[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân

Chương 47 : Cố Tiểu Trầm Ra Tay




Thấy Trần Tiến ngã rạp xuống đất, tên Mã Nguyên như được hồi sinh, tinh thần chợt bừng tỉnh, nhanh chóng thở phào rồi gắng gượng đứng dậy sợ rằng tên Trần Tiến này kịp tỉnh lại. Không kịp hồi khí, gã Mã Nguyên quẹt vội vệt máu nơi khóe miệng, dùng đao đỡ lấy cơ thế từ từ đứng dậy. Khi đứng lên rồi gã thấy tên Trần Tiến vẫn nằm đó, với gã khoảng khắc này còn sảng khoái hơn khi gã thành công thành Luyện Đan Sư tam phẩm.

- Haha, cuối cùng người chiến thắng là ta, hãy chết đi tên oắt con.

Vừa dứt lời, thân thể lão ta đột nhiên buốt lạnh, tê tái. Trong khoảng khắc, Cố Tiểu Trầm từ đâu xuất hiện vận dụng Băng Hàn Phong Sương truyền vào mũi kiếm đâm gã từ phía sau. Thanh Viêm Long Kiếm kết hợp với Băng Hàn Phong Sương một công kích vừa nóng vừa lạnh đâm thẳng gã từ phía sau.

Gã phụt cả ngụm máu tươi, một kiếm kích phát xuyên tim này xuất ra khi gã không hề đề phòng hay có chân nguyên hộ thể. Gã ngơ ngác không nói nên lời nữa, rõ ràng chỉ vài giây trước còn như cải tử hồi sinh thì bây giờ cảm giác tuyệt vọng đó lại hiện về. Lần này không còn kỳ tích gì nữa rồi.

Cố Tiểu Trầm lạnh lùng rút kiếm ra, máu tươi từ chỗ bị kiếm đâm phun ra, Mã Nguyên hai chân gục xuống, đôi mắt vẫn đang bàng hoàng chưa kịp thích ứng với sự việc vừa diễn ra có thể nói là gã chết không nhắm mắt.

Cố Tiểu Trầm gưong mặt không hề biến đổi, chỉ lạnh lùng nói một câu duy nhất:

- Người quên rằng người vẫn đang một chiến hai sao? Nếu người đã quên thì xem như một kiếm này ta tặng người để nhắc người nhớ.

Thấy bình thường Cố Tiểu Trầm vẫn luôn khá trầm tĩnh bên cạnh Trần Tiến không ngờ khi ra tay lại quyết đoán như vậy khiến một người là Kim Đan cao thủ như Chi Dung cũng không phát giác ra sự việc kịp thời phải rùng mình.

Lúc này, Trần Tiến đang lâm vào hôn mê, toàn thân quần áo đã rách nát chân nguyên cơ thể đang đảo lộn do tác dụng phụ của Đại Bồi Nguyên Đan. Rõ ràng nếu không nhờ sử dụng đan dược thì trận chiến này tỷ lệ thắng của Trần Tiến có thể nói hầu như không có, sự chênh lệch cấp độ giữa Trúc Cơ và Kim Đan quả nhiên không phải dễ dàng san lấp.

Chi Dung hồi tưởng lại trận chiến vừa xảy ra, một cao thủ Kim Đan trung kỳ tương đương mình đã nằm xuống bởi hai người trẻ tuổi Trúc Cơ này, gã cũng phải nuốt lấy nước bọt trọng cổ họng nghẹn không nói nên lời chỉ có thể thầm đánh giá:

- Anh hùng xuất thiếu niên!

Tuy vậy, Chi Dung càng cảm giác phức tạp hơn khi nhìn thấy Cố Tiểu Trầm, một cô nàng cực kì đáng sợ, lạnh lùng có, tàn nhẫn có, quyết đoán cũng có thừa. Bất giác, Chi Dung cảm thấy mình không dùng sức mạnh hay những biện pháp đê tiện nào mà dùng lễ đối đãi thật là sáng suốt. Ngay cả gã bây giờ cũng cảm giác mình không thể chiến với hai người này. Chưa kể gã rất rõ ràng pháp khí và công pháp của cô gái này cực kì không đơn giản. Có lẽ thân phận của cả hai xuất thân không hề đơn giản như lời giới thiệu.

Lâm Hoa thành từ hôm nay chính thức xem như không còn Luyện Đan Sư cấp ba, điều này có thể xem là tổn thất không nhỏ đối với thành thị biên giới này. Chi Dung lại phải đau đầu tìm kiếm gấp người cung cấp đan dược mới, nếu không Liên Đan Các hoàn toàn có thể rơi vào trạng thái khủng hoảng.

Hôn mê hai ngày liền, cuối cùng Trần Tiến cũng tỉnh dậy. Toàn thân hắn vẫn bị ê ẩm, dư âm của Đại Bồi Nguyên Đan không tầm thường, tạm thời tu vi của Trần Tiến chỉ còn Trúc Cơ sơ kì tầng hai. Cố Tiểu Trầm vào phòng thấy Trần Tiến đã dậy nên hỏi:

- Cuối cùng huynh cũng đã tỉnh dậy rồi sao?

