Lúc này, trời vừa mới sáng, Phạm Văn Long ngụp lặn dưới hồ cả nửa canh giờ mới chịu bò lên bờ.
Mở túi vải lấy một bộ quần áo mới mặc vào, sau khi tươm tất sạch sẽ Phạm Văn Long vội khoanh chân ngồi xuống, một lần nữa kiểm tra kỹ lưỡng trong nội thể.
Ngoài việc biến hóa vừa diễn ra, có vẻ như tất cả đều yên ổn bình thường. Trong đan điền, lượng chân linh khí hiện đã khô cạn nhưng việc này không quan trọng, chỉ cần qua vài ngày đả tọa sẽ được cung ứng đầy đủ trở lại.
Dời quan sát xuống vùng khí hải, bỗng Phạm Văn Long khẽ giật mình, mầm mống linh phách không hiểu từ khi nào đã bay lơ lửng trên không, hơn nữa, màu sắc lớp vỏ hiện tại đã chuyển hoàn toàn sang màu vàng óng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh mê hồn. Tách một tia thần thức nhẹ nhàng bay đến, vừa mới tiếp xúc với bề mặt bên ngoài bất chợt một thanh âm lảnh lót vang lên, rồi vọng thẳng vào thức hải khiến Phạm Văn Long hoảng sợ, vội vàng thu lại thần thức.
Phạm Văn Long kinh nghi, thầm nghĩ: “Tại sao ta lại nghe như có tiếng chim hót? Rốt cuộc linh phách của ta có hình thù gì đây?”
Bình thường, tu luyện theo những đường lối khác nhau sẽ dẫn đến linh phách bị ảnh hưởng mà mang những hình dáng khác nhau. Nhưng mà Phạm Văn Long tu luyện vẫn còn lan man, chẳng theo một đường hướng cụ thể nào hết. Hiện tại, xét về thể chất và độ cứng rắn của cơ bắp thì có thể tạm coi hắn là một Đấu sĩ, nhưng còn sở hữu thêm bốn loại linh mạch nữa nên cũng chính là một Pháp sư. Chỉ là, linh quyết Phạm Văn Long tu luyện lại không thiên về bên nào cả, do đó không hiểu linh phách của hắn sẽ có đặc tính như thế nào?
Theo như lẽ thường, tu sĩ sau khi đạt đến cảnh giới Nhân vực cấp mười, trải qua quá trình thoát thai hoán cốt sẽ bắt đầu nhen nhúm sinh ra mầm mống linh phách. Tuy nhiên, có một số kẻ tư chất siêu việt hoặc vận số cực tốt, hoặc tu luyện một loại linh quyết đặc thù nên mầm mống linh phách được hình thành trong thời gian sớm hơn, ngay tại Nhân vực cấp chín, thậm chí là Nhân vực cấp tám. Trải qua thời gian dài nuôi dưỡng, linh phách sẽ bước vào giai đoạn ngưng hình, chân chính sinh ra những thần thông lợi hại.
Như Phạm Văn Long là một trường hợp đặc biệt, giống như một tên quái thai, mầm mống linh phách không ngờ lại xuất hiện ở ngay Nhân vực cấp sáu. Hiện hắn đã đột phá lên cấp mười, mầm mống linh phách bắt đầu biến hóa, rất có khả năng sắp sửa ngưng hình. Tuy nhiên không thể ước lượng chính xác thời gian là bao lâu, nhanh thì trong Nhân vực, còn nếu chậm có lẽ phải đợi đến khi tiến giai lên Linh cấp.
Một lát, Phạm Văn Long không đau đầu suy nghĩ vấn đề này nữa, dù sao mầm mống linh phách cũng tồn tại ngay trong khí hải, chỉ cần nó phát sinh dị động sẽ lập tức có cảm ứng.
Trước mắt còn mục tiêu quan trọng hơn, đó là tập luyện kỹ pháp Đẩu Chuyển Tinh Di và đột phá vào tầng đầu của Cửu Chân Tinh Thần.
Xác định rõ ràng những công việc cần phải gấp rút hoàn thành, Phạm Văn Long không dám chậm trễ, nhón chân môt cái đã hòa mình vào dòng thác bạc, tiếp tục những tháng ngày khổ luyện.
Ba ngày sau, vào một đêm tối đen như mực, tại một khu rừng rậm, bỗng hiện lên thân ảnh của Phạm Văn Long. Hắn khẽ khom lưng dỏng tai nghe ngóng, rồi nhẹ nhàng như một con báo nhảy từ cành cây bên này chuyền sang bên kia, không gây một tiếng động.
