[Việt Nam] Cực Võ

Chương 165 : Một người một kiếm




Xác chết trên thảm cỏ tất nhiên là Mộ Dung Võ, Mộ Dung Võ chỉ ít phút trước thôi còn bằng vào thân pháp cực nhanh của mình bỏ chạy vậy mà hiện nay đã là một cái xác không hồn, cổ họng của hắn bị xuyên thủng.

Đương nhiên Mộ Dung Võ chết thì chết rồi, sẽ không ai quan tâm.

Có hai việc mà đám người Ưng Hạc quan tâm hơn.

Đầu tiên là Vô Song xuất hiện, lời nói kinh người.

Thứ hai là... đống hắc lệnh kia.

.......

Chỉ cần nhìn vào mắt cũng có thể thấy hơn 50 tấm hắc lệnh ném ra ngoài mặt cỏ, đây là số lượng như thế nào?.

Một đội ngũ chỉ có 10 tấm hắc lệnh, 50 tấm hắc lệnh ít nhất cũng là 5 đội ngũ tập hợp lại, mà 5 đội ngũ tập hợp lại thì chiếm hơn một nửa số đội ngũ tham gia thí luyện năm nay.

Vô Song hắn dĩ nhiên dám đem tưng đấy tấm hắc lệnh để trước mặt đám người Thiên Ý Thành?, để trước mặt Ưng Mục.

Ưng Mục ánh mắt sắc nhẹ cau lại, hắn đang quan sát Vô Song.

Không chỉ có Ưng Mục mà ba người Thiên Khuyển, Bạch Hạc cùng Cuồng Đao cũng đều đang quan sát Vô Song.

Cả bốn người đều không cách nào xác định, Vô Song rốt cuộc là nam hay là nữ, đồng thời cũng không ai nhìn ra thực lực của Vô Song, điều này khiến hình ảnh Vô Song trong mắt đám người này trở nên kỳ dị.

Vô Song thực lực cũng chỉ là nhất lưu cao thủ nhưng hắn có Quỳ Hoa Bảo Điển che dấu thực lực rất tốt lại thêm Quy Tức Công, trừ khi Vô Song muốn lộ ra thực lực chân chính nếu không kể cả tông sư cao thủ cũng không có cách nào thăm dò được sâu cạn của hắn cả.

Tất nhiên sâu cạn của Vô Song có như thế nào thì việc hắn là một thí sinh là điều ai cũng nhận ra, chính vì Vô Song là một thí sinh, độ nguy hiểm của Vô Song so với giá trị mà đống hắc lệnh kia đem lại thua kém nhiều lắm.

Thí sinh có thực lực ngang ngửa tông sư cường giả thì mỗi đợt tuyển người đều có nhưng thực lực ngang ngửa tông sư cường giả cũng chưa chắc đã có thể chống lại 4 cái siêu nhất lưu cao thủ vây công, đây là thường thức.

Cho dù biến thái thế nào, cho dù yêu nghiệt cỡ nào thì vẫn là nhất lưu cao thủ, chỉ cần không có hộ thân cương khí thì hoàn toàn có thể bị dứt điểm.

Nhìn thấy đống hắc lệnh nằm ngổn ngang trên mặt đất mà Vô Song ném ra thử hỏi ai không tham?, ai không muốn thử?.

Ưng Mục vốn cảm thấy Vô Song không ngốc ít nhất từ bên ngoài nhìn vào Vô Song không phải là kẻ ngốc, vậy tại sao lại làm cái hành động xin chết này?.

Nói vài câu uy hiếp đám bọn họ thì cũng thôi đi, dĩ nhiên một hơi ném ra hơn 50 tấm hắc lệnh, đây không phải xin chết thì còn là gì?.

Phải biết 50 tấm hắc lệnh này đủ để toàn bộ sát thủ của Thiên Ý Thành điên cuồng.

Chính vì cái hành động điên cuồng này của Vô Song, khiến đám người Ưng Mục thoáng chút không biết làm gì, để rồi đội ngũ siêu nhất lưu cao thủ thứ hai xuất hiện.

Nếu Ưng Mục đứng hàng thứ 7 tại Hoàng Bảng thì người dẫn đội đang tiến đến kia cũng không thua kếm gì hắn thậm chí còn mạnh hơn một chút – Lục Sâm cường giả đứng thứ 6 trên Hoàng Bảng.

Lục Sâm là một kẻ cho người ta cảm giác rất trẻ, khuôn mặt có vài phần phóng khoáng bất cần, mái tóc màu đen rối bù, trên tay hắn đeo hai chiếc thủ sáo, thoạt nhìn có thể thấy là cao thủ cận chiến.

Lục Sâm vừa tiến đến, căn bản không hiểu việc gì xảy ra, hắn chỉ hiểu duy nhất... một núi nhỏ hắc lệnh ở trước mặt, ánh mắt Lục Sâm lập tức sáng lên.

“Ha ha, không hổ là bạn tốt của ta, Ưng Mục ngươi muốn chia thế nào? chúng ta chia 5-5 được chứ”.

Lời nói của Lục Sâm cực kỳ tự tin, đơn giản vì hắn có thực lực ăn chia 50-50 với Ưng Mục hơn nữa Lục Sâm từ đầu đến cuối không để Vô Song vào mắt.

