[Việt Nam] Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 1 : Phản bội




Chùa Yên Tử, Quảng Ninh, Việt Nam.

Hôm nay vốn là ngày rằm nên Phật tử cả nước đổ về Yên Tử đông như trảy hội.

Đáng tiếc trời hay trêu người, trời xanh mây trắng mới đó bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, thả mưa như trút nước rồi cứ vậy rả rích cho đến tận khuya, mãi không có dấu hiệu ngừng lại.

Đêm đen như mực, thậm chí đưa bàn tay ra phía trước cũng nhìn không rõ năm ngón, mưa kêu, gió gào, cái lạnh buốt như con dao sắc nhọn cứa rách da xé thịt.

Bóng người bởi vậy mà thưa vắng dần, cho đến gần nửa đêm thì không còn ai hết.

Bạch Vân Sơn hiên ngang sừng sững tắm mình trong mưa gió. Đây là đỉnh cao nhất của Yên Tử, ngày thường núi ngập trong sương, cả năm bốn mùa mây mù trắng xóa uốn lượn vườn quanh, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhưng đêm nay sắc trời u ám, mưa giăng khắp chốn, sấm nổi đùng đùng, thỉnh thoảng một dải sét sáng lóe lên như xé rách bầu trời, khiến cho khung cảnh vốn đẹp đẽ ấy bỗng chốc nhuốm màu huyền bí.

Tại một nơi hẻo lánh trên đỉnh Bạch Vân Sơn bất chợt xuất hiện một bóng người, vù một cái, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm. Ngay sau đó, tại nơi bóng đen vừa mới đi qua hiện ra một đám người nữa, ước chừng nhân số khoảng hai mươi, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có thân hình to lớn, mắt xếch cằm nhọn, bộ râu quai nón đen dài chiếm gần hết khuôn mặt. Hắn khẽ nhếch mép cười nham hiểm, khoát tay đám thuộc hạ đằng sau, phát ra giọng ồm ồm hơi khó nghe:

- Các ngươi tiếp tục đuổi theo cho ta, hắn đã bị trọng thương, còn chút hơi tàn ấy xem ra chẳng gắng gượng được bao lâu nữa đâu, chỉ cần giết được hắn, các ngươi sẽ có trong tay nhà lầu, xe hơi, gái đẹp… tha hồ mà ôm ấp, tận hưởng.

Bỗng hắn ngừng một chút, giọng điệu liền biến đổi:

- Nhưng nếu hắn thoát được thì… hắc hắc… mỗi người các ngươi tự móc cặp mắt rồi mang đến gặp ta.

Đứng giữa cái lạnh căm căm nhưng cả đám người bỗng thấy chân tay run rẩy, toàn thân mồ hôi tuôn ra như suối. Chúng biết đứng trước chúng là nhân vật như thế nào, lời hắn đã nói ra chẳng phải chuyện đùa, nếu sơ sảy để người kia chạy mất thì hậu quả e rằng không đơn giản là móc đôi mắt như vậy. Cả đám rùng mình, vội chấn chỉnh lại tinh thần rồi nhanh chóng bám theo gót tên cầm đầu.

Cứ như vậy cảnh tượng kẻ chạy người đuổi diễn ra, thoạt nhìn tưởng như sẽ gây náo loạn ồn ào nhưng trái lại yên ắng dị thường. Cả đám người tốc độ di chuyển rất nhanh, bước chân đưa lên đặt xuống không ngờ vô cùng xảo diệu chẳng hề phát ra một tiếng động, hóa ra đều là những cao thủ thân hoài tuyệt kỹ.

Khoảng 5’ sau, đám người nhất tề dừng lại, đội ngũ nghiêm chỉnh không chút rối loạn.

Ngay phía trước mắt cách độ chục mét hiện lên một bóng lưng mờ mờ, giữa khung cảnh ấy không thể che lấp đi dáng vẻ cô quạnh của kẻ đó.

