[Việt Nam] Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 165 : Tiến vào




Vũ Minh ôm bụng cười lớn.

Lâm Dũng tiện nhân này, thật đúng là có khiếu hài hước.

Nhân tài a.

Phẫu thuật chỉnh hình?.

Di truyền?.

Trác Mục đầu có chút không đủ dùng, hắn không hiểu ý của Lâm Dũng nói là cái gì, nhưng là sau đó hắn nhìn đám người không cách nào kiềm chế phá lên cười, hắn liền minh bạch.

Đây là nói, hắn ban đầu tưởng mình đi chỉnh hình sai lầm nên khuôn mặt buồn nôn, mà là do di truyền?.

Ta mẹ nó.

“Đi chết đi”. thẹn quá hóa giận, Trác Mục lao tới, giơ lên nắm đấm đánh xuống Lâm Dũng.

Bành.

Trác Mục chỉ cảm giác ngực đau nhói, sau đó liền bay ra ngoài đập vào thân máy bay khiến may bay lắc lư 1 cái.

“Ngươi là tới hài hước sao?”. Lâm Dũng cười như không cười nhìn hắn.

“Hài hước bà nội ngươi, chết đi”. Trác Mục không quản thương thế, hắn hiện tại đã sắp phát điên đến nơi. Nào có phân tích được tình hình thế nào.

Thấy Trác Mục dữ tợn gương mặt, Lâm Dũng lắc đầu cảm thán nói.

“Thật đúng là hung dữ”.

Nói xong hắn liền động, thoáng cái áp sát Trác Mục, đầu gối đánh mạng vào bụng Trác Mục, sau đó bàn tay đánh xuống lưng của hắn.

Trác Mục chỉ cảm thấy khó thở, không thể thở nổi. Hắn ho khục khục nằm xuống đất.

Bụng đau xót khiến hắn chỉ muốn nôn mửa ra, nhưng là vẫn bị hắn nhịn xuống.

Lâm Dũng tiến lên nắm lấy 1 sợi dây thừng, trói chặt 2 chân của Trác Mục, cột đầu dây vào 1 điểm cố định, sau đó mở ra khoang cửa ném hắn xuống.

Trác Mục đột nhiên bị ném ra khỏi máy bay, không khí đập vào mặt, sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức khiến hắn thở không nổi, lập tức liền nôn ra, để lại trên không trung 1 vệt dài dịch nhờn.

Phải biết hiện tại máy bay đang ở độ cao hơn 5 ngàn mét, rơi xuống chỉ có 1 kết quả, chính là chết. Hơn nữa có được toàn thay hay không thì phải xem vận khí, khéo khi trực tiếp thành 1 đống thịt nhão cũng không chừng.

Trác Mục bị treo lơ lủng trên không trung, hắn hoảng sợ la hét không thôi, nhưng là tiếng nói của hắn không cách nào truyền tới trên máy bay được.

“Cuối cùng cũng yên tĩnh, dọa ta sợ muốn chết”. Lâm Dũng vỗ vỗ ngực nói.

Đám người nghe thế khóe miệng giật giật.

Ngươi là nghiêm túc sao?.

Đánh người ta hoàn thủ không nổi, còn ném người ta xuống máy bay, ngươi xác định là mình sợ?.

Sao ta cảm thấy ngươi mới là người đáng sợ đâu?.

“Cột chặt không?”. Vũ Minh hỏi.

“Yên tâm, rất chặt, chỉ cần hắn không tháo dây ra là chết không được”. Lâm Dũng nhún vai nói.

“Hay là ngươi làm đội trưởng đi, thực lực ngươi như thế ở đây là mạnh nhất rồi”. 1 tên nhìn Lâm Dũng nói.

“Ta? Không không không, ta không phải mạnh nhất, mà là hắn”. Lâm Dũng xua tay chỉ Vũ Minh nói.

“Hắn? Hắn là ai?”.

“Nhìn không ra thực lực, hẳn là tầng 4. tầng 5 Thông Mạch cảnh đi?”.

“Hắn mà các ngươi cũng không biết?”. mấy người Lâm Dũng có chút kinh ngạc.

“Không nhận ra”. đám người lắc đầu nói.

“Ta nói huynh đệ, ngươi biết chuyện lần trước 1 tên Hợp Đạo cảnh chết sao?”. Lâm Dũng nhướng mày hỏi.

