Hai tháng thời gian nín thở trôi qua chậm chạp , cuối cùng ngày diễn ra cuộc thi đã đến cận kề .
Trong khoảng thời gian này , Thiên Việt không ngày nào gián đoạn luyện công , khắc khổ với chính bản thân mình , nổ lực không ngừng nghỉ , tất cả ý chí và tinh thần đều hướng về cái đích duy nhất " Cơ hội tu tiên " .
Đến bốn ngày trước hôm tranh tài , trưởng gia tộc nhà họ Lạc có triệu tập bốn thành viên gia tộc trong độ tuổi tham gia cuộc thi đến nhà mình, hiển nhiên là Thiên Việt cũng trong số đó .
Chủ yếu là động viên và khuyến khích bọn trẻ cố gắng hết mình . Ngoài ra nếu ai trong số chúng có thể giành được cơ hội tu tiên , thì chi tộc của người ấy sẽ giành được vị trí ưu ái số một trong gia tộc , được sự bảo hộ và giúp đỡ với một địa vị hoàn toàn khác . Có thể nói là chi tộc đó sẽ một bước lên đời !
Chỉ bao nhiêu đó cũng khiến đám trẻ bốn người bọn chúng mừng rỡ và thầm nhủ phải cố gắng hết mình để chiến thắng , không chỉ cho riêng mình mà còn cho cả chi tộc mình có cơ hội đổi đời .
Đến thời điểm này, Thiên Việt tu luyện Chân Long Loạn Không Quyết đã đạt tới cảnh giới đại thành tầng một sơ cấp . Cả Long lão cũng bất ngờ với tiến độ tu luyện của Thiên Việt , theo lão suy đoán , có lẽ là do có tứ long bổn mạng , Long Tinh chiếu mệnh , nên vận khí Thiên Việt không tệ , tu luyện thuận lợi nhanh chóng hơn người .
Mai đã là ngày thi đấu , tự thấy có khắc khổ tu luyện thêm một ngày cũng chẳng ích gì nên Thiên Việt quyết định hôm nay sẽ thư giãn đầu óc ,gân cốt.
Nghĩ là làm , Thiên Việt chạy sang Trần phủ , xin phép Trần lão gia được dắt theo Như Hoa tiến về khu rừng bên ngoài thành vui chơi một phen . Cả hai đứa thì khỏi phải nói , mừng rỡ cười đến tít cả mắt , ba chân bốn cẳng chạy ù ra ngoài thành .
Đang là mùa cây cối thay lá , cả khu rừng khoác lên mình một màu vàng đặc trưng , lá rụng theo gió bay lất phất đầy cả một khoảng rừng .
Hai đứa trẻ dắt tay nhau nô đùa , hái hoa bắt bướm , tiếng cười rộn rã không ngớt . Một khung cảnh thật quá đỗi trong sáng và bình dị ,êm ả . Khiến bất cứ ai ngắm nhìn đều ước ao được tạo hoá cho mình một phép màu để lần nữa trở về thời ấu thơ vô tư vui đùa , tránh xa những ưu phiền giữa bộn bề cuộc sống đầy phong ba của đời người .
Như Hoa ngồi bên cạnh Thiên Việt dưới một gốc cây già cỗi , giương đôi mắt tròn xoe đen láy vô cùng thuần khiết nhìn cậu , cất giọng hỏi :
"Việt đại ca ! Nếu như ngày mai huynh chiến thắng cuộc thi , rồi được đưa đi làm thần tiên thì huynh có còn nhớ Như Hoa không ? "
"Có chứ ! Đại ca không nhớ muội thì còn nhớ ai đây hả . " - Thiên Việt nhoẻn miệng cười hì hì nói.
" Vậy sau này đại ca làm thần tiên rồi thì phải qua về đón Như Hoa đi làm thần tiên với nhé ! Hai đứa mình cùng làm thần tiên cho nó có đôi .hi.. hi hi.."