Vốn dĩ Phạm Văn Long đang yên ổn tu luyện, đột nhiên bên tai vọng đến một âm thanh cực lớn, ầm ầm rung chuyển cả phiến thiên địa, rồi sau đó bỗng nhìn thấy phía xa xa hỏa diễm bay ngập trời, quay cuồng bạo loạn.
Phạm Văn Long kinh hãi, nào còn tâm trạng tu luyện nữa, vội vàng thu thập hành lý rồi phi người phóng về hướng đó.
Nơi diễn ra động tĩnh cách một khoảng khá xa, cũng may mà có Phong Quyển Tàn Vân hỗ trợ nên tốc độ di chuyển tương đối nhanh. Phạm Văn Long dụng lực dậm mạnh chân xuống, thân hình vọt lên cao tới mấy chục thước lơ lửng trên không trung, xung quanh cơ thể được vô vàn Phong nguyên tố quấn quýt bao bọc lấy, rồi bắn đi như một mũi tên xé rách màn đêm.
Bay khoảng một canh giờ, cuối cùng Phạm Văn Long mới chậm rãi đáp xuống.
Mục quang vừa phóng ra đã co rụt trở lại, phía trước vài bước chân có một vực sâu rộng mênh mang, khoảng cách giữa hai vách núi ước chừng lên đến vài dặm.
Không ngờ trong Tây Nguyên cấm địa còn có nơi hiểm địa như thế này.
Khẽ hít một hơi thật sâu, cảm nhận chấn động đã ở rất gần rồi, Phạm Văn Long bình tĩnh dùng Phong Quyển Tàn Vân phi hành, cả người từ từ hạ xuống bên dưới.
Lúc này hiện lên trước mặt là một khoảng không gian rộng lớn, sương trắng lững lờ trôi nổi, mọi thứ hiện ra một cách mơ hồ, ẩn hiện trên vách núi có những bụi dây leo đan xen chằng chịt với nhau.
Bằng mắt thường chỉ có thể quan sát trong diện tích rất nhỏ, nếu như có linh thú ẩn nấp thì thực sự rất khó phát hiện. Do đó, Phạm Văn Long không dám buông lỏng cảnh giác, cẩn thận phóng thần thức kiểm tra một lượt. Càng tuột sâu xuống phía dưới, hắn phát hiện phạm vi của khu vực này thật bao la rộng lớn, không hiểu dẫn đến địa phương nào.
Đi xuống một lúc lâu, cuối cùng cũng an toàn chạm chân tới đáy.
“Grào!!!”
Tinh thần chưa kịp ổn định bỗng có tiếng gầm gào trầm hùng từ xa vọng lại, chỉ nghe âm thanh thôi thì cũng thấy được sự cường đại và nguy hiểm ẩn chứa trong đó.
Phạm Văn Long trong lòng không khỏi chấn động, khẽ thì thào:
- Chẳng lẽ đúng như lời sư phụ nói, ngay dưới này là địa bàn của một con linh thú cấp tám?
Tồn tại cấp bậc ấy không phải một kẻ mới chân ướt chân ráo đột phá Nhân vực cấp mười có thể dây vào. Nói không chừng chỉ cần nó hắt hơi sổ mũi một cái cũng đủ khiến cái mạng của hắn đi tong rồi.
Mới nghĩ đến đó mà lông tay, lông chân đựng đứng, trong lòng do dự không biết có nên tiếp tục đi tới hay không?
Nhưng mà dựa vào âm thanh ầm ầm vang dội, Phạm Văn Long lại mơ hồ phỏng đoán nơi đó đang diễn ra một trận chiến khốc liệt, hơn nữa, ngay bên trong khí hải bỗng nhiên cảm nhận mầm mống linh phách dường như cũng đang bị kích động, phát ra ánh sáng rực rỡ, như truyền tín hiệu thúc giục hắn tiến lên. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính cảm thụ được sự tồn tại và động tĩnh của mầm mống linh phách.
“Chẳng lẽ ở nơi đó có điều gì đó hấp dẫn linh phách của ta sao?”
Vì vậy mà Phạm Văn Long cứ bước vài bước rồi đứng lại, tiến thoát lưỡng nan không biết nên đi hay ở. Đắn đo một hồi, cuối cùng hắn quyết định đến gần xem thử, nếu có nguy hiểm sẽ lập tức rời khỏi đây, mặc kệ nguyên nhân vì sao linh phách lại bạo động như vậy. Dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất, không thể mang ra đánh cược được.