Nghe lời Lục Sâm nói, đám người Ưng Mục biểu hiện rõ ràng là không mấy vui vẻ, miếng ăn đã đến trước mặt vậy mà còn bị chia đi?.

Tất nhiên không vui là không vui, Ưng Mục biết đám người Lục Sâm căn bản không thua kém đám người của mình, bị Lục Sâm nhìn thấy thì khó mà một lần hốt chọn toàn bộ hắc lệnh được.

Ưng Mục thậm chí còn muốn tát cho mình hai cái, biết thế thà bất chấp tất cả tiêu diệt kẻ quái dị tóc trắng kia, mang theo toàn bộ hắc lệnh rời đi, hắn cảm thấy mình thật sự rất buồn cười, dĩ nhiên để một cái tân sinh dọa thành thế này.

Ưng Mục ánh mắt nhìn Vô Song lại càng có mấy phần sát khí.

Về phần Lục Sâm, thấy ánh mắt Ưng Mục nhìn Vô Song cũng quay đầu lại quan sát hắn, ánh mắt hiện lên một tia dị dạng.

“Ê, tên kia bản công tử hỏi ngươi, ngươi là nam hay nữ?, là nam nhân tốt nhất là nên tự sát đi, là nữ nhân thì bản công tử có thể cho ngươi một con đường sống, hơn nữa đám hắc lệnh này là một mình người thu gom?, ngươi biết chỗ thug om?”.

Đối với vẻ cười nói của Lục Sâm, Vô Song động.

Tại sao Vô Song lại ném hắc lệnh ra?, đơn giản hắn muốn giết người mà thôi.

Từ giây phút này trở đi, Thiên Ý Thành sát thủ đến bao nhiêu, hắn giết bấy nhiêu.

Lục Sâm đang cười cười nói nói đột nhiên ánh mắt trợn ngược lên, không chỉ Lục Sâm mà toàn bộ đám siêu nhất lưu cao thủ có mặt ở đây ánh mắt đều trợn ngược, Vô Song quá nhanh, nhanh đến mức không tưởng.

Đây không còn là tốc độ trong Hoàng Bảng nữa, tốc độ của Vô Song kinh khủng đến mức... chí ít cũng rơi vào 10 người đầu tiên tại Huyền Bảng.

Lục Sâm cười rất vui vẻ vì vậy đến khi chết hắn vẫn cười rất vui vẻ, chỉ duy nhất có đôi mắt là trợn ngược lên mà thôi, cổ của Lục Sâm vừa vặn bị một cây châm vàng xuyên qua, máu tươi lại phun ra thứ máu huyết kia tiếp tục bám lên người Vô Song.

Giết người chỉ đơn giản như vậy, không hơn.

Vô Song sau khi giết chết Lục Sâm, thân hình lướt nhẹ về phía sau, hắn chậm rãi lau đi vết máu trên châm vàng, sau đó khẽ vuốt mái tóc trắng của mình ra sau đầu, khóe miệng Vô Song cong lên một nụ cười ghê rợn, ít nhất nụ cười của hắn làm toàn bộ đám sát thủ Thiên Ý Thành cảm thấy ghê rợn.

........

Nếu có người ở đây, tuyệt đối sẽ cảm thấy sợ hãi vô cùng, trên thảm cỏ xanh mướt đầy những xác chết.

Giữa trung tâm của xác chết là một thân ảnh, mái tóc màu trắng phiêu hốt trong gió, ánh mắt của hắn đỏ như máu, yêu dị đến tận cùng.

Xung quanh hán có 10 cái xác chết, trong đó 8 người là của Thiên Ý Thành.

Bên cạnh hắn cắm một cây trường thương, trên cây trường thương buộc một túi vải trắng, chỉ cần nhìn bằng mắt cũng có thể thấy bên trong đầy hắc lệnh, thậm chí có cả huyết lệnh.

Huyết lệnh là lệnh bài của sát thủ Thiên Ý Thành, giá trị 5 điểm tích phân.

Vô Song lấy xác người làm ghế, giữa mảnh cỏ xanh mượt này hắn tự tạo cho mình một cái vương tọa bằng máu và xương, một cái vương tọa làm người khác rét run.

Vô Song là ai?, hắn có thể đơn thương độc mã giết chết Thiên Lương, thậm chí Vô Song tin tưởng toàn lực của hắn chỉ sợ có thể so với Cự Môn, loại cường giả này chính là vô địch trong thí luyện.

Hắn giết người không cần điệu thấp, hắn giết người không cần xem số lượng.

..........

“Bắn pháo hiệu cầu cứu đi”.

Giọng nói của Vô Song mang theo trút âm trầm, trong giọng nói vẫn mang theo sát khí nhè nhẹ làm thiếu nữ bên cạnh run lên không thôi.

Gia Bình, chính là được Vô Song cứu.

Vô Song hắn dù sao cũng không phải là ma đầu giết người không chớp mắt, hơn nữa... hắn có thể nhìn thấy ánh mắt cầu sinh mạnh mẽ của Gia Bình, ánh mắt này rất giống tiểu tử Phi Lưu đang trọng thương kia, vì vậy hắn liền cứu Gia Bình.

