[Việt Nam] Cực Võ

Chương 260 : Thuộc hạ đầu tiên




Mai Siêu Phong võ công rất không tệ ít nhất bằng vào Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cùng thân pháp như quỷ mị nàng có thể khiến rất nhiều đại tông sư cao thủ cảm thấy phiền não tuy nhiên Vô Song căn bản chính là khắc tinh của Mai Siêu Phong.

So về tốc độ mà nói Vô Song vượt xa Mai Siêu Phong hơn nữa chỉ bằng sức mạnh cơ thể cùng với hàn khí tiên thiên trong người bản thân Vô Song đã có thể vượt qua hầu hết đại tông sư cao thủ trong thiên hạ tất nhiên ở đây chỉ tính thân thể.

Vô Song nếu muốn dùng chiêu thức tinh diệu để mà đánh với Mai Siêu Phong thì có thể sẽ mất một khoảng thời gian nhưng nếu hắn dùng tốc độ cùng thân thể cường hãn mạnh mẽ bẻ gãy nghiền nát mà nói thì Mai Siêu Phong rất nhanh liền bại trận đương nhiên cũng không bỏ qua được một nguyên do về mặt địa lợi, ở hành lang này không thích hợp lắm cho việc né tránh nên Mai Siêu Phong bại càng nhanh.

Mai Siêu Phong tuy hiện nay có chút vấn đề về suy nghĩ, như đã nói từ khi Trần Huyền Phong chết thì Mai Siêu phong luôn bắt đầu sợ hãi mọi thứ thậm chí là thù ghét mọi thứ tuy nhiên có một số việc suy nghĩ của nàng vẫn cứ bình thường ít nhất là nàng có cảm giác đau, cảm giác sợ.

Cánh tay trái bị bẻ cong đau đớn không gì tả nổi, nội lực trong người thì lại bị hành khí ngăn chặn rất khó tiếp tục vận nội lực quan trọng nhất kẻ đang khống chế nàng có thân hình như thép nguội vậy, nàng bị hắn khống chế thì căn bản không thể thoát ra ngoài cảm giác như một gọng kìm khóa chặt bản thân vào vậy.

Mai Siêu Phong cũng chẳng có khí lực để mà giãy giụa nữa, nàng bị Vô Song dùng một tay xách lên vai, cơ thể không ngừng run lên đồng thời khuôn mặt vốn cực kỳ đáng sợ kia bây giờ lại ngập tràn trong đau đớn, nếu Mai Siêu Phong thay đổi khí chất của bản thân cũng như một chút vẻ bên ngoài thì cái biểu cảm này của nàng ta liền thật sự có thể làm cho nam nhân thương tiếc.

Mật thất bên dưới lòng đất này đương nhiên cũng không quá lớn, ngay cả hành lang này cũng chỉ dài chưa đến 15m, Vô Song sau khi mang Mai Siêu Phong đi hết hành lang đá rốt cuộc cũng thấy đường cụt đồng thời hai bên là hai gian phòng cũng hoàn toàn được làm bằng đá, một gian đóng cửa còn một gian thì còn không có cửa mà đóng.

Hướng ánh mắt về gian không có cửa kia Vô Song đại khái có thể nhìn ra đây là một thạch thất nhỏ với những đồ dùng sinh hoạt vừa đủ cho một hai người sinh sống, bên trong còn có chút quần áo tương đối cũ kỹ được đặt trong góc phòng, thoạt nhìn thì đây có lẽ là nơi Mai Siêu Phong sinh sống trong những ngày qua.

Tiếp tục nhìn về phía cửa đá đóng im ỉm kia sau đó cũng không mấy để ý nữa, Vô Song trực tiếp đi vào gian phòng cũ của Mai Siêu Phong, cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc gì mà ném nàng trực tiếp rơi vào chiếc giường đá cứng rắn kia,

Mai Siêu Phong bị Vô Song ném đi, tuy lực đạo không hề mạnh nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, nàng liền khẽ rên lên một tiếng đau đớn, hai hàng mi triệt để nhíu chặt lại.

Tìm lại được cái giường quen thuộc của mình, Mai Siêu Phong lưng dựa vào vách đá, tay phải ôm lấy tay trái, nàng lúc này đang cố gắng ‘quan sát’ xem Vô Song đang ở đâu, Vô Song đang làm gì, nhìn cái đầu của Mai Siêu Phong cứ hết nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phải như muốn nghe thật rõ âm thanh mà mình tạo ra thì đến Vô Song cũng có chút buồn cười.

