Rất nhanh Vũ Minh liền từ văn phòng đi ra.
Lục Tiểu Linh nói với hắn cũng không nhiều, chủ yếu là hỗ trợ bạn học, có người phạm lỗi ghi lại đại loại thế. Hắn cũng không quan tâm lắm, ném mọi chuyện qua cho Tô Ánh Tuyết lại tiếp tục lười biếng.
Mỗi thứ 7 hàng tuần đều có 1 buổi học chiến đấu, cũng gọi là môn thực chiến. Nó chia làm 2 loại là đối chiến và dã chiến, đối chiến chính là cùng người khác chiến đấu. Còn dã chiến là cùng ma thú chiến đấu.
Hôm nay cũng là đầu tiên của môn thực chiến - đối chiến.
Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng là Vũ Minh vẫn phải dẫn đội đến sân trường huấn luyện tập hợp.
“Chào mọi người, ta tên Hùng Vệ, từ hôm nay bắt đầu, ta sẽ là giáo viên bộ môn thực chiến - đối chiến của các người. Các ngươi có thể gọi ta Vệ lão sư”.
Một tên đàn ông tuổi tầm 30 đứng trước mặt đám người Vũ Minh nói.
“Lão sư, ta muốn hỏi”. một tên thanh niên dơ tay lên nói.
“Mời nói”.
“Lão sư, ta muốn biết ngài thực lực là gì, kinh nghiệm thực chiến có bao nhiêu. Trẻ tuổi như ngài rất khó để chúng ta tin tưởng ngài có thể dạy tốt chúng ta”.
Đám người tuy không nói nhưng trong lòng đều nghĩ thế. Trong lớp học này không có ai là gia thế không lớn, họ đóng tiền vào Nam thiên học viện học tập không phải để cho 1 tên vô danh tiểu tốt làm giáo viên của họ.
“Vị bạn học này đúng, ta thực rất trẻ tuổi, mà trẻ tuổi thường không có ưu thế trong bộ môn thực chiến này. Nhưng là ta nghĩ ta có thể dạy tốt mọi người, có lẽ mọi người không biết ta, nhưng mọi người đều biết thẻ thành tích không thể giả mạo được đúng không?”.
“Đúng”. đám người đáp.
“Vậy được rồi, đây là thẻ thành tích của ta, mọi người có thể tự xem”.
Đám người truyền tay nhau xem 1 chút, sau đó cũng không có ai tiếp tục nghi ngờ.
“Mọi người đều biết săn ma đoàn chia làm Thiên, Địa, Nhân 3 cấp bậc. Bên cạnh đó cũng có Thiên, Địa, Nhân 3 cấp bậc cho thực lực đơn. Mọi người có thể tự lên mạng kiểm tra tìm kiếm tên của ta, hẳn là mọi người đều sẽ biết”. Hùng Vệ nói tiếp.
Vũ Minh hiếu kỳ hỏi Hi Hi.
“Hắn nói là thật?”.
“Đúng vậy, chủ nhân. Hắn thành tích rất cao, đứng thứ 23 trên Địa Bảng, tu vi Dung Linh cảnh tầng 8 đỉnh phong, năm này vừa tròn 31 tuổi”.
“Dung Linh cảnh tầng 8 đỉnh phong? Thực lực này cùng độ tuổi này hắn hẳn phải ở võ giả liên minh mới đúng, sao lại ở đây làm giáo viên?”. Vũ Minh cảm thấy kỳ quái.
“Nghe đồn hắn đắc tội đại nhân vật nào đó nhưng được Mạc Hồng Phong bảo hộ, sau đó đưa tới Nam Thiên học viện dạy học”.
“Đắc tội? Hắn phạm vào chuyện gì?”.
“Hắn làm người quá mức ngay thẳng, gặp 1 chút thế gia đệ tử làm việc xấu, hắn ra tay phế bỏ”. Hi Hi đáp.
“Thú vị”. Vũ Minh thầm nói.
“Nếu không còn ai nghi ngờ, như vậy ta sẽ nói tiếp”. Hùng Vệ nhìn đám học sinh nói.
“Lớp 12 khác với những lớp khác, môn thực chiến - đối chiến nó không còn giống như trước nước. Các ngươi không thể vận dụng lấy 1 tia chân nguyên lực, cũng không được dùng võ kỹ. Chỉ có thể dựa vào phản ứng, tốc độ, lực lượng đối chiến”.