Gia Bình bản thân cũng không phải bị thương quá nặng, nàng lúc này có thể đi lại một cách tập tễnh, ánh mắt to tròn mang theo vài phần sợ hãi cùng vài phần tò mò nhìn Vô Song đang ngồi đó.

Nàng hiện nay trong lòng cảm thấy rất nhiều tư vị hỗn tạp.

Gia Bình lúc đầu rất sợ, phi thường sợ hãi, nàng thật sự sợ Vô Song sẽ giết chết mình, Vô Song khi giết người sát khí quá kinh khủng, giây phút Vô Song lại gần nàng, nàng thậm chí tưởng mình đã là người thiên cổ, trước cái sát khí kia nàng căn bản không nhúc nhích được.

Chỉ là Gia Bình không ngờ Vô Song vẽ vì nàng rút mũi tên kia ra, mũi tên cắm vào xuyên qua thịt tất nhiên không phải nói muốn rút là rút, đau đớn vô cùng tuy nhiên Vô Song lại thật sự có thể làm được.

Thế giới này không có thuốc tê nhưng hàn khí có thể làm thuốc tê, Vô Song thậm chí dùng hàn khí làm Gia Bình bản thân căn bản mất đi luôn cảm giác ở chân, thậm chí hắn còn sợ nàng cử động trực tiếp điểm huyệt nàng.

Phương pháp xử lý vết thương là mười phần thô bạo nhưng cũng cực kỳ triệt để, vậy mà có thể thực sự rút được mũi tên kia ra, sau đó Vô Song không hỏi nàng lấy một câu, cũng không quan tâm nàng đến một câu, hắn chỉ vứt cho nàng vài cái ông trúc.

Những ống trúc này chính là pháo hiệu, là pháo hiệu của Thiên Ý Thành sát thủ.

Thiên Ý Thành sát thủ luôn luôn mang theo pháo hiệu để liên lạc với nhau, thậm chí giúp đỡ lẫn nhau tiêu diệt cấc nhóm thí sinh đi thành từng cụm lớn, dù sao sát thủ chỉ có 36 người còn thí sinh tham dự lên tới 90 người, đương nhiên cũng cần hợp công.

Muốn hợp công liền cần pháo hiệu, pháo hiệu này một khi bắn lên không trung lập tức sẽ được các đội sát thủ khác của Thiên Ý Thành hưởng ứng, liền có thể tiếp viện cho nhau.

Tất nhiên thông thường, nếu không phải trường hợp quá khẩn cấp thì không ai sẽ dùng pháo hiệu, dù sao thêm một người là bớt một phần điểm số, ai lại muốn chia một chén canh?.

Gia Bình cầm lấy ba ống pháo hiệu trên tay, khuôn mặt xinh đẹp nhìn Vô Song, sau đó khẽ cắn răng.

Nàng rất sợ Vô Song nhưng nàng phải nói.

“Xin... xin lỗi, có thể trả lại cho ta... cho ta tấm lệnh bài kia không?”.

Giống như với Ưng Mục, cho dù biết nói ra câu này có thể dẫn đến cái chết, có thể bị Vô Song trực tiếp giết đi nhưng nàng vẫn phải nói, sợ hãi thế nào nàng cũng vẫn phải nói.

Vô Song quay đầu lại nhìn Gia Bình, đây là một nữ nhân cực kỳ khó hiểu, ánh mắt cầu sinh của nàng nói rõ nàng cực kỳ khát vọng sẽ sống, nhưng nàng lại có thể can đảm vứt bỏ sự sống để đổi lấy tấm lệnh bài kia, loại nữ nhân này, Vô Song gặp không nhiều.

Trong mắt nàng có một loại chấp niệm, so với lấy lại tấm lệnh bài kia, sự sống của nàng tính là gì?.

Vẫn câu nói cũ, sự can đảm đôi khi đến từ không dám, nàng không dám chết nên phải can đảm mà sống, nhưng nàng càng không dám để mất tấm hoàng kim lệnh bài kia, vì tấm lệnh bài đó nàng liền có can đảm đi chết.

Vô Song đột nhiên mỉm cười, hắn mỉm cười làm Gia Bình hoàn toàn bất ngờ, nàng tuyệt không ngờ một ma đầu giết người không chớp mắt như Vô Song lại biết cười.

Vô Song cũng không nghĩ gì, ném lại tấm hoàng kim lệnh bài cho Gia Bình. Đây là một cô nàng thú vị.

Gia Bình lập tức luống cuống đỡ lấy tấm lệnh bài, nàng ôm chặt nó vào lòng như đang nắm một báu vật vô giá vậy.

Vẻ mặt ửng hồng nhìn Vô Song, cực kỳ kích động thậm chí đôi mắt to tròn kia còn chảy ra hai hàng nước mắt.

“Cảm ơn... cảm ơn ngươi, ngươi không phải là người xấu, ngươi là người tốt, rất tốt”.

Vô Song với lời cảm ơn của nàng chỉ nhè nhẹ lắc đầu, ánh mắt hướng về phía đống pháo hiệu kia.

“Nổ pháo hiệu đi, ngươi quá lề mề”.

Nhan Bình nghe vậy mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, nàng loay hoay một chút, sau đó rốt cuộc cũng bắn được pháo hiệu lên trời.