Càng đến gần thì âm thanh gào thét của linh thú càng rõ ràng.
Đi thêm một đoạn, bỗng thấy phía trước sáng lòa, chỉ thấy cách đó không xa, chừng hai ba trăm thước trên bầu trời, một hoàng sắc cự long đang không ngừng uốn lượn, hai con mắt cự long trông như hai chiếc đèn lồng, từng phiến lân giáp màu vàng trên cơ thể cao lớn lóe lên khiến cho người ta phải ớn lạnh. Trên lưng là một đôi cánh khổng lồ đang dang rộng ra che kín một nửa bầu trời, chỉ cần nó nhẹ nhàng phe phẩy nhưng đủ khiến đám cây cối bên dưới ngả nghiêng chao đảo.
Ngay đằng sau là một cái long vĩ vừa to vừa dài, cứ mỗi lần quét ngang lập tức không khí như bị chấn động, xé rách.- Hoàng Kim Cự Long?
Chứng kiến cảnh ấy, Phạm Văn Long giật mình đánh thót, một luồng thông tin cụ thể hiện lên trong đại não: “Hoàng Kim Cự Long là linh thú được xếp vào hàng mạnh nhất, vừa mới sinh ra đã sở hữu thực lực của linh thú cấp tám, có thể tiến hóa đến cấp mười.”
Phạm Văn Long không dám thở mạnh, vội vàng ẩn thân vào một vách đá, phóng tầm mắt lên cao quan sát.
Chỉ nghe Hoàng Kim Cự Long hừ nhẹ một tiếng, hai lỗ mũi phun ra hai luồng khói màu trắng, đôi mắt đỏ rực không ngừng chớp động, toàn thân tỏa ra một luồng hỏa diễm cực kỳ quỷ dị.
Hoàng Kim Cự Long quét con ngươi khổng lồ về phía trước, hàm răng sắc bén nhe ra, cái miệng đỏ lòm như hai chậu máu, vô cùng khủng bố.
Ngay phía đối diện, bất ngờ hiện lên thân ảnh của ba người. Nhờ ánh sáng phát ra từ thân mình của Hoàng Kim Cự Long liền dễ dàng nhận ra diện mạo đối phương. Bao gồm một vị lão giả râu tóc bạc phơ, một vị thiếu phụ xinh đẹp và một vị nam tử trung niên thân vận hồng bào.
Phạm Văn Long cảm thấy trái tim mình như muốn ngừng đập, cố gắng đè nén hơi thở đến mức thấp nhất, ngay chính bản thân cũng không cách nào nhận ra.
Bỗng nghe thấy giọng nói có phần thanh thoát của thiếu phụ:
- Con Hoàng Kim Cự Long này thật không dễ giải quyết, ngay cả Liệt Hỏa mà Cao Thăng trưởng lão phóng ra cũng có thể kháng cự, xem ra trong hàng linh thú cấp tám thực lực đã đạt tới đỉnh, chuẩn bị trùng kích lên cấp chín.
Nghe đối phương nói, vị nam tử mặc hồng bào có vẻ không vui bảo:
- Hừ, chỉ là một con linh thú cấp tám mà dám tác oai tác quái trước mặt ta sao? Hai ngươi cứ việc đứng ngoài, ta sẽ tự tay thu thập con súc sinh này.
Chợt lại nghe vị lão giả đứng bên cạnh nói:
- Hoàng Kim Cự Long ẩn mình trong khu vực này hẳn phải có nguyên nhân sâu xa, ngươi cũng không nên khinh thường. Chi bằng chúng ta đồng thời ra tay tiêu diệt nó đi thôi, kẻo đêm dài lắm mộng.
Nghe thanh âm đó, Phạm Văn Long bỗng giật nảy mình, cố mở to con mắt chăm chú nhìn lên, một lát liền nhớ ngay đến cái tên Lê Châu, vị trưởng lão từng xuất hiện trong kỳ thi khảo hạch vào Thánh viện.
Như vậy có thể khẳng định hai người còn lại cũng ngang hàng với lão, đều là cao tầng Thánh viện.
Không sai, đúng như Phạm Văn Long suy đoán, trên không chính là đám người Lê Châu được Thánh viện phái vào Tây Nguyên cấm địa để điều tra tung tích Hoàng Kim Cự Long.