“Biết”.

“Biết Wiliam gia tộc sụp đổ sao?”.

“Biết”.

“Biết việc ở khu dân nghèo sao?”.

“Biết a”.

“Vậy mà ngươi bảo, ngươi không biết hắn?”. Lâm Dũng trợn mắt nói.

“Nhưng chuyện này cùng hắn có liên quan… khoan đã, hắn là Vũ Minh?”. tên kia há hốc mồm hỏi.

“Ngươi cho rằng là ai?”.

“Ông trời a, hắn lại đi tham gia cái nhiệm vụ chịu chết này?”. tên kia trợn tròn mắt khó tin nói.

“Biết hắn là tốt rồi, hắn đến đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, không ai có ý kiến a?”. Lâm Dũng cười nói.

“Không có”. đám người lắc đầu nói.

Nói đùa.

Thiên tài võ giả, 1 tay chỉnh chết toàn bộ Wiliam gia tộc, phá hủy u ác tính tại khu dân nghèo, hơn nữa nghe đồn thực lực đạt tới Thông Mạch cảnh tầng 7, nghe liền rợn người.

Hắn nhân phẩm cùng thực lực đều được cam đoan.

Hơn nữa can đảm có thừa, không thấy trong video tên cảnh sát kia uy hiếp hắn sao? Hắn không chút do dự uy hiếp ngược lại, nguyện chôn cùng hắn, hơn nữa lại tỉnh táo phản kích thoát khốn.

Đủ biết trí tuệ hắn cũng rất kinh người, nhân tuyển như thế làm đội trưởng ai sẽ phản đối?.

“Ngươi chưa hỏi ý kiến của ta”. Vũ Minh khóe miệng giật giật nhìn Lâm Dũng nói.

“Chỉ cần có người khác thích hợp hơn thì ta không có ý kiến”. Lâm Dũng nhún vai nói.

“Ngươi vẫn là làm đội trưởng đi”. Cao Hải ngồi bên cạnh cười nói.

Vũ Minh có chút bất đắc dĩ, hắn đang muốn vào trong đó liền mang theo Lâm Dũng tách ra khỏi đám người, nhưng là xem ra kế hoạch đổ bể hết.

“Vậy được rồi”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.

Rất nhanh, máy bay liên bay đến nơi.

Đáng thương Trác Mục, khi máy bay hạ xuống, hắn liền bị kéo trượt trên đường băng, tuy nhiên có hộ thể chân nguyên nên hắn cũng không có vấn đề gì, chẳng qua trong lòng hắn nghẹn lấy 1 cục tức không giải phóng ra được.

Đám người Vũ Minh xuống máy bay, nhìn thấy Trác Mục gương mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, đám người khẽ cười 1 tiếng.

Trác Mục biết đánh không lại mấy người này, cho nên cũng không có hành động thiếu suy nghĩ gì, chỉ lẳng lặng đi theo sau đám người.

Dẫn theo đám người tiến đến vị trí chỉ định, họ liền thấy được 1 con đường lớn, xung quanh là nước biển bị chia cắt lập thành 1 bức tường nước ở 2 bên, Vũ Minh thật đúng là hiếu kỳ tại sao nó có thể duy trì được lâu như thế, chẳng lẽ năng lượng tiết ra của bí cảnh nhiều như thế hay sao?.

Hơn 100 người đi theo con đường xuống bên dưới, càng đi càng sâu, nhưng cũng không có phát hiện có cái khác con đường. Chẳng phải nói có 3 con đường sao?.

Hai bên được gắn đèn chiếu sáng, nhìn qua liền biết có người ở đây lắp đạt, càng đi xuống, không khí càng loãng.

Đi được hơn 1 giờ, lúc này đám người mới thấy mấy bóng người phía trước. Mặc kệ đó là người nào, cứ lấy vũ khí ra chuẩn bị trước rồi tính.

“Đừng khẩn trương, ta là người của võ giả liên minh”. thấy đám người rút vũ khí tiến tới, mấy người phía trước thản nhiên nói.

Nhìn kỹ 1 chút, đám người nhận ra đó thật là người, mà không phải huyễn cảnh hay gì khác, lúc này họ mới an tâm thu lại vũ khí.

