[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân

Chương 5 : Kế hoạch rời tông môn




Trở về căn nhà tranh, tâm trạng của Trần Tiến vẫn chưa ngừng kích động, với hai loại công pháp vô cùng có ích và bá đạo như vậy. Không thể chờ đợi được nữa, Trần Tiến liền lấy hai quyển công pháp ra vận dụng, với sự thuần thục của kiếp trước chưa đến hai canh giờ đã sử dụng thuần thục.

Đình Sơn sau khi đi gánh nước trở về thấy Trần Tiến đã có thể sử dụng pháp thuật vô cùng bất ngờ.

- Người…Người không phải đang sử dụng pháp thuật chứ? Người đã đạt đến tầng hai rồi sao?

Trần Tiến gật đầu:

- Đúng vậy, ta vừa mới đột phá hôm qua, nên trưa nay đã đến Tàng kinh các để xin công pháp tu luyện.

- Chúc mừng người nhé, không ngờ trong đám chúng ta cùng tiến vào người trở thành người đầu tiên có thể tu luyện pháp thuật!

- May mắn thôi, người cũng đã trung kì tầng một rồi mà, cố gắng lên hai chúng ta sẽ cùng xưng bá nào.

- Đúng vậy, phải cố gắng để trở thành đệ tử nội môn, trở thành chân chính tiên nhân nào.

Suốt ba tháng kế tiếp, Trần Tiến hằng ngày không chỉ gánh nước, thổ nạp mà cũng không ngừng tu luyện thành thục pháp thuật. Mặc dù có thể nói con đường tu luyện này tương đối buồn tẻ nhưng so với việc bị xem là “phế vật” thì những chuyện này không đáng là gì.

Đại Việt Tinh Thần Quyết cũng không ngừng củng cố tinh thần, bản thân Trần Tiến thấy mình có quá nhiều sự thay đổi có thể nói là rõ rệt.

Trần Tiến đã đạt đến luyện khí tầng ba trung kì, tốc độ này phải nói là tương đối nhanh, khi xưa hắn phải mất năm năm mới đạt được cấp độ này. Tuy nhiên, Trần Tiến cũng đã hạn chế tăng trưởng tu vi nếu không ít nhất cũng phải tầng bốn rồi.

Khi đạt đến tầng ba này, hắn có thể phóng ra được hai tia Lôi động và ba quả cầu lửa, mức độ này tuy không gây uy hiếp lớn nhưng cũng có thể đánh bại khá nhiều tu sĩ đồng cấp rồi.

Đang nghỉ ngơi trong nhà tranh, bỗng có tiếng gọi:

- Trần Tiến ơi, Trần Tiến… một giọng nói sang sảng từ ngoài gọi vào.

Ngó nghiêng qua cửa sổ, Trần Tiến phát hiện ra đây là Bùi Việt, một ngoại môn đệ tử gia nhập cùng hắn, thiên phú tên này khá tốt, theo hắn nhớ kiếp trước tên này trước khi hắn trọng sinh đã đạt đến Trúc Cơ. Trần Tiến cau mày lại hỏi:

- Là Bùi Việt sư huynh sao, huynh gọi gì ta thế?

- Nghe nói người đã đạt đến tầng ba luyện khí rồi phải không?

Trần Tiến thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ ta tu luyện nhanh quá nên mọi người nghi ngờ ta có bí mật trong người, nhưng so với bọn họ tốc độ của ta cũng đâu có thể gọi là nhanh được.

Tuy nhiên, Trần Tiến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:

- Không dám giấu gì huynh, ta may mắn tìm được một khúc sông có linh mạch tương đối dồi dào nên việc hấp nạp linh khí cũng tương đối tốt.

Thấy lời nói của Trần Tiến, Bùi Việt cũng không quá lưu tâm, vì đích thực dưới luyện khí trung kì hoàn toàn có thể thăng cấp nhanh nếu tìm được nơi linh khí nồng đậm, đích xác hắn hiện cũng đã viên mãn tầng hai rồi. Bùi Việt liền hỏi:

- Ta muốn nhờ người ngày mai thay ta đi cùng mọi huynh đệ khác xuống núi mua đồ cho tông môn, không biết ý người thế nào.

