[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân

Chương 95 : Triệt Ngộ và Đột Phá




Sức mạnh của Hòa Minh nhị chưởng hợp nhất giữa bản thân gã và mộc nhân không chỉ san lấp được việc tu vi thấp hơn mà còn có phần chiếm ưu thế khi đẩy lùi Lưu Hà văng ra xa, núi đá ở xung quanh cũng sụp đổ theo lão.

Lưu Hà không ngờ rằng tuyệt chiêu mà mình tự hào không chỉ bị phá mà bản thân lão còn bị trọng thương.

- “Thật đáng sợ, không ngờ quyền này lại uy lực như vậy.”

Hồ Nhất Long từ đằng xa nhìn thấy sư phụ của mình bị đánh bại vô cùng sợ hãi.

- “Sao lại có thể mạnh đến như vậy, chẳng phải gã ta chỉ mới Nguyên Anh trung kỳ thôi sao.”

Hòa Minh sau một chiêu đánh lùi Lưu Hà, vẫn đang ngự không dùng ánh mặt lạnh như băng nhìn về phía Lưu Hà rồi nói.

- Sức mạnh của chiêu này không chỉ có vậy đâu, ta đã mất hết ba mươi năm để có thể kết hợp sức mạnh hoàn toàn giữa bản thể ta và mộc nhân trong cùng cấp độ không ai có thể đánh bại được ta.

Những lời Hòa Minh nói ra khiến Lưu Hà chấn động, sau khi nếm qua uy lực vừa rồi của Mộc Nhân Cuồng Chiến lão ta dường như không cho rằng Hòa Minh đang hư trương thanh thế. Tuy nhiên uy nghiêm của lão không thể nào cho phép bản thân lùi lại.

Hòa Minh cũng tranh thủ thời cơ đang chiếm ưu thế lao lên tấn công tiếp.

- Hãy nếm thử nhất chiêu tứ quyền mà ta dùng ba mươi năm để nghiên cứu.

Một đấm kết hợp sức mạnh giữa Hòa Minh và mộc nhân lao thẳng tới ngay giữa ngực Lưu Hà. Lão ta phải dùng cả hai tay để chặn đứng. Tuy nhiên lập tức Hòa Minh tung ra chiêu “Đoạn Đầu Trảm” làm cho Lưu Hà phải chật vật tránh né. Chân nguyên chỉ xẹt ngang qua mặt của Lưu Hà đã khiến lão cảm nhận được trên mặt mình có vết thương.

Tiếp tục là đệ tam quyền, “Thiên Quyền Chưởng” một cú đấm cực mạnh cực nhanh đấm từ bên trái vị trí mà Lưu Hà vừa né Đoạn Đầu Trảm. Lưu Hà trông thấy cú đấm cực nhanh này biết bản thân vô phương mà né nên cũng cường ngạnh đối kháng.

Dùng tay đỡ lấy đệ tạm quyền của Hòa Minh, không ngờ kình lực lại quá mạnh khiến lão ta phải hộc máu. Tình thế không thể tin nổi, từ khi sử dụng Mộc Nhân Cuồng Chiến Hòa Minh chiếm hẳn ưu thế trước Lưu Hà.

Hồ Nhất Long chứng kiến tình cảnh này cũng trở nên rối loạn, hắn ta không ngờ được vị sư phụ của mình lại đang rơi vào thế hạ phong dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bại trận. Khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch ra chỉ vô thức hét lên.

- Sư phụ cố lên. Người không thể thất bại được.

Thế nhưng lúc này Lưu Hà ngay cả chính mình cũng khó mà lo được cho bản thân bởi tiếp ngay sau đó chính là đệ tứ quyền của Hòa Minh tung ra. Một chiêu Vô Tâm Chưởng đánh bật Lưu Hà ra xa hơn mười thước khiến lão ta bất tỉnh.

Chứng kiến sư phụ mình không ngờ lại bại trận, Hồ Nhất Long quá hoảng sợ mà quay đầu bỏ chạy. Dĩ nhiên Hòa Minh trông thấy tình huống đó, nhưng trong lòng gã ta một tên nhát gan sợ chết như hắn ta không đáng để bản thân phải bận tâm.

Lâm Viễn nằm một bên quan sát cuộc chiến cũng phải kinh ngạc trước những gì Hòa Minh thể hiện.

- “Không ngờ Hòa Minh còn giữ át chủ bài lợi hại như vậy, nếu mình thật sự trở mặt với gã thì có thể nào chống lại mộc nhân đó không.”

