai ngàn năm trở lại đây. Tu luyện một ngàn hai trăm năm đạt tới Nhân Vương đỉnh cấp, độ kiếp thành công, phi thăng thiên giới , trở thành một huyền thoại lưu truyền trong tu chân giới Đại Việt quốc .

Ông đã sáng tạo ra bộ công pháp vô cùng bá đạo : " Tam Thiên Việt Đạo ".

Bộ công pháp này từng dậy lên một làn sóng trong giới tu tiên khắp tam giới, mở ra một con đường mới cho tu chân giả khắp nơi. Nhưng một thời gian sau thì mọi người vô cùng thất vọng, vì bộ công pháp này chỉ có người dân Đại Việt, là hậu duệ của Lạc Long Quân thánh nhân mới có thể tu luyện được .

Khi luyện tới thiên cuối cùng , tức là Thần cảnh giới, nó đòi hỏi người luyện phải mang trong mình ba dòng máu Tiên - Nhân - Long mới có thể tiếp tục tu luyện.

Vậy tại sao nó lại lợi hại, có sức hấp dẫn như vậy ?

Đơn giản là vì nếu đem những đại thần thông như " Thân Ngoại Hoá Thân " hoặc " Đệ Nhị Nguyên Thần “, từng được xem là vô cùng nghịch thiên trong tu chân giới mà so sánh với "Tam Thiên Việt Đạo " thì thật thua kém hai phần.

Người tu luyện Tam Thiên Việt Đạo có thể ngưng tụ “Nhất Hồn Chân Thân” khi đại thành hồn thứ nhất, tức là lúc ở cảnh giới Đạo sĩ đỉnh cấp đã có được thần thông này. Trong khi nếu theo con đường mà hầu hết mọi môn phái trong tu chân giới đang đi, thì phải đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ trung cấp mới tu luyện được "Thân Ngoại Hoá Thân " hoặc "Đệ Nhị Nguyên Thần".

Mà Đạo Sĩ đỉnh cấp thì chỉ tương đương với Kim Đan kỳ cảnh giới mà thôi.

Thiên Việt không khỏi lấy làm tự hào khi mình chính là một người dân Đại Việt chính gốc.

Cậu lập ra một lịch trình tập luyện rất nghiêm túc, không thua gì lúc còn ở nhà. Trước đây đã khắc khổ mới có thành công, bây giờ càng phải khắc khổ luyện tập gấp một ngàn lần mới mong có chút thành tụ trong thế giới tu tiên này.

Theo lịch trình tập luyện thì trước mắt cậu sẽ chú tâm tu luyện Tam Thiên Việt Đạo vào ban ngày , ban đêm sẽ dành ra ba canh giờ để luyện Chân Long Loạn Không Quyết. Đợi sau khi đạt tới cấp Nhân sĩ đỉnh cấp rồi mới học chế phù.

Quyết định rồi là bắt tay vào làm ngay . Ngồi ngay ngắn xếp bằng trên giường, Thiên Việt nhắm mắt tĩnh tâm , nhớ lại những gì công pháp trong sách đã ghi.

Trước tiên hấp nạp linh khí vào cơ thể thông qua huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, sau đó dùng ý niệm bản thân dẫn dắt nó theo lộ trình đã định sẵn trong bản công pháp. Khi đi hết một vòng lộ trình, linh khí sẽ quay về đan điền. Tại đây linh khí chia làm hai phần, một phần sẽ chuyển hoá thành pháp lực trữ lại đan điền, phần còn lại sẽ dùng để nuôi dưỡng hồn phách. Xong một quá trình như vậy thì được gọi là một vòng Tam Thiên.

Được cái này thì phải chịu thiệt cái khác, ở đời không có gì là hoàn hảo cả. Theo cách này thì tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn tu chân giả các môn phái khác rất nhiều, nhưng về sau này sẽ thu được lợi ích vô cùng lớn.

Cứ thế tu luyện, một vòng rồi lại một vòng Tam Thiên, lặp đi lặp lại cái quá trình vô cùng nhàm chán ấy mà tích luỹ pháp lực. Cắm đầu vào tu luyện, bỏ mặc tất cả những việc khác, bất giác thời gian đã trôi qua một năm. Trong thời gian này vị sư huynh kia có ghé lại hơn mười lần để kiểm tra tiến độ của ba người. Lần nào hắn cũng tỏ ra rất khó chịu khi thấy tốc độ tu luyện của Thiên Việt, quả thật là chậm chạp đến mức "Sên bò kém xa ".

Một năm trời mà hắn vẫn chỉ là Nhân Sĩ sơ cấp, trong khi hai người Hoàng Trung và Lâm Vân với tư chất hạ phẩm đã đạt tới Nhân Sĩ trung cấp, thậm chí còn mấp mé đột phá đến đỉnh cấp .