“Ta biết trong chiến đấu, võ kỹ rất quan trọng, nhưng là nếu chỉ dựa vào võ kỹ, 1 khi chân nguyên lực của ngươi cạn kiệt, ngươi liền không thể làm gì cả”.
“Trong môn học này, các ngươi phải học cách nắm bắt sơ hở, rèn luyện phản ứng nhạy bén để gặp bất kỳ tình huống nào, các ngươi cũng có chút thực lực để đối phó”.
“Nội dung rất đơn giản, lớp chúng ta có 32 người, mỗi 2 người sẽ đi lên cùng đối chiến. Ta sẽ ở bên chỉ điểm sai lầm, sơ hở của các ngươi”.
“Hiểu rõ cả chưa?”. Hùng Vệ hét lớn.
“Rõ”.
“Rất tốt”.
“Như vậy, lớp trưởng là ai? Đứng ra”.
Vũ Minh khóe miệng có chút giật giật, muốn trộm lười biếng 1 chút lại bị chỉ tên đầu tiên. Hắn có chút không tình nguyện đi lên.
“Xem ra lớp trưởng của chúng ta còn rất đẹp trai”. Hùng Vệ nhìn thấy Vũ Minh đi ra khẽ ngẩn người 1 chút liền trêu ghẹo nói.
“Ha ha ha”. đám học sinh cười lớn.
Cấp 3 chính là như thế, học sinh cũng đơn thuần, vui buồn đều thể hiện ra mặt. Chỉ 1 câu nói đơn giản như thế liền khiến bầu không khí sôi động hơn rất nhiều. Thật không hổ là người Mạc lão bảo vệ.
Vũ Minh đối với Hùng Vệ cải thiện cái nhìn, xem ra hắn cũng không phải ngay thẳng như Hi Hi nói.
“Để ta xem 1 chút, Vũ Minh đúng không?”. Hùng Vệ xem danh sách cán bộ của lớp liền nói.
“Phải”. Vũ Minh gật đầu đáp.
“Như vậy, ngươi chọn 1 người đi lên. Bất kỳ ai cũng được, dù nam hay nữ đều được. Nhưng ta khuyến khích ngươi nên chọn kẻ mà ngươi ghét nhất đi lên”.
“Vì cái gì?”. Vũ Minh có chút ngẩn người, đám học sinh cũng kỳ quái.
“Nếu đã có thù oán, thì đi lên đánh 1 trận không phải tốt sao? Đều là đồng học với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Có thù oán với nhau đánh 1 trận là được. Vừa kết thúc được ân oán, vừa có thể toàn lực đánh. Việc gì mà không làm? Ta nói có đúng không?”. Hùng Vệ cười nói.
“Thật đúng là không sai”. Vũ Minh gật đầu nói.
“Ha ha, thú vị”.
“Đâu chỉ thú vị, xem ra sau này tiết học này có nhiều trò hay để nhìn”.
“Ta thì lại kỳ quái không biết Vũ Minh hắn ghét nhất là ai”.
Đám học sinh cũng rất là hứng thú bàn tán xôn xao.
“Ta thật đúng là không có cùng ai có thù cả”. Vũ Minh lắc đầu nói.
“Vậy chọn đại 1 người đi”. Hùng Vệ nói.
Vũ Minh nghe thế nhìn xuống dưới, con mắt dừng lại ở chỗ Tô Ánh Tuyết, nhưng là sau đó cảm thấy không nỡ đánh liền chuyển qua bên người Vũ Na, nhưng là bị nàng trừng mắt nhìn lại Vũ Minh đành cười khổ nhìn qua Lâm Dũng.
Vốn định dạy họ 1 chút kỹ xảo chiến đấu, nhưng là như thế này thì thôi quên đi vậy.
“Lâm Dũng, lên đi”. Vũ Minh nhìn Lâm Dũng nói.
“Ngươi thật đúng là kêu a”. Lâm Dũng bất đắc dĩ nói.
“Nói ít thôi, mau lên đây”.
“Ha ha, nhìn qua 2 người giống như rất thân đây”. Hùng Vệ ở bên cười nói.
“Đúng vậy lão sư, 2 người chúng ta chơi thân từ bé đến lớn”. Lâm Dũng cười nói.