Lại một lần nữa, đám mây hình nấm màu đỏ được phóng lên bầu trời.

Nhìn lên đám mây kia, Vô Song khóe miệng cong lên.

Gộp hết mọi việc, làm một lần.

........

“Đại ca, ta sắp gãy chân rồi, vùng đất quỷ quái gì đây?”.

Trong khu rừng, một tâm thanh phàn nàn vang lên, đây là một nhóm người, toàn bộ đều là nam tử.

Bốn người này chính là đám người Vu Chiến Dã.

Cả bốn người vốn là đi theo lời Cơ chỉ đường, một đường không dám đi lệch chút nào vì vậy liền tiến vào mê trận của Cơ, suốt từ trưa ngày thứ ba đến tận bây giờ vẫn chưa thể thoát ra được khỏi mê trận.

“Im miệng, bớt phàn nàn, đi tiếp đi”.

Vu Chiến Dã đối với mấy huynh đệ phía sau khẽ gắt, có điều chính khuôn mặt hắn cũng mệt mỏi vô cùng.

Vu Chiến Dã không có ngu, hắn tất nhiên biết bản thân mình trúng kế của Cơ, rõ ràng đang bị Cơ hộ pháp trêu đùa bất quá trêu đùa thì như thế nào?, hắn căn bản không dám mở miệng mắng chửi, hơn nữa toàn bộ đội ngũ của hắn cũng không ai dám mở miệng.

Lý do cực kỳ đơn giản, Cơ là giám sát chính của thí luyện năm nay, bọn họ còn chưa trêu chọc đến Cơ đã thảm như vậy, nếu trong lúc lỡ miệng nói cái gì không phải chỉ sợ chẳng còn mạng mà đi ra ngoài.

Vu Chiến Dã cùng đám huynh đệ bị hành đủ thảm, bọn hắn tất nhiên biết là mê trận nhưng làm được gì?, không phá được trận thì cũng thế, cảnh tượng đâu đâu cũng là giống nhau, căn bản không biết đi thế nào mới đúng.

Bằng vào thể lực của tông sư cao thủ lại trải qua vô số trận chiến mà hiện nay cũng cảm thấy đôi chân run run, đã đủ hiểu ngày hôm qua Vu Chiến Dã bị tra tấn thể lực như thế nào.

Đám bọn họ vốn đã buông tay nhưng không ngờ một người trong đám lại bất ngờ lên tiếng.

Kẻ này gọi là Triệu Hoành.

Triệu Hoành lúc này khuôn mặt ngập tràn không thể tin, cũng mang theo cực độ vui mừng.

“Đại ca, quang cảnh, quang cảnh thay đổi rồi”.

Âm thanh của Triệu Hoàn vang lên lập tức đề tỉnh cả đội ngũ này, Vu Chiến Dã mắt hổ trừng lớn, sau đó thật sự không tin nổi vào mắt mình nữa.

“Thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi, ta còn nghe thấy tiêng suối ở đây, anh em, theo ta”.

Vu Chiến Dã căn bản không đợi được, đội ngũ của hắn cũng không đợi được, toàn bộ đều lao một mạch về phía trước, bằng tốc độ của tông sư cảnh cường giả lại toàn lực chạy đi, căn bản liền không mất bao nhiêu thời gian, thật sự chạy ra được khỏi mê trận của Cơ.

Đương nhiên đây không phải là do bọn họ có bao nhiêu thực lực mà là vì mê trận của Cơ đến rạng sáng ngày thứ 4 sẽ tự động biến mất mà thôi.

Bốn cái tông sư cao thủ chạy ra ngoài, liền ngồi bệt xuống đất, mặt ai cũng tái nhợt thở cũng không ra hơi, nhìn thấy dòng suối trước mặt cả bốn lập tức lao đến, dùng cái mát lạnh của nước làm tỉnh người, thậm chí chữa cháy cho cổ họng khát khô.

Vu Chiến Dã cả đời hắn còn chưa bao giờ uất ức như vậy, mà căn bản có uất ức hơn nữa hắn cũng không thể nói với ai, chỉ đành nghiền răng ken két.

Uống từng ngụm nước suối, Vu Chiến Dã mới thở ra một hơi, bình ổn lại tâm tình nhưng ánh mắt của hắn rất nhanh lại trợn ngược lên.

Hắn nhìn thấy ám hiệu.

Ám hiệu kia thật ra được hiểu theo một nghĩa khác, bình thường nếu có thể giải quyết được sẽ không có bất cứ một đội ngũ Thiên Ý Thành sát thủ nào muốn phóng pháo hiệu, chỉ khi mọi việc quá tầm kiểm soát, ám hiệu mới được phóng lên.

Là trường hợp nào để một đội ngũ sát thủ của Thiên Ý Thành cảm thấy vô lực?.

Đầu tiên là các thí sinh xếp thành tổ đội, thứ hai chính là trong một đội ngũ thí sinh xuất hiện kinh người nhân vật.

Không biết vì lý do gì, cả bốn người Vu Chiến Dã trong đầu liền hiện ra hai chữ.

Bốn người cùng nhìn nhau, sau đó đồng thanh hô.

“Mục tiêu?”.