Nhìn Như Hoa lém lỉnh nói một cách đầy tinh nghịch , Thiên Việt chỉ biết cười xoà , cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường . Đưa ngón tay út ra hiệu cho Như Hoa móc nghéo làm tin cho lời hứa " Ừ ! Đại ca hứa với muội , trở thành thần tiên rồi sẽ quay lại đón tiểu quỷ tinh nghịch muội đi cùng ! "
Hai đứa trẻ cứ thế ngồi chuyện trò , đùa giỡn bên nhau bỏ mặc thời gian đang trôi qua tàn phá cánh rừng già dần trụi lá . Đối với chúng ,bây giờ cả thế giới chỉ còn của riêng hai đứa , những thứ khác không còn quan trọng đáng để bận tâm , ngày mai có cơ hội thành thần tiên hay không cũng kệ !
Mà thần tiên thì sao chứ ? Làm thần tiên có được những giây phút vô ưu không lo nghĩ , được mặc sức vui đùa thế này không ? Những khoảnh khắc như thế này chỉ một lần đi ngang qua đời người ta mà thôi , Thiên Việt đã may mắn không bỏ lỡ nó .
***
" Ngày vui thì thường qua mau ! " đúng như người ta vẫn thường nói , ngày hôm nay chóng vánh trôi qua vội vã trước khi người ta kịp nhận ra, nhường chỗ cho sự kiện quan trọng được trông chờ nhất trong bộ lạc .
Trung tâm thành Nhật Nam từ mười ngày trước đã dựng lên một võ đài lớn cho ngày trọng đại hôm nay . Từ tờ mờ sáng , đã có hàng chục người đến đây nhằm giành được một chỗ có tầm quan sát võ đài tốt nhất . Đến gần trưa cuộc thi mới có vẻ sắp bắt đầu , khi mà hầu hết các nhân vật quan trọng có chức, có quyền trong bộ lạc đã góp mặt đầy đủ .
Những người này phải nói là không ai là không có tiếng tăm được mọi người trong thành biết đến .
Đầu tiên không thể không nói đến là Lý Đông , tộc trưởng gia tộc họ Lý , người đứng đầu tối cao trong Nhật Nam thành và cả bộ lạc . Lão năm nay đã ngoài năm mươi , nhưng sức khoẻ vẫn cường tráng , hai mắt như sao sáng ban đêm , khiến người ta có cảm giác bị thấu hiểu khi đối diện với nó .
Lý thành chủ ngồi ghế giữa ở trên bục cao, được dựng đối diện võ đài .
Ngồi bên tay trái của ông là Phạm Minh tộc trưởng Phạm gia tộc . Hôm nay lão mặc một chiếc áo bào lông thú khoác bên ngoài , ra dáng phong thái của một quý tộc giàu có . Cũng phải thôi , lão là người giàu nhất trong bộ lạc mà , ăn mặc cũng phải thể hiện ra một chút cho người ta biết chứ !
Ngồi kế lão là Trần lão gia , đang ngồi nhàn nhã thưởng thức chén trà thơm do Như Hoa đứng một bên pha cho lão . Thưởng thức chén trà được pha một cách tinh tế , lão gật gù ra vẻ khen ngợi Như Hoa khéo tay . Như Hoa chỉ gật đầu đáp trả lại một cái lấy lệ , vì nàng còn đang mải tìm bóng dáng Thiên Việt giữa biển người đang xô đẩy nhau bên dưới .
Ngồi bên phải Lý thành chủ là Lạc Trọng Hà , tộc trưởng gia tộc nhà họ Lạc . Người sở hữu trong tay những chiến binh tinh nhuệ và gan dạ nhất trong Nhật Nam thành .
Bốn người đứng đầu của tứ đại gia tộc đại diện cho quyền lực - địa vị - tiền tài - danh vọng của cả bộ lạc ,sẽ là trọng tài phán quyết ai được ai thua trong cuộc tranh tài .
Thiên Việt lúc này đã đến được một lúc , cậu không màng chào hỏi hay tụ tập với bạn bè như mọi người . Lặng lẽ tìm một chỗ ở gần võ đài , ngồi tĩnh tâm tập trung , đặt hết tinh thần vào trận đấu sắp tới .