“Các ngươi ở đây làm gì? Cửa ở đâu?”. 1 tên nhìn mấy người hỏi.

“Đừng vội, các ngươi trước hết xếp thành đội ngũ của mình đi, cửa lập tức liền sẽ mở ra”.

“Nghe này, ta chỉ nói 1 lần, 1 khi cửa mở ra, các ngươi có 30 giây để đi vào, bởi vì cánh cửa chỉ duy trì 30 giây để mở, nếu quá 30 giây, phải đợi 1 ngày mới có thể lại vào. Ta nghĩ các ngươi cũng không muốn phí mất 1 ngày thời gian đâu”.

“Cửa đóng lại, từ bên trong sẽ không có cách nào mở ra, các ngươi phải tìm được đường ra mới có thể thoát khỏi nơi này. Đây là 3 vị trí cửa, các ngươi 3 đội chọn 1 cửa cho mình đi”. tên kia chỉ lên vác động nói.

Thoáng cái đám người đều chọn xong, dù sao không biết phía sau có gì, sau đó tên kia đi tới vách động, đè xuống 1 phiến đá.

Ngay lúc này, cả không gian chấn động, vách động rung động dữ dội, sau đó 3 khối đá lớn đồng loạt thụt vào bên trong, mở ra 1 lối đi tiến vào.

Đám người cũng không có chần trừ, họ lao nhanh vào bên trong.

Sau 30 giây, quả nhiên cánh cửa liền tự động đóng lại. Bên trong tối như bưng, không có lấy 1 tia sáng, hơn nữa không khí loãng làm người khác rất khó chịu.

“Tận lực không dùng bình oxy, chúng ta không biết sẽ ở đây bao lâu, tiết kiệm 1 chút”. Vũ Minh lên tiếng nhắc nhở.

Đám người nghe thế khẽ giật mình, 1 số người cất đi bình oxy.

Dù sao mức độ này họ vẫn chịu được, tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng là chết không được. Họ không biết con đường này dẫn đến đâu, sâu bao nhiêu.

Một khi oxy hết, họ liền chết chắc.

Thực lực mạnh yếu không quan hệ, ngươi để đỉnh cấp cường giả nhịn thở 1 tháng xem có chết hay không.

Trước khi vào đây họ đã được cung cấp hết thảy trang bị, cho nên cũng không mấy lo lắng vấn đề có thấy đường hay không.

Vũ Minh từ trong balo lấy ra 1 cái đèn pin, cũng không phải đèn pin bình thường, mà là loại có thể chiếu sáng liên tục 1 tuần, hơn nữa độ chiếu rộng cực lớn.

Nó chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng tác dụng lại mạnh hơn đèn nhà gấp mấy chục lần.

Thoáng cái cả không gian liền sáng sủa.

Đám người lúc này mới nhìn được xung quanh.

Chỉ là 1 cái động bình thường, con đường dẫn tới phía trước là 1 màu đen sâu thẳm, đèn pin không cách nào chiếu sáng tới cuối được.

Vũ Minh mang theo đám người tiến lên phía trước, vừa quan sát xung quanh.

“Duy trì khoảng cách nhau 1 mét, coi chừng có cơ quan”. Vũ Minh trầm giọng nói.

Đám người nghe thế hơi khó hiểu, nhưng là vẫn không có phản bác, làm theo lời Vũ Minh nói.

Đi được 1 đoạn, Vũ Minh đột nhiên nhíu mày nhìn phía trước.

Con đường này rất bình thường, nhưng mà hắn lại nhận thấy có điều bất ổn.

Phía trước có 1 số dấu chân, nhưng đến ngay kia liền biến mất. Điều này làm hắn khó hiểu.

Dấu chân này nhìn qua hẳn là do những người trước để lại, bên trong cũng không có gió hay thứ gì có thể thay đổi địa hình, như vậy tại sao dấu chân lại biến mất.

“Dừng”. Vũ Minh đưa tay cản lại đám người, sau đó cúi xuống nhặt lên 1 tảng đá ném tới phía trước.

Không có gì xảy ra.

Hắn lại tiếp tục nhặt lên 1 tảng đá khác, ném về 1 vị trí khác.

Cũng không có gì xảy ra.

Đám người hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

“Đứng yên tại chỗ, không cần di chuyển”. biết có điều không ổn, Lâm Dũng cũng lên tiếng nhắc nhở đám người.