Hòa Minh sau khi đánh bại Lưu Hà, cũng nhanh chóng tiến lại gần dùng thần thức kiểm tra một lượt xem lão ta có thực sự bị bất tỉnh chưa. Dù sao bản thân gã ta cũng không dám chắc là mình có thể trực tiếp đánh bại Lưu Hà.

Sau khi kiểm tra tình hình đúng là lão ta đã bị mình đánh bại, Hòa Minh nhanh chóng đánh lên người lão vài đạo cấm chế để phong bế tu vi của Lưu Hà. Dù sao gã ta cũng cần biết tình hình của sự việc bốn mươi năm trước một cách cặn kẽ nên lúc này không thể nào trực tiếp hạ sát lão lúc này được.

Nhìn về phía xa thấy Lâm Viễn cũng nằm một chỗ trọng thương rất nặng, Hòa Minh cũng tiến tới mà đỡ gã ta đứng dậy.

- Lần này cảm ơn người, nếu không có người trong giờ phút quan trọng thức tỉnh ta thì có lẽ ngày nay năm sau đã là ngày giỗ của ta. Điều kiện của người ta sẽ đáp ứng, ngươi chỉ cần phục vụ ta năm mươi năm và ta cũng đáp ứng ngươi làm một việc.

Lâm Viễn lúc này dù đầu óc cũng vẫn tỉnh táo nhưng quả thực hơi sức không còn, gắng gượng mãi mới có thể trả lời Hòa Minh.

- Được rồi, rời khỏi nơi đây mau đi. Ta cũng còn phải tranh thủ mà điều tức.

Hòa Minh hai tay một bên ôm Lưu Hà, một bên ôm lấy gã Lâm Viễn rồi phi hành trở lại Long Thành. Cuộc chiến hôm nay tiêu tốn của gã gần như cạn kiệt chân nguyên nên gã không còn hơi sức để mà thuấn di trở về cho nhanh chóng được đành phải dùng ít ỏi chân nguyên còn lại mà ngự không.

Hồ Nhất Long khi thấy sư phụ thảm bại thì không ngờ lại cao bay xa chạy, hắn chỉ sợ tên Hòa Minh sẽ đuổi theo nên dùng hết tốc lực để bỏ chạy càng xa càng tốt, đến cả việc quay lại Long Thành hắn cũng không thèm quan tâm.

- “Ta phải trở về Linh Lung Môn lập tức, nhờ các vị sư thúc bá và Tông chủ phân xử việc này. Nhưng mình nên ăn nói thế nào về việc bỏ chạy của mình đây.”

Lúc này ở bên trong mật thất của Đan Sư Hội, Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đang tranh thủ cùng nhau bế quan để cảm ngộ những điều mình vừa học được từ sự chỉ giáo của ba vị tiền bối.

Thời gian thắm thoát trôi qua từ Đan Sư Đại Hội cũng đã hơn một tháng, cả hai người từ ngày đó đến nay vẫn chưa hề thoát ra khỏi trạng thái tĩnh tọa. Cũng may ngay từ đầu ba vị tiền bối đoán trước rằng Trần Tiến khi bắt đầu cảm ngộ thời gian sẽ tương đối lâu nên đã cho người đến khách sạn của Lâm Hoa thành để thông báo nếu không sợ rằng gã Hòa Minh vì sốt ruột mà lục tung cả Long Thành tìm kiếm hắn.

Sau khi nghe những lời của ba vị tiền bối giảng dạy, Trần Tiến đã hiểu ra tinh thần của hắn cũng bắt đầu đạt tới cảnh giới triệt ngộ. Hắn nhập vào chính là tâm của hắn, nhập vào trạng thái đi tìm con đường tu tiên mà hắn theo đuổi.

Hiện nay thứ hắn ngộ không phải là đạt cảnh giới mới, không phải là sự thấu hiểu của đạo mà chính là cách vận hành chân nguyên thực sự. Hiểu được cách vận hành thì bản thân hắn mới có thể tu được tiên đạo. Trước đây hắn mờ mịt, mọi thứ đều dựa vào suy nghĩ trong hắn mà đạt được đột phá, đó cũng là một tạo hóa của hắn nhưng rõ ràng con đường đó là một con đường không ổn định.

Lúc này, toàn thân hắn chấn động, trong thâm tâm hắn là một cảm giác rung động cao độ. Những điều đó khiến hắn quên đi cả thời gian, quên đi cả không gian. Trần Tiến dung nhập vào chân nguyên của bản thân mà đi qua từng đoạn kinh mạch trong cơ thể, hắn cảm nhận được bản thân ngay lúc này đã hòa vào cùng với thiên địa.

Trong thế giới của hắn lúc này, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh. Hắn có thể nghe cả tiếng tim đập của chính mình, hơi thở của chính bản thân hắn.