Lập tức cả bốn người cùng nhau động thân, bọn họ là người của Huyết Chích Đoàn chứ không phải như đám người Cự Môn được Thôi Trình Tú thuê xuống tuy nhiên bọn họ cũng có đặc điểm giống nhau gọi là lợi ích.

Bất cứ đội ngũ nào giết chết được ‘mục tiêu’ liền được trọng thưởng cực hậu.

Vu Chiến Dã vốn tưởng mình bị giam mất một ngày thì mục tiêu đã bị đám người Cự Môn ăn sạch, nay lại thấy cơ hội chém giết mục tiêu sao hắn có thể không kích động?.

.........

Pháo hiệu bắn ra, Vô Song cũng không biết sẽ kéo một đội ngũ tông sư cường giả tiến đến, mà có biết thì hắn cũng không quan tâm.

Hắn ngồi trên ‘vương tọa’ của riêng mình, toàn bộ tinh – ý – thần đều tập trung lại.

Hắn đang đợi đợt sát thủ đầu tiên tiến đến.

Vô Song biết chỉ có tổng cộng 9 đội sát thủ được phái ra, lúc này đã có 4 đội sát thủ bị toàn diệt tính cả đội sát thủ của Tương Vân, từ đó tỷ lệ hắn bị vây công rất thấp, lại thêm thực lực của hắn nếu không phải tông sư cao thủ thì đến bao nhiêu hắn giết bấy nhiêu.

Về phần là tông sư cao thủ thì sao?, mọi việc càng dễ làm, hắn liền vì đám đồng đội kia lôi kéo tổ đội tông sư rời đi, rời thật xa nơi này.Thời gian lặng lẽ trôi qua, 1 tiếng, rồi 2 tiếng...

Ở bên cạnh Vô Song, Gia Bình vẫn ngoan ngoãn ngồi một góc, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén nhìn Vô Song đang nhập định.

Nàng bị thương ở chân liền không thể chạy được, nàng chỉ là không hiểu vì cái gì Vô Song lại bắn pháo hiệu?, chẳng khác nào ‘ lạy ông tôi ở bụi này ‘.

Tất nhiên nàng hiểu hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ biết mạng nàng hiện nay liền gắn chặt với Vô Song rồi.

Đột nhiên Vô Song mở mắt, ánh mắt của hắn khẽ liếc nhìn Gia Bình làm nàng giật thót.

Đối với Gia Bình, Vô Song chỉ nhẹ lắc đầu.

“Ngươi tên gì?”.

Câu hỏi quá đột ngột làm Gia Bình căn bản không biết trả lời như thế nào.

‘Hắn... hắn chẳng nhẽ muốn hỏi tên thật của ta?, hay... hay chỉ hỏi tên xưng hô... ta trả lời hắn thế nào mới tốt’.

Cái cổ trắng ngần khẽ nuốt xuống, khóe môi của nàng mấp máy.

“Ta gọi là... Gia... Gia Bình”.

Vô Song nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, hắn thản nhiên gật đầu.

“Gia Bình sao? “.

Vô Song đơn giản chỉ là hỏi lại, nhưng không ngờ nàng lại giật thót, sau đó giọng nói có chút lý nhí.

“Không.... không phải, Gia Bình là tên giả.... tên ta... tên ta là Hoàn Nhan Bình”.

Vô Song vẫn là hơi hơi chớp mắt, hắn cảm thấy nữ nhân này quá mức thật thà rồi, vì vậy hắn đưa tay ra, nhẹ xoa đầu nàng.

“Hoàn Nhan Bình đúng không?, tên rất hay. Chút nữa có việc gì cũng ở nguyên đây, ngươi... không chết được”.

Vô Song nói xong, hắn đứng lên nắm lấy Hắc Long Kiếm.

Ánh mắt một lần nữa trở lại màu huyết hồng, nhưng đồng thời khuôn mặt của hắn cũng được che đi, được một tấm mặt nạ che đi.

Mặt nạ này, Vô Song vơ bừa trên một tên Thiên Ý Thành sát thủ.

Hắn hướng ánh mắt nhìn về phía xa xa, hắn nhìn thấy đối thủ đầu tiên rồi.

Đám người Vu Chiến Dã, khi đi ra khỏi bìa rừng, không ngờ cũng nhìn thấy Vô Song.

Không thể không nói, hình tượng của Vô Song hiện nay phi thường đáng sợ.

Lấy xác người làm chỗ ngồi, lấy máu huyết nhuộm lên thân thể, sát khí của hắn lúc này đáng sợ đến mức thân là sát thủ trong Huyết Chích Đoàn cũng cảm thấy khó thở.

Vô Song cần chính là cần một cái hạ mã uy.

Vô Song không có hứng giết người rồi xây thành mấy hình thù kỳ dị, hắn không biến thái đến vậy, hắn làm chỉ cầu một cơ hội, hắn cần là cần mượn ‘uy’.

Vô Song căn bản cũng không để đám người Vu Chiến Dã kịp suy nghĩ hay kịp ổn định trận hình, chỉ thấy Vô Song đưa một viên đan dược vào miệng.

Vô Song không có đan dược, đan dược liền lấy từ chỗ Tương Vân, dù sao trên người Tương Vân chưa bao giờ thiếu đan dược.