Thấy Thiên Việt bình tĩnh được như thế trước cuộc thi thì Hoàng lão lấy làm tán thưởng trong lòng . Lão gia ở trên trời biết được thiếu gia đã sớm trưởng thành thế này chắc cũng an lòng phần nào , thật không uổng công kì vọng của cái thân già này . Hoàng lão thầm nghĩ , cả người như có cảm giác trút được cái gì ra , nhẹ nhõm hưng phấn vô cùng .
Do dự chốc lát rồi Hoàng lão quyết định để Thiên Việt ngồi đó tĩnh tâm dưỡng khí , còn mình thì hộ tống Như Hồng đến quán ăn đối diện võ đài , tìm một chỗ tốt để lát nữa quan sát Thiên Việt dễ dàng hơn .
Hoàng lão và Như Hồng đi chưa được bao lâu thì có mấy bóng người đi đến gần chỗ Thiên Việt đang ngồi
" Thế nào vậy tên không cha vô dụng ! Cảm thấy sợ quá đứng không nổi , nên phải kiếm một góc ngồi trốn như thế này sao ? Hắc hắc .. Các người nói xem lát nữa ta sẽ đánh bại cái tên mồ côi cha này thế nào hả ? "
Cái giọng điệu vênh vang , khinh người như cỏ rác đó còn ai khác ngoài tên lỗ mũi trâu Phạm tài . Hôm nay hắn bận một bộ võ phục màu đen được đặt may tinh tế , nai nịt gọn gàng ra phong thái con nhà võ lắm .
Mấy tên người hầu đi bên cạnh nghe thấy thế thì cũng hùa theo , cậy chó đàn đông người mà sủa .
Đi ngược lại với mong muốn của hắn , Thiên Việt chẳng hề tỏ vẻ tức giận hay bận tâm . Với Thiên Việt , Phạm tài chẳng lúc này chỉ như một con chim đang hót vớ vẩn chẳng đáng để ý mà thôi , tâm trí cậu đang đặt ở một nơi cao hơn thế - " Võ đài "
Cảm thấy chiêu khích tướng của mình chẳng mấy tác dụng , Phạm Tài đành tức giận mắng thêm vài câu tục tĩu rồi kéo cả bọn đi chỗ khác .
Đám đông bên ngoài thấy cảnh đó thì lấy ngay làm đề tài bàn tán vô cùng sôi nổi
_ Này ngươi nhìn kìa ! Cái tên nhóc Thiên Việt của nhà họ Lạc thật là tên hèn nhát mà , bị người ta chửi cha mắng mẹ vậy mà cũng không dám phản kháng . Nếu ta là hắn , ta đi chết cho rồi !
_ Hừ ! Ngươi ở ngoài cuộc thì nói mạnh miệng lắm , nếu là ngươi thì ngươi dám đánh hắn sao . Người ta là nhị Thiếu gia nhà họ Phạm đó . Không cần đánh , lấy tiền chọi chết ngươi cũng được đó . Chưa kể thầy của hắn là Lý Lộc sư phụ , cao thủ võ lâm đó . Ta nói lần này hai huynh đệ nhà hắn đứng đầu là cái chắc . Thôi không nói với ngươi nữa , ta phải nhanh chân đi đặt cược đây , lần này ăn tiền là cái chắc !
Số người đến xem mỗi lúc một đông hơn , đến lúc này đã hình thành một vòng tròn bao quanh võ đài , nếu quan sát từ trên cao xuống thì chẳng khác gì đàn kiến lúc nhúc bu quanh một cái bánh .
Bàn luận không kém phần sôi nổi so với đám đân đen bên dưới là bốn vị tộc trưởng đang ngồi bệ vệ bên trên .
_ Hà..hà ! Các vị lão bằng hữu ! Ngồi xem không thì nhạt nhẽo quá . Phạm Minh ta xin đưa ra đề nghị thế này . Chi bằng chúng ta đặt cược đi , thích ai thì cược người đó . Thế nào ?
