[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân

Chương 110 : Viên Gạch Đầu Tiên




Sau khi gặp gỡ Trần Tiến, Trương Tiểu Xuân lập tức cầm lấy hai bình đan dược chạy thẳng vào phòng để bế quan mà quên luôn nỗi lo hết hạn tiền phòng và phí cư trú. Tuy nhiên may mắn cho anh ta là Trần Tiến hôm qua đã thanh toán thời gian ở của cả ba người trong suốt ba tháng ở lại Nam Lân Thành này.

Dù sao ba tháng sau, cửa vào cấm địa Thiết Ảnh Cốc mới chính thức được mở. Cho nên Trần Tiến cũng cần một nơi để nghỉ chân cho nên hắn quyết định nộp lệ phí cho khoảng thời gian này.

Còn việc thuê phòng ở đây, hắn và Cố Tiểu Trầm đã thương lượng qua sẽ bế quan trong ba tháng này để cố gắng nâng cao tu vi lên mức cao nhất có thể.

Hắn cũng muốn tranh thủ thời gian để nhòm ngó qua Mai Hoa Thập Bát Cấm mà được Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư cảnh báo là báu vật. Chỉ là trước khi bế quan hắn muốn làm chút chuyện cho Trương Tiểu Xuân, cho nên mới mất thêm một ngày tìm nguyên liệu và luyện đan cho anh ta..

Nhìn thấy sự hứng khởi thật sự đến từ Trương Tiểu Xuân, bất giác Trần Tiến cũng nhìn lên bầu trời nghĩ đến một người huynh đệ là Đình Sơn.

- “Không biết bây giờ gã ra sao? Phỏng chừng theo trí nhớ tiền kiếp của mình, hắn cũng đã là Luyện Khí tầng sáu hoặc bảy rồi.”

Gạt bỏ chút tâm tình này, Trần Tiến cũng quay trở lại phòng quyết định dùng thời gian ba tháng này nắm bắt được xảo diệu của Mai Hoa Thập Bát Cấm. Hắn luôn tin tưởng đối với những thứ mà Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư cảnh báo, chỉ cần là vật được Thiên Thư nhìn trúng, chín phần đều là bảo vật hiếm có.

Để cho bản thân được hoàn toàn yên tĩnh, Trần Tiến cũng làm thêm một vài trận pháp ngăn cách ở ngay cửa phòng. Dù sao trình độ bố trận hiện tại của hắn làm những việc này cũng tương đối dễ dàng.

Bên trong phòng hắn lấy Mai Hoa Thập Bát Cấm ra để bắt đầu nghiên cứu sở học. Mai Hoa được hình thành dựa trên ngũ hành, bát quái, can chi và âm dương. Dựa vào sự đúc kết các sự vật, hiện tượng mà hình thành nên các loại trận pháp khác nhau.

Trận Pháp phòng ngự, trận pháp tấn công, trận pháp ẩn giấu, cấm chế giam giữ, cấm chế hành động… mỗi loại đều bắt nguồn từ các nguyên lý trên của Mai Hoa Thập Bát Cấm.

Thập Bát Cấm dựa trên Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài của bát quái, Càn Dương, Khảm Dương, Cấn Dương, Đoài m, Tốn m, Ly m, Khôn m, Chấn Dương của âm dương và ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ mà hình thành.

Do có sẵn một thời gian nghiên cứu trận pháp dựa trên Thiên Thư khi còn ở Nhật Thần Tông, cho nên những kiến thức cơ bản này cũng không quá gây khó khăn cho việc Trần Tiến thôi diễn.

Nếu thông thường một người bình thường sẽ chỉ học hai ba loại rồi từ đó đi lên thành Đại Tông Sư trận pháp, vì các loại cấm chế không chỉ đòi hỏi yêu cầu khác nhau mà đôi lúc nó còn tự kiềm hãm nhau. Cũng chỉ có người đại cơ duyên như Trần Tiến dưới sự hỗ trợ của Đại Việt Tinh Thần quyết và Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư mới điên cuồng trực tiếp nghiên cứu tất cả.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không ngờ trong lúc tập trung nghiên cứu Mai Hoa Thập Bát Cấm, bản thân hắn đã trực tiếp tăng lên từ Trúc Cơ tầng chín thành Trúc Cơ Đại Viên Mãn. Đối với riêng Trần Tiến đây quả nhiên là một kinh hỉ, nhưng cũng không phải không thể giải thích.