Vũ Minh đưa tay cản lại đám người để không ai tiến lên, hắn chậm rãi đi lên vài bước, nhìn xuống dưới chân, cúi xuống hất ra 1 đám đất đá, sau đó nó liền lộ ra 1 cái cơ quan.

Hắn tập trung tinh thần, chỉ cần có bất kỳ cái gì động hắn liền lập tức nhảy ra, hắn khẽ ấn xuống, chờ 1 lúc cũng không có phản ứng.

Vũ Minh lại nhìn phía trước, rồi lại nhìn cái cơ quan này khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Sau đó hắn liền đi lên, ngay sau đó đột nhiên không gian chấn động 1 cái, 1 tảng đá lớn rơi xuống trên đầu Vũ Minh.

Theo bản năng hắn đưa 2 tay lên đỡ.

Tảng đá cũng không nhẹ, hắn gắng hết sức mới có thể bình ổn được.

“Đừng qua đây”. thấy đám người muốn lao tới, Vũ Minh lập tức hét lớn.

“Lâm Dũng, Vân Phong, Cao Hải, các ngươi tiến lên, đi bên phải, nhớ ép sát vách động”. Vũ Minh nhìn qua nói.

Mấy người nghe thế liền làm theo.

“Mỗi người 1 bên nhấc lên tảng đá”. Vũ Minh nói.

Rất nhanh hắn liền thoát ra. Hắn để cho mấy người để xuống tảng đá lớn rồi kêu mấy người trở về chỗ cũ.

Vũ Minh lùi lại tới vị trí cái cơ quan lúc nãy, sau đó chân giơ lên đạp xuống.

Chỉ thấy phía trước đột nhiên ầm ầm 1 tiếng.

Ngay chỗ vừa rồi tảng đá rơi xuống, 2 bên từ trong vách động nhô ra những cây giáo lớn bắn ra ngoài.

Bắn liên tục hơn 10 giây mới ngừng, sau đó liền xuất hiện 1 cái hố lớn bên dưới, tảng đá rơi vào bên trong.

“Bẫy trong bẫy”. Vũ Minh lẩm bẩm nói.

“Cái gì?”. Lâm Dũng nghe thế giật mình hỏi.

“Thấy cái cơ quan này sao? Vừa rồi ta thử ấn vào, nhưng không có chút nào động tĩnh, nhưng là đi tới phía trước liền có cạm bẫy. Nhưng là cạm bẫy đó không đủ giết người, chỉ có thể cầm cố 1 chút”.

“Nhưng là nếu như cái bẫy phía trên kích hoạt, mà cái cơ quan này cũng động, thì liền xuất hiện như vừa rồi các ngươi thấy”.

“Theo ta đoán cái bẫy này hẳn là đề phòng kẻ địch tiến công, mà đã là kẻ địch đánh lén, hẳn là nhân số không kém, cho nên mới có cái bẫy nó. Một người đi thì không sao, nhưng mà nhiều người… chắc chắn sẽ chết đi 1 số người tại đây”. Vũ Minh trầm giọng nói.

Đám người nghe thế nhất thời minh bạch, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

May mắn rằng Vũ Minh phát hiện ra, và họ nghe theo lời Vũ Minh nói mới không có đi lên, nếu không đám người đi trước chắc chắn sẽ chết.

Dù sao con đường này không lớn, chỉ đủ 5 người xếp hàng đứng ngang. Nhưng cái hố kia liền rộng tới hơn 10 mét, đủ để chôn sống 1 nửa số người tại đây.

Phát hiện không có gì nguy hiểm, Vũ Minh tiến tới nhìn xuống cái hố bên dưới. Chẳng biết nó sâu bao nhiêu, bởi vì đèn chiếu không được tới đáy.

Rơi xuống hẳn phải chết đi?.

Vũ Minh tiếp tục để cho đám người đi theo 2 bên miệng hố tiến tới.

Sau sự việc này đám người cũng không có nảy ra ý nghĩ nào chống đối Vũ Minh, dù sao chính họ cũng không phát hiện được cạm bẫy, mà Vũ Minh có thể.

Vũ Minh tầm quan trọng rất lớn quyết định họ có thể sống hay không ra khỏi đây”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.