Tất nhiên đan dược của Tương Vân chủ yếu là để hồi phục nội lực cùng một số công hiệu trị liệu khác, tác dụng tăng cường chiến lực vốn là không lơn.

Viên đan dược của Vô Song sử dụng là viên đan dược duy nhất... khác biệt.

Viên đan dược này cũng không xa lạ gì, đây chính là Hoàng Cực Đấu Linh Đan.

Hoàng Cực Đấu Linh Đan chính là cửu phẩm hoàng đan, trong thiên hạ này người có thể luyện chế được đan dược bậc này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hoàng Cực Đấu Linh Đan chính là đan dược dùng để áp đáy hòm, bởi nó có thể khiến nội lực bản thân sôi sục, sau đó tăng cường nội lực của chính chủ nhân, loại đan dược này tăng cường bao nhiêu nội lực liền phải nhìn xem, thân thể chủ nhân chịu được bao nhiêu.

Tất nhiên đã là đan dược thì luôn giống nhau, đan dược 10 phần mang theo 7 phần dược cùng 3 phần độc.

Cắn nát Hoàng Cực Đấu Linh Đan, thân hình Vô Song lướt đi trong gió.

Hắn là Tiên Thiên Chí Âm Thể, thể chất của hắn chính là thiên hạ tối cương, thể chất không mạnh mẽ như Tiên Thiên Chí Dương Thể nhưng bản thân mềm mại vô cùng, sức chịu đựng dược lực cũng cao đến biến thái.

Nội lực Vô Song bắt đầu dùng tốc độ kinh người mà trăng trưởng, sau đó theo nội lực tăng trưởng cơ thể Vô Song xuất ra kinh người hàn khí, hàn khí trên người Vô Song thậm chí khiến cả một vùng không gian xung quanh hắn trở lên giá lạnh.

Bằng vào Hoàng Cực Đấu Linh Đan, nội lực của Vô Song đã không thua kém tông sư cao thủ.

.......

Đám người Vu Chiến Dã vốn nắm trong tay hình ảnh của Hồ Phỉ, nào có biết Vô Song là ai?.

Bọn họ cũng giống đám người Cự Môn, căn bản là thiếu thông tin vô cùng, chính vì thiếu thông tin nên sẽ đi theo vết xe đổ của Cự Môn.

Vừa mới nhìn thấy Vô Song đã bị khí thế của Vô Song làm giật mình, đã bị hình ảnh trước mặt làm kinh động không nhẹ, đây chính là mất đi tiên cơ.

Khi Vô Song xuất thủ, một lần nữa bị tốc độ của Vô Song làm cho kinh hãi không thôi, cũng là một lần nữa mất đi tiên cơ.

Hắc Long Kiếm lóe lên, mang theo cực cường hàn khí, Vô Song như một bóng ma lướt đến, kiếm xuất, đầu rơi, máu bắn lên.

Một cái tông sư cảnh cao thủ, mất mạng.

Bằng vào Hắc Long Kiếm chém sắt như chém bùn, Vô Song không ngại ra tay với bất cứ cái tông sư cao thủ này.

Kiếm trong tay nhẹ chuyển, lưỡi kiếm xoay ngược chém từ dưới lên, một kiếm cắt không mà đến, một kiếm cực ngón hướng về một tông sư khác ra tay.

Kẻ này hơn đồng bạn mình 1 giây chuẩn bị vì vậy cũng kịp nắm lấy Huyết Chích Tử trong tay đỡ lấy Hắc Long Kiếm.

Chỉ nghe một tiếng ‘keng ‘ thanh thúy vang lên, tia lửa bắn ra đồng thời Hắc Long Kiếm bị đánh bay lên trời.

Theo Hắc Long Kiếm bay lên, thân hình Vô Song hoàn toàn biến mất, có chăng chỉ còn cái lạnh thấu xương còn lại.

Sau đó.... cũng không còn sau đó.

Huyết Chích Tử nổi tiếng dùng để công kích, lực công kích cực cường hơn nữa còn có tác dụng làm khiên chắn phòng ngự tuy nhiên điểm yếu của nó là độ cơ động.

Vô Song lần thứ hai hiện ra, đã xuất hiện ngay trước mắt tên tông sư cao thủ kia, châm vàng nắm chặt một đâm.

Đâm đầu tiên là toàn lực, xuyên thủng qua vai phải.

Kẻ kia đương nhiên có hộ thân cương khí nhưng hộ chân cương khí đáng là gì?, ít nhất Vô Song hiện nay không sợ hộ thân cương khí, phải biết hộ thân cương khí của mỗi người cũng chia mạnh yếu, đám tông sư của Huyết Chích Đoàn từ trước đến nay cùng cản giới chiến đấu chưa bao giờ gọi là mạnh.

Một châm vàng đâm xuống, sau đó rút ra, châm xoay ngược lại, xuyên cổ, rút châm, máu tiếp tục bắn ra.

Nhẹ xoay người, ngón tay ngọc khẽ thả, châm vàng phá không lao ra, trực tiếp bắn thẳng về một tông sư khác đang lao đến, tốc độ nhanh kinh người chỉ tiếc cũng không giết được kẻ kia, tên tông sư kia vẫn kịp đưa Huyết Chích ra đỡ, thân thể bị chấn động liên tục lùi lại ba bước mới ổn định thân hình.