“Ừ, vậy thì tốt. Ta còn đang sợ 2 ngươi chỉ tính là quen biết, lúc đánh nhau không nơ ra tay đâu, như này thì ta an tâm”.
“Ngài an tâm cái gì?”. Lâm Dũng sửng sốt hỏi.
Đám người ở dưới cũng thấy khó hiểu.
“Đương nhiên là yên tâm 2 người a. Ngươi không biết rằng chơi càng thân thì càng thích đánh nhau sao? Phải biết nếu như hắn đánh ngươi bầm dập mặt mũi, sau đó trước mặt người khác khoe khoang. Đặc biệt là trước mặt nữ tính, ngươi biết…”. Hùng Vệ nhún vai nói.
“Ha ha ha”. đám người ở dưới đồng loạt cười. Vị giáo viên này thật đúng là rất thú vị.
“Được rồi, không mở trò đùa, các ngươi đứng đối chiến đi. Ta đếm đến 3 liền bắt đầu”. Hùng Vệ chỉ phía trước nói.
Vũ Minh cùng Lâm Dũng nghe thế liền đi lên trước, đứng cách nhau 5 mét, đối diện nhau.
“Nhớ kỹ không được dùng vũ kỹ cùng chân nguyên lực. Cảm thấy đánh không lại liền mở ra hộ thể nguyên lực, cứ thế đi, 3, 2, 1 bắt đầu”.
Hùng Vệ đếm xong, Lâm Dũng chủ động lao lên trước.
Nếu như dùng chân nguyên lực, hắn chắc chắn đánh không lại Vũ Minh, nhưng nếu chỉ là dùng sức mạnh cơ thể. Hắn cũng chưa chắc đã thua.
Lâm Dũng lao tới trước mặt Vũ Minh, 1 quyền đánh tới. Vũ Minh đôi mắt lóe lên, sau đó khẽ hạ thấp người, tay nắm chặt lại đánh tới vùng éo của Lâm Dũng.
Chỉ 1 chiêu Lâm Dũng liền bị đánh lùi lại phía sau mấy bước.
“Chú ý 1 chút, lần sau ta sẽ không nhẹ tay thế đâu”. Vũ Minh nhìn Lâm Dũng cười nói.
Lâm Dũng nhếch miệng cười lại tiếp tục lao lên. Lần này hắn tốc độ tăng lên gấp 2, Vũ Minh đôi mắt khẽ híp lại, quyền đầu của Lâm Dũng cách hắn rất gần, hắn không thể né tránh, cũng không thể phản công. Bởi vì thời gian không cho phép.
Hắn lập tức đưa tay lên cản lại, Lâm Dũng cũng không phải đơn giản chỉ có 1 đòn đó, hắn tay còn lại âm thầm hóa chưởng đánh xuống đùi Vũ Minh.
Vũ Minh lập tức cảm nhận thấy chưởng phong đánh tới, hắn theo bản năng giơ lên đầu gối cản lại.
Tốc độ của Lâm Dũng rất nhanh, Vũ Minh tuy rằng chỉ có thể cản đòn, nhưng là hắn vô cùng cao hứng. Bởi vì Lâm Dũng đang dần tiếp nhận lấy kinh nghiệm chiến đấu của Cự Linh Đế Quân.
Phải biết kiếp trước Cự Linh Đế Quân lực chiến so với hắn cũng không kém chút nào. Nếu không phải lập trường khác nhau, có lẽ họ đã trở thành bằng hữu rồi.
Trước khi chết, ông ta vận dụng quy tắc lưu lại trong Phá Toái Bất Diệt Công cả đời chiến đấu kinh nghiệm, chỉ cần có người học được nó liền có thể thừa kế toàn bộ thứ đó.
Đây không phải đùa giỡn, mặc dù Vũ Minh là trọng sinh về quá khứ, nhưng là quy tắc nó không có hạn chế về thời gian hay không gian. Cho nên Lâm Dũng hoàn toàn nắm giữ kinh nghiệm của ông ta.
Lúc trước Vũ Minh nhìn ra, Lâm Dũng cũng chỉ hấp thụ 1 chút kinh nghiệm tu luyện của Cự Linh Đế Quân, giống như hắn có điều gì đắn đo. Vũ Minh cũng không nói cái gì hay khuyên bảo điều gì.
Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Dũng hắn đã chấp nhận lấy nó.
Cho nên đối chiến với Lâm Dũng, Vũ Minh không nhin được liên tưởng tới cuộc chiến năm đó.
“Ông bạn già, xem như ngươi có người thừa kế hợp cách rồi”. Vũ Minh thầm nghĩ.
Ầm.
Thoáng chút phân tâm, Vũ Minh liền bị Lâm Dũng 1 quyền đẩy lùi. Phải biết Phá Toái Bất Diệt Công tiến triển rất nhanh, thân thể hiện tại của Lâm Dũng so với Vũ Minh cũng không kém chút nào. Một quyền đó lực lượng đặc biệt mạnh mẽ làm Vũ Minh thể nội có chút rung động.
“Trong chiến đấu cũng không được phân tâm a”. Lâm Dũng cười nói.
“Ha ha, vậy thì chiến thống khoái đi”. Vũ Minh cười lớn sau đó lao đến.
Tốc độ của 2 người rất nhanh, đám người rất miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ ràng. Nhưng là Hùng Vệ lại có thể nhìn rõ toàn bộ, hắn nội tâm khiếp sợ không thôi.
Đây là 2 cái quái vật gì? Bọn hắn từ trong bụng bé bắt đầu tập đánh nhau sao?.
Mặc dù hắn nhìn ra 1 chút sơ hở, nhưng là toàn bộ đều là cạm bẫy. Chỉ cần dám tấn công liền sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Hắn khẽ nuốt 1 ngụm nước miếng.
Nếu như là ta, thật có thể cùng 2 người này chiến đấu sao?.
Hắn nội tâm sinh ra nghi ngờ bản thân.
Đâu chỉ là rung động, hắn không dám nháy mắt lấy 1 cái, chỉ sợ chớp mắt sau đó chiến đấu liền kết thúc.
“Đùng”.
“Đùng”.
“Đùng”.
Trong không khí phát ra từng tiếng vang lớn. Hùng Vệ trừng lớn con mắt.
Cái quỷ gì?.
Đột phá tốc độ âm thanh?.
Ta xxx.
Đây rõ ràng là 2 cái quái vật, hình người quái thú. Muốn đột phá tốc độ âm thanh không phải là không làm được, mà là yêu cầu về thân thể đặc biệt cao. Thông thường phải đạt tới Dung Linh cảnh mới làm được.
Nhưng là Vũ Minh cùng Lâm Dũng hắn…
Cơ thể họ làm bằng đặc chủng hợp kim sao?.
Ông trời a.
Đám người ở dưới cũng phát hiện điều này. Đôi mắt khẽ trợn lên.
Trong lớp họ… lại tồn tại 2 cái quái vật này?.
Ngộ nhỡ 1 ngày nào đó chọc vào 2 tên này, chẳng phải 1 quyền liền có thể oanh họ thành cặn bã?.
Ta xxx.
Vũ Minh hắn yêu nghiệt thiên tài được thế giới công nhận cũng xong đi.
Nhưng Lâm Dũng hắn lại đột nhiên bộc lộ thực lực không thua kém Vũ Minh chút nào. Hỏi họ làm sao sống?.
Ông trời a…
Ta nhất định là đang nằm mơ.
Tô Ánh Tuyết đôi mắt lóe lên vẻ rung động, nhưng nhiều hơn là kiêu ngạo.
Thấy không? Đó là nam nhân của ta.
Sau 1 hồi toàn lực chiến đấu, Vũ Minh cùng Lâm Dũng kết thúc bằng 1 chiêu lương bại câu thương.
Nói thế thì hơi quá, chẳng qua là 1 chưởng bình thường, chỉ là do 2 người họ thể lực tiêu hao quá độ cho nên sinh ra mệt mỏi nên khiến người ta nghĩ là “lưỡng bại câu thương” mà thôi.
“Lão sư, ta nghĩ… đánh hòa”. Lâm Dũng thở gấp nói.
“Ây… đánh hòa? Đúng đúng, là ngang tay”.
Hùng Vệ nói năng có chút lộn xộn. Trong nội tâm âm thầm chửi ầm lên.
“Mạc lão, 2 tên quái vật này kinh khủng như thế, còn kêu ta dạy cái gì?”.