Trong quá trình tu luyện trận pháp, bản thân hắn không ít lần tự mình thử nghiệm phá trận dẫn đến cạn kiệt chân nguyên, điều đó cũng vô hình giúp bản thân hắn tu luyện. Hắn có thể xác minh rằng trình độ trận pháp của hắn hiện giờ đã gần như tiệm cận với một Tông Sư trận pháp rồi.

Cuối cùng thì ba tháng bế quan cũng chấm dứt, hắn mở cửa phòng ra thấy bầu trời trong xanh. Tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp lên, hít một hơi dài thì đã nghe tiếng của Trương Tiểu Xuân gọi.

- Trần công tử, công tử đã xuất quan rồi.

Trần Tiến nhìn qua một chút, Trương Tiểu Xuân lúc này cũng đã chính thức Trúc Cơ thành công rồi. Chân nguyên tỏa ra nồng đậm hơn lúc trước rất nhiều mặc dù có vẻ chưa được ổn định cảnh giới nhưng dáng vẻ cũng vô cùng tự tin.

Lúc Trương Tiểu Xuân quay trở lại phòng, anh ta mới sực nhớ dù mình có hai bình đan dược cũng không thể nào bế quan trong này mà phục dụng linh đan được. Vì dù sao anh ta cũng không đủ khả năng để trả phí thuê phòng.

Trở ra ngoài, xuống gặp ông chủ, anh ta tính dùng lấy thứ quý giá duy nhất của mình là một quyển công pháp Hoàng Cấp cao giai gia truyền để cầm cố kiếm thêm vài ngày thời gian để bế quan. Ai ngờ đến lúc này anh ta mới phát hiện ra Trần Tiến đã trả phí cho anh ta trong suốt ba tháng thời gian.

Nghe được những điều này, nội tâm của Trương Tiểu Xuân vô cùng cảm động. Từ nhỏ đến lớn chưa từng ai đối xử với anh ta tốt như vậy, nhất là từ khi anh ta bắt đầu chính thức tu luyện dường như lòng người càng nguội lạnh với nhau. Với sự cảm động đó, anh ta đã thầm thề trong lòng mình, sau này sẽ tuyệt đối bán mạng vì Trần Tiến.

Cho nên khi vừa Trúc Cơ thành công, anh ta cũng không hề ổn định lại cảnh giới mà đã trực tiếp đợi Trần Tiến tại chỗ này từ đó đến nay.

Cố Tiểu Trầm cũng xuất quan sau Trần Tiến khoảng một canh giờ. Trong suốt thời gian này cô chỉ một lòng tu luyện, lại thêm vài loại đan dược phụ trợ. Cố Tiểu Trầm đã tăng từ Kim Đan tầng hai lên tầng ba.

Trần Tiến hôm nay trông thấy Trương Tiểu Xuân hôm nay đã là Trúc Cơ tu sĩ. Ý định của ba tháng trước vẫn không thấy đổi, lần này có mặt Cố Tiểu Trầm. Trần Tiến cũng không ngần ngại hỏi.

- Trương huynh, không biết huynh có dự tính gì cho riêng mình không?

Dù sao lúc này hai người căn bản cùng đã cùng cấp bậc, không còn như ba tháng trước bối phận của Trương Tiểu Xuân thấp hơn Trần Tiến rất nhiều. Cho nên Trần Tiến cũng gọi hắn một tiếng Trương huynh. Thế Nhưng Trương Tiểu Xuân dường như đang suy nghĩ gì đó, gương mặt có chút lo lắng rồi nói.

- Công tử không cần khách khí, nếu công tử không chê tiểu nhân tài hèn sức mọn. Hy vọng được đi theo công tử.

- Bây giờ huynh đã đến Trúc Cơ, hơn nữa tuổi cũng lớn hơn ta, cũng không cần một tiếng công tử, hai tiếng tiểu nhân nữa.

Thế nhưng Trương Tiểu Xuân lại lắc đầu, nói.

- Tiểu nhân tự biết mình có hôm nay là nhờ công tử, cho nên nào dám quá phận. Xin công tử cho tiểu nhận được đi theo cạnh công tử.

- Được rồi, nhưng nếu muốn đi theo tôi trước hết ta hy vọng huynh làm cho ta một việc.

- Xin công tử cứ phân phó, được làm việc cho công tử là vinh hạnh của tiểu nhân.

- Không giấu gì huynh, thực ra ta là người đến từ Lâm Quốc.

- Lâm Quốc ở phía nam, không ngờ công tử đến từ nơi xa như vậy.

Trương Tiểu Xuân hơi thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng không để ý. Dù sao một người tu luyện ở tầng lớp cuối như anh ta cũng không biết quá nhiều về những nơi xa xôi như vậy.