Vô Song cũng không có khả năng ngồi đây ngắm Mai Siêu Phong, hắn rốt cuộc cũng di chuyển từng bước từng bước đi về phái giường đá mà nàng nằm, khi nghe được tiếng bước chân của Vô Song theo bản năng Mai Siêu Phong liền muốn lùi lại nhưng nàng đang ở trong góc tường có lùi cũng chẳng lùi được bao nhiêu, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi nhưng trong ánh mắt kia rốt cuộc lại xuất hiện một tia sáng khó thấy.

Mai Siêu Phong biết đối thủ cực kỳ mạnh, mạnh mẽ hơn xa mình tuy nhiên không phải là không thể chiến thắng, bản thân nàng hiểu được đối thủ nội lực tuy đáng sợ nhưng lại không đến mức cực kỳ cương mãnh, so với sư phụ Hoàng Dược Sư của mình thì còn thua xa.

Mai Siêu Phong tuy luyện sai đường Cửu Âm Chân Kinh nhưng kể cả thế thì nàng cũng có kiến thức cực tốt về võ đạo, nàng từ nội lực của Vô Song mà xem ra thì nội lực của Vô Song chỉ mạnh ở bạo phát tức thì tức là vài chiêu đầu tiên thì luôn cho người khác cảm giác cực kỳ bá đạo nhưng càng về sau nội lực lại càng suy giảm, cách sử dụng nội lực dạng này được gọi là tiên phát chế nhân, tốc chiến tốc thắng, nội lực của Vô Song ngoại trừ hàn khí đáng sợ ra thì không có gì đặc sắc.

Mai Siêu Phong tin tưởng, nàng còn một tay, chỉ cần nàng có cơ hội liền có thể nhất kích tất sát mà giết chết kẻ trước mặt, thân thể đối phương tuy cực kỳ mạnh mẽ nhưng nếu tấn công đúng điểm thì nàng vẫn thắng được như thường, mục tiêu của Mai Siêu Phong chính là động mạch cổ của Vô Song, nơi này quả thực không có phương pháp nào để rèn luyện cả.

Vô Song thì cũng không phát hiện được Mai Siêu Phong có gì khác lạ, hắn không biết được Mai Siêu Phong đang suy tính gì nhưng hắn lại hiểu câu ‘giặc cùng chớ đuổi’, Mai Siêu Phong không phải dạng nữ nhân không trải việc đời, nàng là một ma nữ chính tông, cho dù bản chất nàng không hẳn đã là xấu nhưng theo từng ngày từng ngày trôi qua, theo cách luyện công ghi lại trên Cửu Âm Chân Kinh thì nàng cũng đã có thể coi là người xấu, coi là ma nữ rồi.

Dạng ma nữ như Mai Siêu Phong có thể cam tâm tình nguyện chịu phục người khác là điều Vô Song căn bản không tin, hắn biết trừ khi chết nếu không Mai Siêu Phong sẽ không nhận Vô Song làm chủ, quan trọng hơn nữa là một nữ nhân như Mai Siêu Phong thật ra từ lâu đã không còn màng sống chết nữa, muốn thu phục Mai Siêu Phong chỉ bằng võ công hơn xa nàng vốn là việc không thể.

Vô Song rốt cuộc dùng bước, khi Mai Siêu Phong nghe thấy tiếng bước chân Vô Song dừng lại thân thể cũng không tự động mà run lên, nàng không biết đối phương vì sao dừng lại nhưng nàng có thể đại khái đoán ra được khoảng cách giữa Vô Song và mình.

Đáp án Mai Siêu Phong đưa ra chính là.... quá xa, ở khoảng cách này nàng căn bản không thể ra tay được, Mai Siêu Phong biết mình chỉ có một cơ hội này vì vậy nàng không dám liều mạng, nàng biết nếu thất bại chỉ sợ kẻ trước mặt sẽ không ngại ngần gì giết chết chính mình, nàng không sợ chết nhưng nàng không muốn chết ít nhất trước khi hoàn thành xong hai tâm nguyện kia.

Nàng biết đối phương đã đến tìm mình khả năng rất lớn là nhắm đến Cửu Âm Chân Kinh của bản thân bất quá Mai Siêu Phong thà chết cũng không giao ra vật này, Cửu Âm Chân Kinh là nàng cùng phu quân mạo hiểm phản bội sư môn mang ra ngoài, Cửu Âm Chân Kinh thứ này gây liên lụy cho toàn bộ các sư huynh đệ còn lại, là nỗi hổ thẹn trong long Mai Siêu Phong cùng Trần Huyền Phong, bọn họ đã có lỗi với sư phụ một lần thì tuyệt không thể có lỗi với sư phụ lần thứ hai... tuyệt không để người ngoài lấy được Cửu Âm Chân Kinh.