- Haha… Phạm Văn Long à! Sao ngươi không chạy nữa đi? Vực sâu phía trước, ta xem hôm nay có cánh ngươi cũng không thoát rồi. Khôn hồn mau đưa tay chịu trói, ta đảm bảo cho ngươi được sống trở về.

Hắn cười gian ác, trong lòng thầm gầm lên bốn chữ “sống không bằng chết”.

Bóng người phía trước vẫn bất động, dường như mọi chuyện trên đời không gì lay chuyển được hắn. Hắn khoác trên người chiếc sơ mi trắng mỏng manh, bị rách nát nhiều nơi, xem hình dáng hẳn là vết tích do đao, kiếm gây nên, dưới cơn mưa loang lổ những vệt máu đỏ thẫm, trông rất kinh người.

Một lúc lâu sau, tên đầu lĩnh dường như hết kiên nhẫn, mấp máy môi định lên tiếng bỗng nghe người kia nói:

- Thanh Hồng – ngươi thân là phó bang, không ngờ Cao bang chủ vừa qua đời liền lập tức xuống tay với ta. Người nghĩ các trưởng lão khác sẽ để yên việc này sao?

- Hừ, việc này đâu đến đứa nhóc còn mùi hôi sữa như ngươi quản. Cả Bạch bang mấy ngàn người không lẽ phải quỳ gối trước thằng nhóc chưa đến 16 tuổi ư? Lão già họ Cao kia lú lẫn mất rồi nên mới giao Bạch Mai nhẫn cho ngươi. Chỉ cần đoạt được nó, khi trở về ta bỏ chút công sức diễn một vở tuồng mèo khóc chuột, liền dễ dàng ngồi lên ghế bang chủ. Đến khi đó thử hỏi còn kẻ nào dám nghi ngờ? Còn kẻ nào dám chống đối ta đây? Ai không phục ta liền giết cả nhà, cả tổ tông của hắn. Hahaha…

Thanh Hồng cười điên cuồng. Nói đoạn liếc nhìn bàn tay trái của Phạm Văn Long, thấy trên ngón tay cái chiếc nhẫn màu trắng vẫn còn đó trong lòng càng hoan hỉ, kích động vô cùng. Hắn giở mặt thực nhanh, mới đó nói cho Phạm Văn Long con đường sống mà một câu không hợp liền lộ ý muốn giết người diệt khẩu.

Phạm Văn Long có chút sửng sốt, thần sắc khẽ biến nhưng nháy mắt đã khôi phục như thường. Khẽ buông tiếng thở dài, quyền lực luôn làm con người ta mờ mắt, khiến huynh đệ tương tàn.

Mười lăm năm trước… hắn được Cao bang chủ đưa về nuôi nấng dạy dỗ, luôn quan tâm dưỡng dục như con. Ngay từ nhỏ, Phạm Văn Long đã sớm bộc lộ ra bản tính cương nghị, quyết đoán và thông minh hơn người nên khiến Cao bang chủ vô cùng hài lòng. Từ đó càng thêm coi trọng tài năng và phẩm tính của đứa nhóc này. Dưới sự tôi luyện trong ngần ấy năm, Phạm Văn Long ngày một cứng cáp, trưởng thành hơn. Một viên ngọc thô ráp đang được thời gian mài dũa dần trở lên long lanh, sáng đẹp hơn, tương lai ắt sẽ tỏa sáng rực rỡ, hào quang vạn trượng.

Mấy ngày trước, Cao bang chủ bệnh nặng biết khó lòng qua khỏi liền triệu tập thành viên trong bang, trước đông đảo mọi người chỉ đích danh hắn sẽ là người kế nhiệm. Các vị trưởng lão trong bang cũng nhất loạt lên tiếng ủng hộ nên không ai dám phản đối. Không ngờ rằng Thanh Hồng phó bang lại sinh lòng ghen ghét, đợi hắn sơ hở liền đâm ngay một dao chí mạng, tuyệt không nương tay. Nhưng với tính cách cáo già của Thanh Hồng nhất định hắn sẽ không lỗ mãng hành sự như vậy, hẳn phải có ẩn tình phía sau.