Tất cả mọi việc diễn ra quá nhanh, khi Vô Song lần thứ hai đưa tay ra, nắm lấy Hắc Long Kiếm vừa vặn rơi xuống, đội ngũ của Vu Chiến Dã chỉ còn lại hai người.

Trước mặt một Vô Song như sát thần hàng lâm, Vu Chiến Dã cùng Triệu Hoành bốn mắt nhìn nhau, toàn thân đều run lền cầm cập.

Vu Chiến Dã thậm chí không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy Huyết Chích ném mạnh ra, sau đó cả người... vậy mà bỏ chạy.

Triệu Hoành thấy vậy cũng lập tức xoay người bỏ chạy, hắn cũng ném ra Huyết Chích.

Hết cách rồi, ai bảo Vô Song quá kinh khủng?.

Trong mắt bọn họ Vô Song căn bản không phải nhất lưu cao thủ, cũng không phải siêu nhất lưu cao thủ.

Vô Song lúc này là Tông Sư cường giả hơn nữa còn là một cái Tông Sư cường giả có siêu cường lực sát thương, chỉ sợ đã đặt một chân vào Đại Tông Sư cảnh giới, lúc này không chạy thì có thể làm gì?.

Vô Song tay nắm chặt Hắc Long Kiếm, mạnh mẽ một chém.

Bằng vào Hắc Long Kiếm, hắn đánh bay một cái Huyết Chích sau đó vận dụng Kim Nhạn Công, đạp một chân vào một cây Huyết Chích khác, cả người bắn lên.

Cổ tay hắn nắm chặt Hắc Long Kiếm, ánh mắt sát khí càng ngày càng lộ rõ.

“Nga Mi Băng Hàn Kiếm – Phiêu Tuyết Xuất Vân Kiếm”.

Nga Mi Kiếm Pháp với Vô Song không xa lạ gì, đây chỉ là bản cải tiến mà thôi, dùng Tiên Thiên Chí Âm Hàn Khí làm nội lực, bắn ra cực hàn kiếm khí.

Một kiếm này đủ sức trọng thương Tông Sư cường giả ví dụ như trận chiến với Thiên Lương vậy tuy nhiên dưới tác dụng của Hoàng Cực Đấu Linh Đan một chiêu này giết Tông Sư thừa sức.

Kiếm khí cực sắc bén mang theo hàn băng lực lượng xé không mà đến, bản thân Vu Chiến Dã đang chạy nghe thấy tiếng gió rít còn cảm thấy tê cả da đầu, tất cả những âm thanh hắn nghe được, chỉ còn là tiếng hét thảm của Triệu Hoành đằng sau.

Một kiếm xuyên ngực, một kiếm mất mạng.

Giết người vốn đơn giản vô cùng.

......

Nhìn theo bóng lưng của Vu Chiến Dã bỏ chạy, Vô Song khẽ nhắm mắt lại, hắn bắt đầu ước lượng nội lực của chính bản thân mình.

Nội lực của hắn, còn lại 7 phần.

7 phần nội lực, giết Vu Chiến Dã thừa sức, hơn nữa Vô Song còn muốn... nhiều hơn thế.

Góp hết mọi việc, giải quyết một lần.

Hắn nắm chặt Hắc Long Kiếm, khóe miệng cong lên thân hình lướt đi trong gió, tốc độ của Vô Song không nhanh cũng không chậm nhưng thủy chung giữ khoảng cách vừa đủ cùng Vũ Chiến Dã.

Loại cảm giác này cho Vu Chiến Dã thấy khủng hoảng vô cùng.

Hắn nhanh, Vô Song cũng nhanh, hắn chậm Vô Song cũng chậm, hắn cho dù làm mọi cách khoảng cách hai bên thủy chung vẫn giữ nguyên không thay đổi dù chỉ một ly.

Vu Chiến Dã lần này bị dọa sợ rồi, hắn bị thực lực của Vô Song dọa tái cả mặt, hơn nữa lúc này cho vù Vu Chiến Dã có ở lại chiến đấu, hắn cũng dễ dàng bị Vô Song chém chết tại chỗ.

Vô Song không cần ăn đan dược, trong 50 chiêu có thể lấy mạng Vu Chiến Dã.

Vô Song sau khi ăn đan dược, hắn giết Vu Chiến Dã chỉ cần 10 chiêu.... đấy là tính Vu Chiến Dã ở toàn thịnh trạng thái còn với Vu Chiến Dã cả đêm bị vây trong mê trận lại thêm hoảng sợ cực độ, hắn giết đối phương chỉ cần 3 chiêu.

Từ giây phút Vô Song nhìn thấy Huyết Chích, Vô Song liền biết đám tay sai của Ngụy Trung Hiền có tham dự trong Tu La Thí Luyện lần này.

Ngụy Trung Hiền lần này cử bao nhiêu người đến, Vô Song liền tiễn đi một thể.

.......

Vu Chiến Dã rất sợ, hắn phi thường sợ vì vậy hắn phóng ra pháo hiệu.

Pháo hiệu chính là để cầu cứu, hắn chỉ cầu có người có thể giúp hắn ngăn cản sát thần đằng sau, nhiệm vụ lần này hắn căn bản không dám tiếp nhận nữa, hắn chỉ cầu chạy thoát.