Dương Khang là người có công cứu mạng nàng hơn nữa Dương Khang thực sự cực kỳ giỏi, hắn ít nhất cho nàng tin tưởng, cho nàng tin vào cơ hội có thể thực hiện được hai tâm nguyện của bản thân tuy vậy nàng chỉ dậy Dương Khang một chút da long bên trong Cửu Âm Chân Kinh mà thôi, đơn giản chỉ là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cùng vài bước di chuyển cơ bản, nhìn vào một điểm này có thể hiểu nàng cố chấp với Cửu Âm Chân Kinh thế nào.

Vô Song không tiến lên vì vậy Mai Siêu Phong chỉ ngồi trong góc ôm lấy cánh tay bị gãy kia, đôi môi nhẹ mím chặt cũng không lên tiếng, nàng ngồi trong góc tối thân hình cứ nhè nhẹ run lên vì hàn khí xâm thực, nhìn Mai Siêu Phong lúc này thực sự... thực sự rất yếu đuối.

Nhìn Mai Siêu Phong ngồi đó, Vô Song khe khẽ thở ra một hơi, bản thân hắn thật sự từng rất thích Mai Siêu Phong, khi Vô Song còn chưa trọng sinh hắn xem qua Anh Hùng Xạ Điêu, ở trên TV lúc đó Mai Siêu Phong thật sự rất đẹp, cái đẹp lạnh lùng, cao ngạo lại có chút tàn bạo, với con mắt của một người xem phim ảnh đơn thuần thậm chí Vô Song có cảm giác ngoại trừ Hoàng Dung ra thì Mai Siêu Phong mới là đệ nhất mỹ nữ trong Anh Hùng Xạ Điêu.

Lúc này nhìn thấy Mai Siêu Phong, Vô Song biết nàng không thể nào giống diễn viên đóng vai chính nàng năm xưa tuy nhiên không thể không nói nàng không đẹp, vì một số lý do mà hiện nay nhìn nàng trở nên vô cùng đáng sợ nhưng chỉ bằng mày liễu cong cong đang nhíu lại, chỉ bằng thân thể mềm yếu đang run rẩy kia có thể khiến Vô Song công nhận...Mai Siêu Phong thật sự rất ma mị.

“Nhược Hoa?”.

Mai Siêu Phong thân hình lập tức run lên, khuôn mặt cố gắng ngước về phía Vô Song, hai chữ ‘Nhược Hoa’ kia đã bao lâu rồi nàng không có nghe?.

Mai Siêu Phong là tam đệ tử của Hoàng Dược Sư, từ khi lên Đào Hoa Đảo thì cái tên Mai Siêu Phong đã trở thành tên thật của nàng, không còn ai biết được nàng vốn tên thật mà Mai Nhược Hoa.

Người có thể biết tên thật của nàng chỉ có phu quân Trần Huyền Phong, cha mẹ đã chết của nàng, sư phụ Hoàng Dược Sư, sư mẫu Phùng Hành... ngoài ra không còn ai cả.

Mai Siêu Phong lúc này thật sự hận mình tại sao không còn con mắt, nàng thực sự muốn nhìn xem kẻ trước mặt mình là ai bởi từ âm thanh mà nghe nàng căn bản không nhận ra đối phương.

“Ngươi... ngươi là ai, ngươi sao lại biết cái tên này, ngươi rốt cuộc là ai?”

Khuôn mặt sợ hãi của Mai Siêu Phong đã đẹp thì khi nàng ngơ ngác lại càng đẹp hơn.

Vô Song quyết định trực tiếp lấy một cái ghế đá ngồi xuống trước mặt Mai Siêu Phong, đầy thâm ý mà nhìn nàng.

“ Không có gì, chỉ cảm thấy ngươi hiện nay giống một đóa hoa yếu đuối đầy tội nghiệp vì vậy mới nói ra hai chữ này, chẳng lẽ đây là tên thật của Thiết Thi nức tiếng giang hồ?. Mai Siêu Phong – Mai Nhược Hoa, tên thật đẹp”.

Mai Siêu Phong lúc này như hóa điên vậy, nàng trực tiếp vận hết toàn bộ sức lực còn lại, một chân đạp vào tường đá cả người lao thẳng về phía Vô Song.