_ Được ! Ý kiến hay đó Phạm huynh . Lát nữa đến cặp nào thi đấu thì chúng ta bắt đầu cược . Mà vật cá cược phải có giá trị lớn mới được à nha ! - Trần lão gia giọng khàn khàn tán thưởng .
Thấy thế Lý thành chủ cũng lên tiếng hưởng ứng " Mấy vị lão đệ ! Đã như vậy Lý mỗ cũng xin góp vui . Ta đưa ra mặt ngọc bội " Phúc Mai Hoa " này . Nó được làm từ bạch ngọc thạch quý hiếm bậc nhất ở kinh thành Văn Lang , đặc biệt nó đã đuợc một vị pháp sư làm phép thuật yểm vào . Đeo nó bên mình có thể kháng lạnh , chống nóng , khí chất ôn hoà . Ta quyết định dùng nó đặt cược cho trận đấu đầu tiên của bất kỳ thành viên nào trong Lý gia tộc ta ! "
_ Hắc Hắc .. Lý thành chủ thật quả là thành chủ . Vừa ra tay đã hào phóng vậy rồi . Đã vậy ta sẽ lấy thanh bảo kiếm " Vô Ảnh " nổi tiếng của Lạc phủ ra cược cho Lạc gia tộc nhà ta !
Quyết không chịu thua kém lép vế nên Phạm Minh cũng đưa ra một cỗ xe ngựa tinh xảo được làm từ loại gỗ quý bậc nhất , kèm theo hai con chiến mã vùng cao nguyên phía bắc .
Còn Trần lão gia lại khác , con người này hành động luôn bí hiểm , nông sâu khó dò , lão một mực bảo rằng đợi lúc cá cược , nếu mình thua thì chắc chắn sẽ đưa ra một loại bảo vật xứng đáng chứ không chịu giao ra bây giờ cho mọi người xem .
Ở bên dưới lúc này dường như đã gần mất kiểm soát bởi lượng người đến xem quá đông , đứng tràn ra gần khu võ đài . Lý thành chủ lúc này buộc phải huy động võ binh trong thành lập lại trật tự , hình thành một vòng đai bảo vệ bên ngoài võ đài .
" Keng ...." tiếng chiêng được gõ vang khắp khu vực thi đấu . Lý thành chủ lúc này đã rời khỏi ghế ngồi bước lên võ đài tuyên bố cuộc thi tranh tài chính thức bắt đầu .
Một trăm năm mươi người đủ tư cách tham gia từ hai năm trước , sau khi đã bị sàng lọc không thương tiếc bởi thủ đoạn của tứ đại gia tộc , đến bây giờ chỉ còn bốn mươi người đến từ mười gia tộc lớn nhỏ . Lần lượt bốn mươi đứa trẻ tiến lên võ đài bốc thăm , số một sẽ đấu với số hai , ba sẽ đấu với bốn và cứ thế theo thứ tự cho đến hết .
Thiên Việt bốc được số sáu nên lui về chỗ ngồi dưỡng sức vì hai trận đầu chắc chắn sẽ không có cậu .
Trận đầu tiên là hai nhà Phạm - Nguyễn . Phạm Xuân Trường chính là huynh trưởng của Phạm Tài . Hắn chính là niềm tự hào của Phạm gia tộc , bốn tuổi tập võ , sáu tuổi đứng đầu bạn bè cùng lứa , mười hai tuổi đánh thắng được người giỏi nhất trong võ binh thành Nhật Nam . Mười lăm tuổi được xưng là " Thiên tài thiếu niên " của Nhật Nam bộ lạc . Vì tài giỏi như thế nên hắn rất kiêu ngạo , không bao giờ chấp nhận thua kém ai .
Đối thủ của hắn hôm nay là Nguyễn Hoàng Lâm , năm nay trạc tuổi Xuân Trường , nghe đâu hắn luyện một môn ngoại công gọi là " Cuồng Phong Thập Cước " rất lợi hại trong giới võ lâm .
