Trần Tiến trầm ngâm khi hắn đạt đến tầng mười chín, hắn có cảm giác áp lực có sự khác lạ. Nhắm mắt lại cẩn thận cảm ngộ, Trần Tiến cảm thấy có một tia khác lạ. Hít thở sâu, vận chuyển Đại Việt Tinh Thần Quyết để từ từ hấp nạp tia cảm ngộ kỳ dị này.
Trần Tiến cảm thấy từ trong thức hải của bản thân hiện ra một hình ảnh chân nguyên, hình ảnh này khiến hắn có cảm ngộ sâu sắc về một cuộc đời mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ, hắn nhìn thấy một con hạc trắng được điêu khắc cẩn thận trên một cái Trống Đồng.
Thoát khỏi ảo giác, hắn thấy áp lực trên cở thể cũng tan biến, không do dự hắn tiến lên tầng hai mươi. Áp lực tầng này lại không bằng tầng trước, hắn bắt đầu suy tư. Trần Tiến không vội tiến lên mà ngồi thổ nạp, cùng lúc này tìm tòi sự thay đổi của bản thân sau khi hắn thấy hình ảnh trong thức hải khi ở tầng mười chín.
Chậm rãi, khi thời gian giới hạn của tầng hai mươi sắp kết thúc, hắn mở mắt ra nhíu mày lại dường như cảm nhận được điều kì lạ gì đó. Trần Tiến cảm thấy rõ từ ngày hắn luyện Đại Việt Tinh Thần Quyết hắn cảm thấy cơ thể mình không chỉ thay đổi về suy nghĩ mà tâm cảnh cũng đã không còn yếu ớt như trước.
Hít một hơi, Trần Tiến phóng nhanh chóng lên tầng hai mươi mốt, hai mươi hai… đến tận tầng ba mươi bảy thì dừng lại.
Lúc này ngoài quảng trường, thứ nhất không ai khác vẫn là Sở Huy. Y lúc này đã đi được đến tầng năm mươi bảy. Thứ hai là Hắc Phong tầng bốn mươi mốt. Còn tên Mộ Dung Thiên thần bí gây bất ngờ kia cũng xếp hạng ba tầng bốn mươi. Tên Mộ Dung Thiên này trước đó vẫn là vô danh tiểu tốt, nhưng sau hôm nay gã tuyệt đối là vô cùng nổi tiếng, tuy có thua xa so với Sở Huy nhưng lại không kém cạnh gì đệ nhị nhân tuấn kiệt kì này là Hắc Phong một chút nào.
Trong một góc quảng trường, Đặng Hùng chấn động không ngừng, gã thấy rõ ràng tên Trần Tiến chưa đầy nửa nén nhang thời gian vụt lên từ tầng hai mươi mốt lên tầng ba mươi bảy vượt qua đệ tử ưu tú Quí Trần của gã.
Tuy sắc mặt của Đặng Hùng chấn kinh, nhưng nội tâm cực kì vui sướng, không ngờ tên Trần Tiến này không chỉ không khiến hắn thất vọng mà còn là kinh hỉ, một kinh hỉ cực lớn. Theo gã nghĩ tên Trần Tiến này có thể gặp cơ duyên nào đó ở tầng hai mươi nên mới có thể một đường đi tới tầng ba mươi bảy như vậy. Phải biết rằng không ai qua tầng ba mươi sáu không phải là một thiếu niên anh tài của Lâm Quốc.
Tuy hắn thăng hạng liên tục vậy nhưng nếu không chú ý nhiều người cũng không biết, dù sao Trần Tiến lúc này cũng chỉ đang xếp thứ mười một, vẫn còn thua hạng mười đúng một tầng tháp.
Giây phút này Trần Tiến lại ngồi cảm ngộ ở tầng ba mươi bảy. Thân thể hắn lại có phản ứng với áp lực từ tầng này tạo ra. Vẫn như tầng hai mươi, hắn ngồi cảm ngộ. Trần Tiến lại chìm vào trong một giấc mơ phát ra từ thức hải. Trần Tiến nhìn thấy một chữ “Hồng” trong Hồng Bàng, một bộ lạc thượng cổ tồn tại gần một ngàn vạn năm trước. Hắn mở mắt ra, không rõ ràng chữ Hồng này mang ý nghĩa gì, những chân nguyên hắn lại càng bành trướng. Từng kinh mạch trong cơ thể Trần Tiến không ngừng biến hóa, hắn không thể kiềm được sự hưng phấn trong lúc này. Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng Trần Tiến biết hắn đang được thoan thai hoán cốt, tẩy tủy kinh mạch.
Dưới áp lực giới hạn thời gian, cơ thể hắn tẩy tủy cực kì nhanh chóng. Vừa kết thúc, không chờ đợi, Trần Tiến vụt lên vượt qua tầng ba mươi bảy tiến lên tầng ba mươi tám.
Khi hắn nhanh chóng đạt tới tầng bốn mươi tám, Trần Tiến không hề biết rằng hắn đã cực kì trở nên nổi tiếng.