- Đúng vậy, ở đó ta có một cửa hàng tên là Dược Phẩm Đại Việt, nếu huynh không ngại có thể đến đó. Sau khi kết thúc mọi việc ở Hoa Quốc ta sẽ trở về đó.

Nghe được Trần Tiến phân phó đến cửa hàng của hắn, Trương Tiểu Xuân lập tức vui sướng nhưng lập tức anh ta nhớ ra một chuyện. Dù bây giờ đã là Trúc Cơ tu sĩ nhưng cơ bản anh ta vẫn đang nghèo rớt mùng tơi.

- Được công tử thu nhận, tiểu nhân rất vui mừng. Nhưng…

Trương Tiểu Xuân hơi bối rối, anh ta cũng không ngờ nếu mình đi theo Trần Tiến lại phải đi xa như vậy.

Thấy nét mặt hơi bối rối của Trương Tiểu Xuân, Trần Tiến lại lấy ra một túi linh thạch và ngọc giản đưa cho Trương Tiểu Xuân rồi nói.

- Ở đây có không nhiều, hai ngàn trung phẩm linh thạch nhưng cũng đủ để anh di chuyển hai truyền tống trận để đi qua biên giới giữa hai nước. Dược Phẩm Đại Việt nằm ở Lâm Hoa thành, vị trí có trong ngọc giản này.

Túi linh thạch và ngọc giản này đủ giải quyết mọi khúc mắc của Trương Tiểu Xuân cho nên anh ta lập tức vui mừng rồi nhận lấy.

- Có thứ này rồi, tiểu nhân không cần phải lo lắng nữa. Thú thật tiểu nhân không ngại đường xá xa xôi, chỉ ngại không có kinh tế để đi thôi. Haha

Trương Tiểu Xuân vừa nói vừa gãi đầu.

- Đến nơi, anh cứ tìm một người tên là Chi Dung rồi báo tên của ta ra. Người đó sẽ sắp xếp cho huynh ở lại. Nhanh thì một năm trễ thì một năm rưỡi sau chắc chắn ta sẽ trở về đó.

- Tiểu nhân biết rồi. Vậy tiểu nhân lập tức lên đường.

Trương Tiểu Xuân vốn tứ cố vô thân, cho nên nhận lời của Trần Tiến thì lập tức từ biệt hai người rồi chính thức lên đường rời khỏi Nam Lân thành. Trần Tiến cũng hài lòng với thái độ và sự năng nổ của Trương Tiểu Xuân thể hiện.

- “Viên gạch đầu tiên xây dựng tổ chức, hy vọng sau này sẽ có cơ hội tìm được thêm nhiều người.”

Nghĩ đến đó Trần Tiến cũng có chút hào hứng. Dẫu sao khi lập Dược Phẩm Đại Việt cái hắn mong muốn nhất dĩ nhiên có một tổ chức thuộc về mình và cùng mình phát triển. Mà những thứ đó đều cần những thứ gọi là nhân lực và tài chính.

Đến khi Trương Tiểu Xuân rời khỏi, Cố Tiểu Trầm mới quay qua hỏi Trần Tiến.

- Tại sao lại để Trương huynh đi Dược Phẩm Đại Việt?

- Huynh muốn thành lập một thế lực của riêng mình.

Trần Đức Tiến cũng không hề giấu diếm gì ý định của mình với Cố Tiểu Trầm.

- Thế lực riêng? Cố Tiểu Trầm tròn mắt nhìn Trần Tiến.

Từ xưa đến nay, dù không phải không có người tự mình từ một tán tu mà khai tông lập phái. Nhưng trước giờ chưa nghe có ai dựa vào một cái cửa hàng dược phẩm mà thành lập một thế lực riêng bao giờ.

- Đúng vậy, muội không nghe lầm đâu. Có một thế lực riêng thì ít nhất bản thân sẽ có cái gọi là ràng buộc trách nhiệm. Chẳng phải trước giờ vẫn có một câu nói “Muốn đi thật nhanh hãy đi một mình, nhưng muốn đi thật xa hãy đi cùng mọi người.”

Cố Tiểu Trầm có phần ngây ngốc trước những lời này, cô hiểu rõ sức mạnh của một Tông Môn, một tổ chức quan trọng đến nhường nào. Nhưng không tổ chức, tông môn nào lớn mạnh mà không dựa vào truyền thừa và tích lũy theo thời gian.

Nhưng không hiểu tại sao những lời Trần Tiến nói lại có một sức hút vô hình với cô, một người chỉ mới tu vi Trúc Cơ lại có thể nói ra những lời bảo đảm đến như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.