Mai Nhược Hoa... cái tên này nàng không cho phép ai nhắc đến, đây là cấm kỵ của nàng, lúc này chính nàng cũng chẳng còn bình tĩnh mà suy nghĩ nữa.Vẫn là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, so với lúc trước thì tốc độ còn tăng them vài phần tuy nhiên cũng chỉ đến thế mà thôi, khoảng cách giữa hai người là quá xa, với người khác có thể đủ nhưng với Vô Song thì không.

Vô Song cũng không dung cái phương thức bẻ gãy nghiền nát như trước, hắn lùi lại một bước, biến quyền thành trảo cùng Mai Siêu Phong quyết đấu.

Mai Siêu Phong rất nhanh nhưng Vô Song còn nhanh hơn, trong phút chốc tòa thạch thất này tràn ngập bóng ảnh đan xen, cả Vô Song cùng Mai Siêu Phong đều dung trảo pháp quyết đấu nhưng Mai Siêu Phong càng đánh càng bất lực.

Hai người nếu chỉ so đội tinh diệu về trảo pháp thì Mai Siêu Phong còn hơn cả Vô Song tuy nhiên Vô Song lại sử dụng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, hắn lại lấy tiên cơ làm phòng ngự, chiêu nào chiêu nấy đều khắc chế Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Mai Siêu Phong, thường thường Mai Siêu Phong lực chưa phát ra đã phải thu lại, mỗi chiêu mỗi thức đều không toàn vẹn.

Nếu Mai Siêu Phong còn đủ hai tay thì Vô Song cũng không ung dung như vậy tuy nhiên nàng chỉ còn tay phải có thể cử động, Vô Song sử dụng đến hai tay thì sao có thể không áp chế được Mai Siêu Phong?, quan trọng hơn chiêu thức của nàng căn bản không có nội lực đi kèm, chỉ có bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong vốn đã hư thoát.

Hai người quyết đấu chưa tới 10 chiêu thì Mai Siêu Phong đã cảm thấy bất lực sau đó đột nhiên nàng bị Vô Song đưa chân quét trụ, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống, ngay lúc này Vô Song lại đưa một tay ra nắm lấy tay phải của Mai Siêu Phong, một tay ôm lấy eo nàng vào ngực, chân đạp bộ pháp nhẹ xoay tròn, hắn cứ như vậy ôm Mai Siêu Phong lền giường đá.

Tư thế hiện nay của Mai Siêu Phong cùng Vô Song cực kỳ ám muội, bản thân Mai Siêu Phong thì nằm gọn trong ngực Vô Song, tay phải của nàng bị vặn ngược ra phía sau động cũng không thể động còn bộ ngực của nàng dĩ nhiên bị tập kích, bị cánh tay của Vô Song đè lên.

Cảm nhận được vị trí mà tay Vô Song đặt vào, Mai Siêu Phong nộ khí càng ngày càng lớn thậm chí tâm muốn chết cũng có, tất nhiên nàng hiện nay gần như không thể cử động liền chỉ có thể sử dụng miệng mà lên tiếng mắng chửi.

“Chết tiệt, bỏ cái tay chó của ngươi ra... nếu không ta liền chặt tay ngươi”.

Mai Siêu Phong lên tiếng uy hiếp Vô Song nhưng nàng quả thực cũng biết hiện nay mình chẳng có chút sức uy hiếp nào với đối phương, nàng lúc này trong tâm nhục nhã muốn chết thậm chí... nàng còn nghĩ đến cắn lưỡi tự sát.

“Ta chuẩn bị lên Đào Hoa Đảo”.

Mai Siêu Phong đến tâm muốn chết cũng có tuy nhiên khi nghe thấy lời Vô Song nói... nàng triệt để ngây dại.

Đào Hoa Đảo... ba chữ này là thánh địa trong long Mai Siêu Phong.

Nàng lúc này ngây dại đến mức... khi bàn tay của Vô Song bắt đầu chạm vào ngực nàng thậm chí còn dung lực mà nhẹ nắm lấy thì Mai Siêu Phong cũng không để ý, đến khi nhận ra ngực của mình bị tập kích nàng liền nổi giận.

“Ngươi muốn chết?”