- Thảo nào ngươi luôn hối thúc ta lên chùa dâng hương, cầu an cho Cao bang chủ. Ta vốn có chút nghi ngờ nhưng do người vừa mất, lòng còn chưa yên nên muốn tĩnh tâm vài ngày. “Tri nhân tri diện bất tri tâm”, lời đó quả không sai! Ta quá sa đà vào tình cảm nên mới có kết cục ngày hôm nay, cũng không oán trách ai được, nhưng nhẫn Bạch Mai này trong bang quy tổ tông giáo huấn chỉ được phép truyền cho bang chủ đời sau. Ngươi muốn có nó à? Nằm mơ đi!

Ngữ khí của hắn cứng cỏi kiên định, tựa có trăm vạn kẻ địch phía sau cũng không chút run sợ.

Thanh Hồng sắc mặt trầm xuống, trong bụng chửi thầm: “Đồ con hoang, mày tưởng tao không biết Bạch Mai nhẫn có công dụng thần kì gì à? Nếu không có nó liệu mày còn sống sót đến bây giờ sao? Hừ, mưu đồ mấy mươi năm của tao đâu dễ để cho thằng nhóc mày hưởng lợi.”

Hắn nôn nóng sợ đêm dài lắm mộng, liền rút khẩu súng trong người ra chĩa thẳng về phía Phạm Văn Long quát:

- Giờ mày có hối cũng không kịp nữa rồi. Tao đếm đến ba, nếu mày quỳ xuống xin tha tao sẽ suy nghĩ lại, còn ngang bướng như vậy đừng trách súng ống vô tình.

- 1!!!

- 2!!!

- 3!!!

ĐOÀNG!!!

Không chút lưu tình, vừa đếm đến ba Thanh Hồng lạnh lùng nổ súng. Viên đạn bay chuẩn xác găm thẳng vào lưng Phạm Văn Long, vì khoảng cách khá gần nên dư lực đẩy mạnh xuyên thủng qua cả ngực trước, máu tươi phun ra như suối, thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng.

Ngay khi vừa trúng đạn, một cỗ khí tức ấm áp xuất phát từ chiếc nhẫn Bạch Mai trên tay Phạm Văn Long bắt đầu lan ra, nháy mắt đã chạy dọc theo cánh tay, thông qua kinh mạch đi thẳng lên trên lồng ngực, một nguồn năng lượng tinh thuần không ngừng tu bổ khiến miệng vết thương dần dần khép lại.

Thực là một chuyện khó tin, thế gian chưa từng thấy!

Lực sát thương gây ra bởi khẩu súng trên tay Thanh Hồng không thể bàn cãi, nhưng lạ kì thay, thân hình Phạm Văn Long chỉ loạng choạng vài cái đã đứng vững như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên nhìn bộ dáng có phần chật vật của Phạm Văn Long, xem ra dù có bảo vật trên tay cũng không chống chịu được bao lâu nữa.

- Ngươi tưởng giết ta dễ dàng vậy ư?

Phạm Văn Long đột ngột quay người lại, khẽ nhếch môi cười lạnh lẽo. Trước mắt đám người lúc này hiện lên một thiếu niên gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao cao, môi hồng răng trắng, mái tóc đen nhánh phất phơ bay trong mưa gió, tiêu sái vô bì. Quả là một chàng trai dung mạo tuyệt đẹp, khí chất phi phàm.

Thanh Hồng bị dọa thiếu chút đã nhảy dựng lên, song rất nhanh lấy lại bình tĩnh, liếc cặp mắt tham lam về phía bàn tay Phạm Văn Long, lộ rõ vẻ cuồng nhiệt. Ngược lại, đám thuộc hạ người nào người nấy trợn tròn hai mắt, miệng há hốc không khép lại được. Một kẻ bị đạn bắn xuyên qua người còn có thể đứng vững mỉm cười sao?