Dần dần trong tiềm thức của hắn phát ra cho hắn một cảm giác. Hắn có thể cảm nhận được “Đại Việt Tinh Thần Quyết” đang phát ra tiếng gọi hắn.

- “Tập trung tinh thần, chính thức trúc cơ. Tham ngộ công pháp, sáng tạo tiên lộ.”

m thanh từ tiềm thức này giúp hắn biết được giai đoạn này đây hắn mới chính thức bước vào con đường tu tiên của chính mình. Hắn cần phải sáng tạo ra một con đường của bản thân. Suy nghĩ của hắn bây giờ kỳ thực rất đơn giản, đó là hắn muốn là chính mình, tạo ra một con đường tu chân mà chính mình lựa chọn. Năm xưa ở Thí Luyện tháp, bản thân hắn đã bị Thiên Đạo ruồng bỏ, hà cớ gì hôm nay hắn không lựa chọn cho mình một lối đi riêng.

Khát vọng đạt được đỉnh cao của tu tiên khiến hắn nhìn thấy một cuốn công pháp, thế nhưng hắn lựa chọn bỏ qua vì hắn đã có trong tay Đại Việt Tinh Thần Quyết. Khát vọng sinh tồn khiến cho hắn nhìn thấy một con đường có sinh mệnh lực, tuy nhiên hắn cũng lựa chọn bỏ qua vì hắn biết rõ chỉ có cận kề tử vong thì khát vọng cầu sinh mới là lúc con người mạnh nhất. Khát vọng sự thật về những chuyện hắn đã thấy ở Thí Luyện Tháp khiến hắn nhìn thấy một con đường về mộng, nhưng hắn cũng lắc đầu vì thứ hắn muốn chính là sự thật.

Cứ như thế hắn vẫn cứ ngồi đó tĩnh tâm, tìm một con đường cho riêng mình. Thời gian cứ chầm chầm trôi qua từng ngày từng ngày. Cho đến ngày thứ ba mươi ba Trần Tiến mở đôi mắt mình ra thì người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Cố Tiểu Trầm.

Cố Tiểu Trầm ngồi một bên đang chăm chú nhìn hắn, khi nhìn thấy hắn mở mắt tỉnh lại cô vô cùng mừng rõ lập tức mỉm cười nói.

- Cuối cùng huynh cũng đã triệt ngộ xong.

Thế nhưng Trần Tiến cùng không phản ứng lại vì lúc này trong cơ thể hắn tràn ngập một sự bình tĩnh, đó là một tinh thần cương quyết và tĩnh lặng khiến cho Cố Tiểu Trầm cũng có chút ngạc nhiên, dường như chàng trai trước mặt mình trời đất có sụp đổ lúc này cũng không khiến y phải mảy may động lòng.

Bỗng từ bên ngoài có một thanh âm quen thuộc của tiền bối Lương Minh Nhật vang lên.

- Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh. Quả nhiên thứ cậu triệt ngộ thực không tầm thường.

Trần Tiến lúc này vẫn không hề quan tâm đến lời của cả hai người Lương Minh Nhật và Cố Tiểu Trầm mà vẫn tiếp tục im lặng. Ngay chính giây phút này, toàn thân hắn có một sự biến đổi cực kỳ to lớn.

Chân nguyên trong cơ thể hắn vận chuyển liên tục, trực tiếp đột phá cực hạn trong cơ thể của hắn. Tu vi của hắn lúc này từ Trúc Cơ tầng sáu đạt thẳng đến Trúc Cơ tầng chín. Một lần triệt ngộ này không chỉ giúp bản thân hắn đi đúng con đường tu luyện mà còn giúp tu vi hắn đột phá cực kỳ lớn.

Bản thân hắn sở hữu trong mình loại công pháp cấp bậc Hỗn Độn như Đại Việt Tinh Thần Quyết, cho nên khi hắn tu luyện không chỉ đột phá nhanh hơn người thường mà còn tích lũy một lượng lớn chân nguyên. Nếu không phải do bản thân hắn còn sở hữu Song Mạch Chi Thể thì giây phút này có thể hắn đã chuẩn bị đột phá Kim Đan kỳ cũng nên.

Tuy nhiên, sự đột phá này của hắn cũng giống như việc bản thân hắn vốn tích trữ mọi thứ quá dư thừa rồi chỉ là chưa tìm được chìa khóa thích hợp để mở ra cánh cửa sử dụng cái tích trữ đó. Lần này hắn thấu hiểu được cách vận dụng chân nguyên nên bản thân cũng tự thế mà đột phá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.