Xuân Trường ném cho đối thủ của mình một nhìn khinh thường như nhìn một người đã chết rồi , nhếch mép cười nhạt rồi lao đến đối thủ như một con thú săn mồi .
Ở trên khán đài trên cao , bốn vị lão gia của tứ đại gia tộc bàn luận không ngớt .
_ Phạm huynh ! Trận này chắc huynh không cần quan tâm rồi , cái danh hiệu Thiên Tài Thiếu Niên đâu phải chỉ gọi cho vui . Hà .. Hà..
_ Lạc huynh tâng bốc ta rồi .Cũng nhờ Lý Lộc tiên sinh chỉ dạy bọn trẻ cả thôi . Xuân Trường vẫn còn phải học hỏi nhìu mà ! - Phạm Minh khiêm tốn nói nhưng trong bụng lại nghĩ : " Xuân Trường nhà ta thắng cả cái giải đấu này là chắc rồi , chứ thắng mỗi trận này thì tính là cái rắm gì "
Trên võ đài lúc này lúc này Xuân Trường đã áp đảo hẳn đối thủ chỉ sau ba chiêu . Hắn đứng trên võ đài vô cùng ung dung nhàn nhã như dạo chơi sân sau nhà mình .
Tên họ Nguyễn thì tức tối vô cùng vì bao nhiêu mặt mũi danh dự bị mất sạch . Cay cú vì bị sỉ nhục và lãnh đòn đau , hắn gào lên : " Xuân Trường ! Ngươi đừng tưởng mình giỏi lắm , núi cao còn có núi khác cao hơn . Ta sẽ cho ngươi một bài học ! "
" Xem chiêu ! Cuồng phong thập cước - Nhất cước xuyên sơn "
Nguyễn Hoàng Lâm tung người lên cao hai trượng ,xoay hai vòng trên không trước khi tung một cú đá trời giáng về phía Xuân Trường . Cước chưa tới , khí thế đã ép người , nếu là người bình thường chắc phải quỳ ngay xuống vì áp lực ép xuống quá lớn . Tưởng chừng Xuân Trường phải vất vả đối phó với một chiêu lợi hại thế này .
Nhưng ..
Chỉ thoáng thấy nét mặt Xuân Trường cười nhạt một cái , quay lại đã thấy Hoàng Lâm hai tay ôm chân , đau đớn kêu cha gọi mẹ vô cùng thảm thiết .
Hoá ra trong một khắc thời gian , Xuân Trường một tay khoá chiêu , một tay tung ra thức thứ nhất trong Nộ Quyền - Thôi sơn quyền . Một quyền như trời giáng với ba thành công lực, khiến xương cốt chân của Hoàng Lâm vỡ nát như một cành cây mục trong gió .
Chỉ bốn chiêu hạ gục đối thủ , không một cơ hội phản kháng , không một tình tiết nằm ngoài dự đoán . Khỏi phải nói đám đông bên dưới reo hò cuồng nhiệt cỡ nào . Xuân Trường bước xuống võ đài phong quang như một võ tướng thắng trận trở về .
Phạm Minh tộc trưởng lại càng là người vui mừng nhất , lão thừa dịp này mà vênh mặt với tứ đại gia tộc không cần kiêng nể . Xuân Trường giỏi như vậy , sau này cơ hội được chọn đi tu luyện làm thần tiên càng lớn . Đến lúc đó lão còn sợ gì bố con nhà nào . Càng nghĩ càng thấy sảng khoái trong lòng .
Trận kế tiếp cũng diễn ra nhanh không kém vì chênh lệch tuổi tác và thực lực khá xa . Lạc gia tộc và Trương gia tộc đối đầu . Bên phía Lạc gia tộc là Lạc Bảo Phi mười lăm tuổi , đấu với Trương Văn Châu mười tuổi . Chỉ trong vòng sáu chiêu Bảo Phi đã cho tên nhóc họ Trương hai chân chỉ thiên ,đầu cắm xuống đất , trông vô cùng buồn cười .