- Trần Tiến, hắn là ai sao lại thứ hạng tăng chóng mặt như vậy, không lầm trước đó ta nhớ hắn vẫn đội sổ mà!
- Đã lên bốn mươi tám tầng rồi, tên này đến bây giờ mới bộc lộ sức mạnh chân chính.
- Điều tra ngay, xem hắn là người Tông Môn nào, sao lại có thể vượt tháp nhanh như vậy, chắc không phải có gian lận chứ.
- …
Từng tiếng bàn tán không ngừng vang lên, giờ này sự chú ý cả quảng trường dường như chỉ thuộc về mình Trần Tiến. Đặng Hùng trông thấy Trần Tiến vươn lên hạng hai, y cực kỳ kích động. Nếu tiếp tục giữ thứ hạng này, Tông môn hắn sẽ có một xuất vào Thiết Phiến Học Viện. Còn về phần Sở Hoàng, gã khá bất ngờ về sự thăng tiến này, nhưng gã vẫn một lòng tin tưởng vào Sở Huy nên cũng chỉ chau mày rồi lại thôi.
Lúc này, đã có vài người bị văng ra từ Thí Luyện Tháp, người thấp nhất là Diệp Lăng, cô chỉ đi được đến tầng hai mươi ba.
Trần Tiến ở tầng bốn mươi tám khá thoải mái, hắn cảm giác được càng ngày càng hấp nạp nhanh chóng những áp lực phát ra từ các tầng tháp. Hắn không biết rằng những người khác có nhìn thấy giống như hắn không, nhưng mỗi hình ảnh hắn nhìn thấy càng cho hắn một cảm ngộ.
Tầng bốn mươi tám này như hai tầng trước, Trần Tiến chậm rãi ngồi xuống, lại thêm một hình ảnh tràn vào thức hải hắn. Trống Đồng, Hồng Bàng, và lần này là “Kinh Dương Vương công pháp”. Từng chữ này vang lên, trong đầu hắn liền vang lên lời chú giải của BÁCH KHOA HỖN ĐỘN THiỆN THƯ.
- “Kinh Dương Vương công pháp”, tu luyện công pháp Hỗn Nguyên sơ kì.Công Pháp có tất cả tám tầng, mỗi tầng Công Pháp giúp gia tăng pháp thuật thêm theo lũy thừa số.
- Tầng thứ nhất, pháp thuật gia tăng gấp đôi.
- Tầng thứ hai, pháp thuật gia tăng gấp bốn.
- Tầng thứ ba, pháp thuật gia tăng gấp tám.
- …
- Tầng thứ tám, pháp thuật gia tăng gấp hai trăm năm mươi sáu lần.
Thu liễm nội công lại, hắn cười như chưa từng cười bao giờ. Trần Tiến cả đời này không ngờ được rằng, cơ duyên của hắn lại lớn như vậy, công pháp này có thể nói là vô hạn giá trị. Nếu hắn tu luyện thành chẳng phải khi hắn vận dụng pháp thuật phát ra uy lực thì tiêu hao chân nguyên một nhưng sức mạnh lại tăng theo lũy thừa sao. Hắn sẽ tiết kiệm được không ít chân nguyên, mà lực công kích tăng lại thêm gấp nhiều lần.
Trần Tiến không vội vàng nữa, sắc mặt đã trở nên bình tĩnh. Lúc này hắn biết trước mắt mình là còn hai mươi bốn tầng nữa, đã đi được hai phần ba chặng đường mà đã có cơ duyên như vậy. Thì phía sau càng khủng bố hơn nữa. Không thể đợi thêm một phút nào nữa, hắn thẳng tắp lao lên những tầng kế tiếp.
Lần lượt giây phút này, gần một nửa số người tham gia đã bị văng ra ngoài. Đa số đều dừng bước ở tầng ba mươi hoặc ba mươi ba. Thế nhưng khi ra họ lại không thấy sự quan tâm của đồng môn mà dường như cả quảng trường đều chăm chú nhìn Thí Luyện Tháp.
Bốn mươi chín, năm mươi…sáu mươi bốn. Tầng tháp sáu mươi bốn này, có nghĩa hắn chỉ còn kém Sở Huy nhất đại thiên tài của La Thành Đại Lục này một tầng. Cả quảng trường không thể không bàng hoàng hơn. Hắc Phong, Mộ Dung Thiên, Thi Sách, Huyên Huyên gì đều bị gạt qua hết.
Đặng Hùng hưng phấn tột độ, gã muốn gào thét lên cho cả quảng trường biết, cái người ở tầng sáu mươi bốn kia là Trần Tiến, là đệ tử của gã mặc dù chỉ là ký danh nhưng hề gì vẫn là đệ tử gã. Lúc này, Hư Thần tu sĩ cũng không thể ngồi yên nữa, lần này Đại Hội mở Thí Luyện Tháp tốn rất nhiều tài nguyên chủ yếu để mở rộng con đường tu đạo của Sở Huy. Không ngờ lại có thể tận mắt nhìn thấy một kì tài khác không thua kém gì.