Suốt một tháng ròng rã, bọn họ tra xét rất nhiều lần trong Tây Nguyên cấm địa, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy bóng dáng một con linh thú cấp tám nào.
Trước tình hình đó, Phi Yến tiên tử đưa ra đề nghị tạm thời trở về Thánh viện, tuy nhiên đã bị Cao Thăng gạt phắt đi. Lão vốn là một Hỏa hệ Pháp sư nên đối với Hỏa nguyên tố cực kỳ linh mẫn. Ngay từ khi bước vào khu vực trung tâm, lão bỗng lờ mờ cảm nhận ra sự hiện diện của Hoàng Kim Cự Long, nhưng lại không thể xác định chính xác địa điểm. Bởi vậy, lão nhất quyết không chịu trở về, một mực tiềm phục trong Kon Tum mười mấy ngày.
Đợi mãi đến đêm hôm nay, đột nhiên phát hiện một cỗ khí tức cường đại của linh thú, cả ba liền lập tức bay đến, cuối cùng chân chính đối mặt với Hoàng Kim Cự Long.
Nhìn con Hoàng Kim Cự Long đang phiêu phù trước mặt, thần sắc Cao Thăng cực kỳ hưng phấn, với một Hỏa hệ Pháp sư như lão thì nội đan của nó chính là tiên đan diệu dược, thập toàn đại bổ, cực kỳ lợi ích trong việc đột phá cảnh giới.
Bình thường, Hoàng Kim Cự Long chỉ sinh sống tại Phong Nha sơn động, chúng tổ chức thành một quần thể long tộc hùng mạnh, hơn nữa số lượng cực kỳ kinh người. Nghe nói đứng đầu là một con Hắc Long đã tồn tại hàng ức vạn năm, thực lực rất có thể đã đạt đến trung giai, thậm chí là cao giai Thần cấp. Ngoài ra, còn không ít những tồn tại đã thành công hóa hình. Nói tóm lại, thực lực của long tộc là vô cùng khủng bố, có thể xếp vào một trong mười thứ hạng đầu trên Linh Chiểu Tinh.
Không ngờ, ngay tại Tây Nguyên cấm địa lại xuất hiện một con Hoàng Kim Cự Long, bảo sao Cao Thăng trưởng lão lại không hưng phấn.
Nghe Lê Châu trưởng lão khuyên can, Cao Thăng chỉ hừ lạnh không đáp. Linh lực trong người bỗng cuồn cuộn đổ ra kết thành một làn quang mang đỏ rực, bao trùm bảo vệ lấy toàn bộ cơ thể.
Lão gầm vang một tiếng, đồng thời bàn tay kết quyết, đột nhiên phía sau lưng bỗng hiện lên hư ảnh của một thanh hỏa kiếm khổng lồ.
Lê Châu và Phi Yến tiên tử thần tình kinh dị quay sang nhìn nhau, không ngờ cái tên Cao Thăng này lại cuồng bạo như vậy, mới đó mà đã thôi động ra linh phách, nhất định là muốn một kích kết liễu sinh mệnh của Hoàng Kim Cự Long đây.
Trên không, Cao Thăng toàn thân được hỏa diễm bao bọc, trông như một ngọn đuốc đang rừng rực cháy.
“Đây là thứ gì vậy?”
Bên dưới, Phạm Văn Long chợt cảm thấy một cỗ uy áp khủng bố lan tràn trong thiên địa, không thể nào hô hấp được. Chỉ là nhìn biển lửa trên trời, bỗng nhiên hắn có một cảm giác kích thích khó hiểu, huyết dịch trong cơ thể cứ sôi trào cả lên.
Đột nhiên một đạo kiếm quang dài chừng mấy chục thước, khí thế như vũ bão nhằm vào Hoàng Kim Cự Long bổ thẳng đến.
Một tiếng kiếm ngân phát ra, còn bay xa hơn cả tiếng long ngâm, vang vọng khắp thiên địa.
“Hống… Hống…”
Trong giờ phút đó, Hoàng Kim Cự Long bỗng gầm lên một tiếng, hai chiếc cánh to lớn đập mạnh, miệng nộ hống phun ra một ngọn hỏa diễm cực lớn, đối kháng với luồng quang mang đang lao đến.
Một cỗ áp lực kinh khủng trực tiếp lan tỏa bốn phương tám hướng. Kể cả Phạm Văn Long ẩn nấp đằng xa cũng cảm thấy thực sự khó thở, da đầu như tê dại đi.