Nghe đến đây Vô Song liền bật cười, không thể không nói bộ ngực của Mai Siêu Phong xúc cảm rất tốt, ít nhất theo cảm nghĩ của Vô Song thì còn hơn cả Hoàng Dung, dưới lớp áo đen tương đối rộng kia í tai mà ngờ ma nữ như Mai Siêu Phong lại có một thân hình mê người thế nào, dung mạo của nàng hiện nay có thể chưa xinh đẹp tuyệt trần nhưng thân thể nàng tuyệt đối là nhân gian vưu vật.

“Nghe lời một chút, đừng có cắt ngang lời nói của ta, ta đã nói rồi, kể từ bây giờ ngươi liền đi theo bản công tử đi, làm người của ta ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận”.

Mai Siêu Phong sao có thể gật đầu với Vô Song, nàng lạnh lùng mà lên tiếng.

“Mai Siêu Phong ta từ trước đến nay đã gây ra không ít lỗi lầm, sống cũng đã đủ rồi, ngươi muốn giết thì giết ta tuyệt đối không sợ hãi về phần muốn ta thần phục ngươi?, nằm mơ “.

“Vậy nếu ta có thể giúp ngươi bước chân lên Đào Hoa Đảo thì sao?, nếu ta có thể giúp ngươi được sư phụ bỏ qua tội nghiệt thì sao?”.

Mai Siêu Phong vốn đang rất cứng rắn nhưng khi nghe Vô Song nói đến đây liền kích động không thôi tuy nhiên nàng... không phải hài tử ba tuổi, nàng tuyệt đối không tin vào những việc mà kẻ thù nói, lời của Vô Song tuyệt đối không đáng tin.

“Phi, ta đã nói rồi ngươi muốn giết thì giết không cần bịa ra mấy câu chuyện này làm nhục ta, mục đích của ngươi không phải vì Cửu Âm Chân Kinh sao?, thứ này có chết ta cũng không đưa cho ngươi”.

Đối với việc Mai Siêu Phong không tin đương nhiên Vô Song cũng biết trước tuy nhiên hôm nay đã đến đây gặp nàng nói rõ bản thân Vô Song đã chuẩn bị đủ để hang phục nữ nhân này vì vậy Vô Song bắt đầu kể chuyện.

“Nữ nhân của ta họ Hoàng, nàng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp cũng cực kỳ thông minh, ta nghe rất nhiều người nói nàng giống hệt mẫu thân của mình vậy”.

“Nàng có một người phụ thân cực kỳ đáng sợ, phụ thân nàng cầm kỳ thi họa bất kể hạng gì đều là thiên hạ tông sư đồng thời võ công của vị phụ thân này cũng rất khó gặp địch thủ trong thiên hạ chỉ có điều... tâm tình ông ta hơi cổ quái một chút”.

“Nữ nhân của ta từ khi sinh ra đã cô độc, mẫu thân nàng sau khi sinh ra nàng liền lao lực mà mất, phụ thân nàng tính tình quái gở lại đam mê nghệ thuật cùng võ công không có thời gian chăm sóc nàng, bản thân nàng thật ra cũng có mấy vị sư huynh sư tỷ nhưng mấy người này kẻ thì bỏ trốn kẻ thì bị chính phụ thân nàng đánh gãy chân đuổi đi, nàng thực sự rất cô đơn”.

“Nhìn rộng ra một chút, ta thực sự vì nàng mà tức giận hơn nữa ta lại vừa vặn biết được ai khiến nàng cô đơn, người gây ra việc này là hai đệ tử của phụ thân nàng, bọn họ đã lấy đi một thứ không được phép lấy dẫn tới phụ thân nàng tức giận mà đánh gãy chân đám đệ tử còn lại đuổi ra khỏi đảo, khiến mẫu thân của nàng vì quá lao lực phục chế lại vật này mà sau khi sinh ra nàng cũng không còn trên cõi đời, ngươi nghĩ hai kẻ kia có đáng chịu trách nhiệm không?”.

Mai Siêu Phong lúc này nếu không đoán ra cái gì thì nàng tuyệt đối là người ngu rồi, nàng cố gắng quay đầu lại nhìn Vô Song, cố gắng dung con mắt tràn ngập màu đen kia muốn quan sát Vô Song, giọng nói của nàng mang theo một tia bi thương, một tia run rẩy.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”.

Vô Song lần này thả tay Mai Siêu Phong ra, hắn không giữ nàng trong ngực nữa đồng thời cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Mai Nhược Hoa, ta vẫn thích gọi cái tên này hơn so với Mai Siêu Phong, thật ra mà nói không biết ngươi có muốn một vụ làm ăn không vốn hay không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.