Ngẫm lại chuyện tình tối nay, vốn bọn chúng năm mươi người âm thầm phục kích đối phương, không ngờ Phạm Văn Long quá sức đáng sợ, trong tầng tầng lớp lớp vòng vây mà có thể hạ gục gần ba mươi mươi tên, trên người bị chém mấy chục đao vẫn không hề hấn gì. Hắn như hung thần ác sát, chém đông giết tây không kẻ nào ngăn cản nổi, nghĩ đến cảnh tượng khủng bố đó ai nấy tim đập chân run, cả đám nhìn người thanh niên phía trước với ánh mắt vô cùng kinh sợ.

Ánh mắt hổ sắc bén của Phạm Văn Long quét qua từng người khiến ai nấy toàn thân lạnh toát, không ai dám đối diện vội cúi gằm mặt xuống đất.

Phạm Văn Long cất tiếng:

- Các anh em, chúng ta đều chung một nhà. Ta biết sự việc hôm nay đều do Thanh Hồng dụ dỗ, ép buộc chỉ cần mọi người quay đầu ta hứa sẽ bỏ qua không truy cứu.

Lời vừa vang lên khiến đám thuộc hạ có chút náo động, một vài người tâm lý lưỡng lự, chần chừ chưa biết quyết định thế nào. Thanh Hồng ngó thấy tình hình không ổn, cười the thé quát:

- Cái trò trẻ con đó đừng giở trước mặt ta. Đám người các ngươi nghe đây, già trẻ lớn bé trong gia đình các ngươi đều nằm trong tay ta, chỉ cần ta hạ lệnh thì biết chuyện gì xảy ra rồi chứ? Các ngươi cũng không cần kinh hoảng, tên Phạm Văn Long này tuy võ nghệ cao cường nhưng đã trọng thương, hiện chỉ còn chút hơi tàn thoi thóp, nếu không cần gì phải giở trò dụ dỗ như thế chứ? Tất cả mau xông lên chém chết hắn cho ta.

Dứt lời Thanh Hồng lập tức bắn liền ba phát đạn vào người Phạm Văn Long.

ĐOÀNG!!!

ĐOÀNG!!!

ĐOÀNG!!!

Phía sau, vài ba tên lén lút đưa mắt nhìn nhau, có kẻ không nỡ nhưng cũng đành khẽ thở dài, thầm thương cho một thiếu niên kiêu hùng bạc mệnh. Sau tiếng quát của Thanh Hồng, cả bọn đồng thanh gầm nhẹ một tiếng, đao kiếm trên tay sáng loáng nhất tề xông lên.

Phạm Văn Long hiện như diều đứt dây, sức tàn lực kiệt, vùng vẫy đến giờ phút này đã là một kì tích. Dù trên tay có bảo vật công dụng thần kì chữa lành vết thương, nhưng dẫu sao hắn chỉ là người trần mắt thịt, máu huyết đã mất nhất thời không thể hồi phục. Chiếc áo trên người đã chuyển sang màu đỏ thẫm, lượng máu chảy quá nhiều khiến hắn dần đánh mất sự tỉnh táo, nếu chẳng phải đang lâm vào khoảnh khắc sinh tử hẳn là buông xuôi gục ngã lâu rồi.

Duy trì tia thanh tỉnh cuối cùng, Phạm Văn Long biết ván bài này mình thua rồi, không thể cứu vãn. Trong đôi mắt hắn thoáng hiện vẻ bi ai, không cam lòng.

Mưa đổ ào ào, tiếng sấm sét gầm vang…

Đì… Đùng…

Bất chợt, đôi mắt Phạm Văn Long lóe lên nét kiên định, hắn ngửa mặt cười thê lương, dùng chút sinh lực cuối cùng nhảy mạnh về phía sau rơi thẳng xuống vực thẳm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.