Thiên Việt cũng vì việc này mà buồn rầu không thôi, đâu phải hắn lười biếng kia chứ, người ta luyện một thì hắn cố gắng luyện đến mười lần. Ngày cũng như đêm, không ngừng nghỉ một khắc. Thậm chí nếu ngủ mà tu luyện được thì hắn cũng không muốn bỏ qua. Vậy mà tiến độ của hắn quả thật chậm đến khó tin, đã từng có lúc hắn nản lòng định bỏ cuộc, nhưng rồi ý chí kiên định đã chiến thắng, hắn lại chỉ biết cố gắng trong vô vọng mà thôi.

Ngồi trong phòng thở dài một hơi chán nản. Cảm thấy tâm không được tịnh, nên Thiên Việt ngồi nghỉ ngơi thư giãn, định bụng ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút thì chợt thấy một làn khói xanh nhè nhẹ bay vào qua khe cửa sổ dần dần cuộn lại với nhau, ngưng tụ ra một Long ảnh.

Suốt một năm nay Thiên Việt chẳng lạ gì việc Long lão thường xuyên ra ngoài dạo chơi hay tu luyện gì đấy. Có khi lão đi mười ngày, cũng có khi ba bốn chục ngày mới về một lần .

Lộp cộp vài tiếng, Long lão bỗng dưng tiện tay quẳng một bao vải, bên

trong đầy nhóc chai lọ cho Thiên Việt :

" Cho ngươi đấy ! Đừng bảo lão bằng hữu này không quan tâm đến ngươi nữa đấy nhá ! " - Long lão nói với một vẻ mặt gian gian khó nói thành lời .

Thiên Việt trợn mắt lấy làm ngạc nhiên, nhặt một cái lọ lên mở nắp ra xem thì ... Một mùi thơm...! Mùi thơm của thảo dược vô cùng dễ chịu lan toả khắp căn phòng .

Đan dược !

Đổ một viên ra tay nhìn ngắm, Thiên Việt quan sát một hồi chỉ thấy đan dược này to bằng đầu ngón tay út, có hai màu xanh-hồng đan xen tỏa ra mùi hương không ngừng .

" Nhân Pháp đan !!! " - Thiên Việt chợt nhận ra, mừng rỡ kêu lên. Theo như trong Tu Tiên toàn thư miêu tả thì đây đúng là Nhân Pháp đan, một loại đan dược dùng để tăng cường tu vi cho tu sĩ Nhân cảnh giới .

" Ngươi..ngươi ..! " - Thiên Việt miệng lắp bắp nhìn Long lão nói không thành lời .

"Biết ,biết ! Định nói cảm tạ vì ta tốt quá chứ gì ! Đừng có khách sáo, chuyện vặt thôi mà ..hắc.. Hắc .." - Long lão vẻ mặt đắc ý, cười lớn .

" Ngươi .. Cái đồ con rồng chết tiệt ! Ngươi ăn cắp số đan dược này ở đâu, khai mau ! " - Thiên Việt trợn mắt, tức giận hỏi .

" Phì ! Ăn .. Ăn cái từ đường nhà ngươi ý. Ngươi nhìn ta cho kỹ đi ! Lạc Thanh Hải ta đẹp trai thì có đẹp thật nhưng chưa có bị quẫn trí đâu nhé ! Ngươi nghĩ đây là đâu chứ, đệ nhị phái tu tiên giới Đại Việt đó. Một tiên long cấp một như ta chưa đủ năng lực chôm chỉa ở đây đâu . Trừ khi chán sống thôi, mà ta thì lại không hề ! "

" Vậy số đan dược quý giá này ở đâu mà có ? " - Thiên Việt ngẫm lời hắn nói cũng có lý , nên dịu giọng hỏi .

" Xuỳ ..xuỳ..! Có thì xài đi , đừng hỏi linh tinh. Chỉ cần biết ta đường đường chính chính , cực khổ kiếm được là được rồi ! "

Thiên Việt biết có hỏi nữa lão cũng không nói nên lại thôi. Bây giờ nan đề tu luyện đã có phương án giải quyết. Nếu đây có thật là đồ ăn cắp thì hắn cũng đành liều mạng mà dùng thôi , tư chất phế phẩm như hắn nếu không có đan dược hỗ trợ thì có cố gắng tu luyện cho đến khi hết thọ nguyên thì cũng chẳng thể nào khá lên được .

Với sự cưỡng ép của một lão quái Ngũ Hành cảnh giới, Thiên Việt đành cúi đầu bái sư !

Một tên phế phẩm tư chất sao lại có phúc phần được hai vị trưởng lão pháp lực cao thâm tranh giành nhận làm đệ tử ?

Đón xem chương 16: Chính tông đệ tử

Vào thứ 3 tuần sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.