Trần Tiến lúc này không thể ngồi lên được, chỉ khó khăn nhìn Cố Tiểu Trầm để trả lời:

- Ừ, huynh vừa mới tỉnh. Không ngờ lại đau đến như vậy, cảm giác toàn thân chân nguyên vẫn chưa vận chuyển được, các cơ đau không tả nổi. Huynh nằm đây vậy tên Mã Nguyên lão ta đâu rồi?

- Dĩ nhiên là huynh đã đánh bại lão già kia, nếu không huynh có thể nằm yên đây tĩnh dưỡng sao?

- Cũng phải, huynh hồ đồ mất rồi nếu gã không chết thì sao huynh có thể nằm đây. Nhưng huynh nhớ mình vẫn chưa tung nhát chí mạng mà sao lão ta bị đánh bại được?

- Muội thay huynh tung ra nhát kiếm chí mạng rồi.

Cố Tiểu Trầm thản nhiên trả lời, Trần Tiến mới nhớ mơ hồ đến tình cảnh khi mình chìm vào hôn mê. Im lặng giây lát tuy không rõ ràng tình huống lắm, nhưng nếu Cố Tiểu Trầm nói vậy, chắc cô ấy đã cứu mình.

- Cám ơn muội.

- Tại sao?

- Vì muội đã thay ta đâm nhát kiếm đó thôi.

- Chính lão ta từ đầu đã muốn chiến với hai người chúng ta mà, muội ra tay không hoàn toàn thay huynh đâu.

Trần Tiến hiểu Cố Tiểu Trầm, cô hoàn toàn không xem trọng chuyện đã giết tên Kim Đan trung kì, nên dĩ nhiên cô cũng không cần nhiều lời hay vòng vo giải thích làm gì. Hắn tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi để nhanh chóng phục hồi lại chân nguyên, chứ nếu phải nằm một chỗ như thế này cảm giác có phần không thoải mái.

Cố Tiểu Trầm thấy biểu tình của Trần Tiến hiểu mọi chuyện đến đây là đủ rồi, liền quăng một cái nhẫn trữ vật cho Trần Tiến.

Trần Tiến dĩ nhiên muốn từ chối rồi.

- Nhẫn này muội cứ giữ lấy đi, người kết thúc là muội. Tính ra nếu không có muội người ở đây nằm không phải là huynh rồi.

Cố Tiểu Trầm lắc đầu:

- Muội nói rồi, cuộc chiến đó muội cũng có phần phải tham chiến. Còn nhẫn trữ vật này muội giao cho huynh. Không phải đến giờ huynh vẫn không hiểu đối với muội những thứ này là vô giá trị sao.

Trần Tiến buộc phải nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật này, tiện thể nghỉ ngơi kiểm tra xem tài sản của gã Mã Nguyên này ra sao, dù sao cũng là Luyện Đan Sư số một của Lâm Hoa thành, chắc tài sản không ít.

Tuy vậy tên Mã Nguyên này đúng là keo kiệt mà, làm Đan Sư lại không mang nhiều thứ ra ngoài, vài lọ đan dược không có mấy lợi hại, đến cả linh thạch cũng không quá năm ngàn trung phẩm. Điều này làm hắn cực kỳ phẫn nộ, quên đau ré lên một câu:

- Tại sao lại có lão quỷ quái trong nhẫn không hề chứa chút tài sản nào chứ.

Cố Tiểu Trầm thấy vậy, miệng cười khẽ. Không ngờ vài giây trước còn thấy hắn đang nằm đó với vẻ đau đớn khá đáng thương. Không ngờ giờ lại có sức để mắng chửi như vậy.

“Cốc, cốc” tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào khiến Trần Tiến nhớ ra mình đang trong phủ của người khác. Vội ổn định tâm tình.

- Vào đi, cửa cũng không có khóa.

Người vào hóa ra là Chi Dung, hai ngày nay gã cũng khá bận rộn với việc Mã Nguyên bị sát hại ngay trong phủ của mình. Bị thành chủ Lâm Hoa thành phái người đến điều tra, gã đâu dám chậm trễ.

Lý do gã Chi Dung đưa ra cho việc tên Mã Nguyên tử vong cực kỳ bất hợp lý nhưng ở Tu Chân giới này kẻ mạnh luôn là công lý thì mọi việc đều giải quyết ổn thỏa. Sau khi Mã Nguyên chết một ngày, lập tức có người đến tìm gã để điều tra, tưởng chừng lần này gã gặp rắc rối to rồi.

Gã tìm cách đưa ra lý do tên Mã Nguyên này sinh sự với thiếu niên có sư phụ là Luyện Đan Sư tứ phẩm, ai ngờ sư phụ cậu ta ở đây nên bị đánh chết. Dĩ nhiên người quản lý Lâm Hoa thành không tin, đang quanh co một hồi. Thì Lâm Hoa thành như có người thông báo tin tức gì, sau khi tên quản sự nghe xong, liền không nói gì nữa. Mà chỉ xác nhận.

- Mã Nguyên cướp bóc người khác nên bị giết chết. Đây cũng là sự trừng phạt thích đáng.

Sau đó lập tức rời khỏi, để lại Chi Dung ngu ngu ngơ ngơ. Nhưng gã dường như càng sợ hãi hơn vì điều đó chứng tỏ thân phận hai người này không hề tầm thường rồi. Ít nhất so với thành chủ cũng không kém gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.