Trần Tiến bất ngờ với đề nghị này, thứ nhất hắn chưa chuẩn bị đầy đủ năng lực để rời khỏi tông môn, thứ hai, hắn cảm thấy mình và Bùi Việt không phải thân quen gì lắm, tại sao bao nhiêu người hắn không nhờ lại nhờ mình. Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Trần Tiến, Bùi Việt vội nói:

- Người yên tâm ta sẽ trả người công đầy đủ, ngày mai ta có việc bận không thể đi được, mà ta lại chỉ tin tưởng người nên ta mới mở lời. Vậy đi, mười khối hạ phẩm tinh thạch và hai lá thần hành phù cấp một nhé, đây là toàn bộ gia tài của ta rồi.

Trần Tiến càng nghi hoặc, sự việc này rõ ràng rất mờ ám rùi, chưa kể với kinh nghiệm sống qua hai kiếp người, ánh mắt của tên Bùi Việt không thể che giấu được có điều bất thường trong đó, nhưng đây cũng là cơ hội để rời khỏi tông môn sớm. Cuối cùng, Trần Tiến thử đặt cược một phen:

- Hai mươi hạ phẩm linh thạch và năm lá thần hành phù cấp 1.

Bùi Việt thấy cái giá này hơi do dự, nhưng nhanh chóng hắn gật đầu đồng ý:

- Đây là hai mươi hạ phẩm linh thạch và năm lá thần hành phù.

Sau đó y vội vàng rời đi, cũng không nói thêm gì với Trần Tiến. Thấy tình huống này, nếu không biết có gì xảo trá thì Trần Tiến thật uổng hai kiếp làm người, nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy hai mươi linh thạch và năm lá thần hành phù bỏ vào túi.

Đêm đó, khi trông thấy Đình Sơn trở về nhà, Trần Tiến liền đưa cho y hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, thấy số lượng lớn hạ phẩm linh thạch, Đình Sơn vội kinh hô:

- Ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy, đừng nói với ta nhà người đi ăn trộm đó nhé.

- Dĩ nhiên là không, đây đều là linh thạch của ta đấy.

- Người kiếm đâu ra nhiều linh thạch như vậy, đừng gạt ta.

- Là từ Bùi Việt đấy, hắn muốn ta thay hắn ngày mai xuống núi, nên đã trả công cho ta.

- Tại sao? Chỉ là xuống núi mua đồ thôi mà, có cần nhiều linh thạch như vậy chứ, nhất định có trá, người trả linh thạch cho hắn đi.

Những hành động của Đình Sơn khiến Trần Tiến vô cùng cảm khái,, liền hằng giọng nói với Đình Sơn:

- Thật ra ta muốn mượn lần này rời khỏi tông môn, nếu mất tích lúc này cho dù có liên lụy cũng chỉ do đệ tử ngoại môn bên Hoành Sơn chứ không ảnh hưởng đến đệ tử ngoại môn bên núi Viên chúng ta.

Thế nhưng nhìn thấy nét mặt của Đình Sơn, Trần Tiến lại khá bất ngờ vì lại không có vẻ gì ngạc nhiên trên mặt Đình Sơn, sau đó Đình Sơn lại nói:

- Ta biết mà, từ ngày ta thấy người thường xuyên biến mất đi tu luyện, ta đã biết nơi đây không thể giữ người được, cuộc sống của người là ý chí ngoài kia, là tung hoành khắp chốn. Người có dự tính gì không?

- Ta chưa biết nữa, nhưng nghe thấy những lời này ta biết người chính là một trong những huynh đệ tốt nhất của ta. Nếu nghe lời ta, sau này nếu có một ngày người trở thành đệ tử nội môn khi ra ngoài lịch lãm hãy bỏ đi thật xa nhé,chỉ như vậy mới tốt cho người.

- Được, ta sẽ nghe lời người.

Nghe thấy những lời nói chân thành và đày cảm động như vậy, Trần Tiến cảm thấy sống qua hai kiếp người mấy khi hiểu được thế nào là trượng nghĩa. Liền cầm ly trà lên nói:

- Hôm nay từ biệt huynh đệ của ta, ta đành lấy trà thay rượu kính người một ly. Đời này kiếp này nếu có cơ hội ta sẽ quay lại tìm người.

- Được, được lắm… Vậy thì ta cũng lấy trà thay rượu kính người. Đình Sơn ta từ nhỏ chỉ như một kẻ ngu muội, những ngày qua có người bên cạnh ta mới cảm thấy có một người bầu bạn đúng nghĩa.

- Cạn chén!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.