Pháo hiệu của Vu Chiến Dã bắn lên, sắc mặt của hắn vẫn là tái mét, chỉ biết cắm đầu mà chạy.

Vô Song thì khác, chỉ thủy chung bám theo hắn, Vô Song đang chờ, trước khi dược lực của Hoàng Cực Đấu Linh Đan hết tác dụng, hắn liền giết cho thiên hôn địa ám, giết cho đám sát thủ của Thiên ý Thành run sợ thì thôi.

Trong Tu La Thí Luyện, giết người vô tội, giết người có công.

.......

Năm phút, chỉ năm phút trước mặt Vu Chiến Dã đã hiện ra nhóm người đầu tiên.

Đây là một nhóm bốn siêu nhất lưu cao thủ tụ hợp, là sát thủ Thiên Ý Thành dựa theo pháo hiệu mà chạy đến.

Người dẫn đầu họ Thường tên Uy Phương, Thường Uy Phương bản thân là cao thủ dùng thương xếp thứ 11 tại Hoàng Bảng, trong Thiên Ý Thành thế hệ trẻ này cũng có thể coi là cường giả.

Thường Uy Phương cùng đoàn đội của mình vốn ở khá xa, khi nhìn thấy đợt pháo hiệu đầu tiên do Hoàn Nhan Bình bắn ra lập tức di chuyển, khi đến phụ cận lại nhìn thấy đợt phái hiệu thứ hai, dựa theo tôn chỉ của Thiên Ý Thành liền cắn răng tăng tốc, muốn trợ giúp ‘đồng đội’.... thậm chí là muốn xin một chén canh.

Dù sao trong đầu Thường Uy Phương mà nói, Tu La Thí Luyện vốn là sát thủ của Thiên Ý Thành đi săn người, hiếm hoi lắm mới gặp phải xương cứng hơn nữa cho dù có gặp xương cứng cũng có thể bỏ chạy thậm chí dùng uy thế số lương mài chết đối phương.

Quan trọng hơn, năm nay có đến 16 tông sư tham chiến, có đám tông sư này ở đây, Thường Uy Phương hắn việc gì phải sợ.

Quả thật, Thường Uy Phương không cần phải sợ, vì hắn không có thời gian để sợ.

Hắn nhìn thấy... một vị Tông Sư cao thủ đang đạp không mà đến bằng tốc độ kinh khủng, nhìn thấy có tông sư cao thủ đang lao đến đội ngũ của mình bản thân Thường Uy Phương có chút thất vọng, hắn biết tông sư cao thủ xuất hiện thì khả năng rất lớn đến cả xương còn chẳng còn cho đội ngũ hắn.

Chỉ là dần dần Thường Uy Phương cảm thấy không đúng, sắc mặt vị tông sư cao thủ kia trắng bệch không còn giọt máu, rõ ràng là đang vô cùng sợ hãi.

Thường Uy Phương không hiểu, là cái gì khiến một vị Tông Sư cao thủ sợ hãi đến thế?.

Tất nhiên rất nhanh hắn có được câu trả lời, khi mà Vu Chiến Dã lao qua người hắn, Thường Uy Phương đã nhìn thấy sau lưng vị tông sư cao thủ của Thiên Ý Thành là cái gì.

Chỉ một ánh mắt, chỉ một ánh mắt của người kia gần như đông cứng toàn bộ đoàn đội của hắn.

Ánh mắt kia đáng sợ bực nào?, hàn khí của ngươi kia kinh khủng bực nào?.

Không có bất cứ ngôn ngữ thừa thãi nào, bóng người lướt qua, kiếm xuất, đầu rơi.

Đầu người bay lên chỉ là không có huyết bắn, trên cổ đám người này vậy mà xuất hiện một lớp băng nhàn nhạt, từng cái thi thể không đầu lần lượt rơi xuống.

Chín đội ngũ sát thủ của Thiên Ý Thành, lúc này chỉ còn 3.

Bốn đội hình tông sư cường giả, lúc này chỉ còn lại 2 đội, từ 16 tông sư cường giả chỉ còn vèn vẹn 9 người.

Vô Song lúc này còn lại 6 thành nội lực, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh.

“Giết hắn, chỉ cần 3 thành nội lực không hơn, giết”.

Khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, Vô Song một đường truy đuổi, căn bản không có dấu hiệu dừng lại.

Vô Song không dừng... nhưng Vu Chiến Dã liền sắp đột quỵ rồi, nội lực của hắn trải qua một đêm bị Cơ tra tấn đã sớm không chịu nổi, lại thêm một đường bị Vô Song đuổi giết, dùng hết tốc độ mà đuổi dẫn đến bản thân không còn bao nhiêu nội lực, hắn chỉ sợ không chạy nổi bao xa.

Rất may ‘trời không tuyệt đường người’.

Trước mặt Vu Chiến Dã là một đội ngũ khác, một đội ngũ mà hắn quen.

Một cái tông sư đội ngũ.

Vu Chiến Dã cười, hắn cảm thấy trời không tuyệt đường hắn, nhưng Vu Chiến Dã cũng không biết, Vô Song cũng cười, Vô Song cũng cảm thấy, ông trời đang đối rất tốt với hắn, ít nhất là trong ngày hôm nay là vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.