Từ lúc bị giam trong hầm tối, Pengai Lâng càng nghĩ bao nhiêu càng tuyệt vọng bấy nhiêu.
Pengai Lâng buồn cho tơ duyên mình thì ít, nhưng giận cho Mat Nar thì không biết chừng nào. Tuy là bố con thực mà cách cư xử của Mat Nar khiến nàng không phục.
Nàng nhớ lại cách cư xử của ông già Mai Pha đối với Mat Nar. Một người đãi kẻ thù một cách nhân hậu như thế, vậy mà kẻ thù chẳng cảm động, chẳng nhớ ơn chút nào! Trời! Sao nàng lại không là con đẻ của Mai Pha!...
Pengai Lâng rùng mình khi nàng nghĩ đến cái vẻ mặt hung thần và cái giọng nói độc ác của Mat Nar. Một người như thế thì tội ác nào mà lại không làm được!
Ừ, không biết rồi đây Mat Nar sẽ làm những trò trống gì?
Và Mai Pha liệu có biết mà đề phòng không?
Mai Pha chắc sẽ mắc mưu Mat Nar mà thôi!
Là bởi, một đằng ngay thẳng vô tình, một đằng rình từng miếng mộc thì thế nào mà đằng kia không bị hại cho được?
Trông thấy rõ cái nguy cơ của bố con Mai Pha mà không có cách nào cứu giúp, Pengai Lâng lại bồn chồn khổ sở.
Nàng sục sạo trong phòng giam, đi loanh quanh cho kỳ mỏi rã rời hai cẳng mới ngồi nghỉ tạm một lúc để rồi lại đi. Đáng ghê sợ một điều là nàng cứ hoạt động vô ích như thế ở trong một bóng tối mù mịt, một bầu không khí lạnh lẽo và tanh tưởi hết sức. Lại thêm hai chân nàng luôn luôn dẵm phải những vật lủng củng hình như xương người. Chắc hẳn là xương người, vì Mat Nar hẳn đã giam vào đây những kẻ vô phúc xúc phạm đến va. Điều ấy, Pengai Lâng không còn ngờ vực gì nữa. Đến ngay Pengai Lâng là con đẻ dứt ruột mà Mat Nar cũng không tha nữa là...
Pengai Lâng cố sờ soạng quanh mình...
Nàng thấy chỗ phòng giam nàng là một cái hầm đào sâu xuống đất sỏi. Nước mạch bốn bề rỉ ra ướt lõng bang.
Pengai Lâng sẽ bị giam ở đây kỳ cho đến lúc nào nàng chết vì đói khát, vì kinh sợ ư?
Thiếu nữ rùng mình, vội giơ hai bàn tay ôm lấy đầu như để cố víu lấy một chút hy vọng...
Hy vọng đây không phải là thoát nạn. Nàng trừ phi có phép hóa thân làm con bọ hung đục đất thì không còn cách gì thoát khỏi hầm này được.
Hy vọng đây lại cũng không phải là mong ai cứu khỏi.
Vì những người quanh mình nàng đều là đầy tớ của Mat Nar cả. Chúng nó sợ Mat Nar hơn cả sự chết, và như thế thì còn đứa nào dám nảy ra ý tưởng rồ dại là cứu Pengai Lâng ra khỏi cái địa ngục này?
Nàng chỉ còn có thể hy vọng ở cái chết mau chóng, một cái chết khác với cái chết âm thầm, chậm chạp, thê thảm mà Mat Nar đã tránh cho nàng.
Chết?
Pengai Lâng sẽ chết ư?
Còn nói gì nữa, vì đấy là một sự nhất định rồi.
Nhưng sao lại vô lý như thế được?
Pengai Lâng còn trẻ, Pengai Lâng đương yêu, nghĩa là đương thiết tha cuộc sống, thì có lý nào nàng lại phải chết, dù chết bằng cách nào nữa mặc lòng.
Thiếu nữ cố đem hết cả tuổi trẻ, sức lực, hy vọng mà bám ghì lấy cuộc sống tưng bừng tốt đẹp ở trên kia, ở trong ánh sáng mặt trời...
Nàng đâm tiếc ngơ ngẩn...
Nàng tiếc những ngày tự do vùng vẫy trong khoảng núi cao rừng rộng, những buổi trưa hè nàng dìm mình trong sự mơn man của nước suối và lắng nghe tiếng chim kêu. Nàng tiếc con ngựa Mai hoa, con vật khôn quá, và mến nàng quá!
Nàng tiếc cái buổi trưa diễm tuyệt mà nàng đã gặp Mai Khâm ở giữa rừng. Bất giác, Pengai Lâng ôn lại những câu nàng đã hát...
Trời, lại những phút êm đềm biết bao nhiêu! Nàng ngồi chứng kiến tiệc rượu của ba người: Mai Pha, Mai Khâm và Mat Nar. Những thời khắc ấy tưởng phải đưa đến một hòa bình và tới sự thực hiện màu nhiệm của cái mộng đẹp của Pengai Lâng mới là hợp lý.
Sao nó lại đưa tới cái hầm tối đen và tanh rức mũi này được?
Ừ, sao lại như thế được?
Pengai Lâng muốn kêu gào thật to câu hỏi ấy, kêu gào lên trước vũ trụ, trước loài người, trước sự sống tưng bừng và say đắm...
Nhưng tiếng kêu của nàng sẽ chẳng được nghe thấy. Nó sẽ bị tắc nghẹn trong đêm dày mà thôi. Nó sẽ bị bốn bức thành câm và lạnh hắt trở lại lòng nàng.
Pengai Lâng thở dài đoạn ôm mặt khóc. Nàng khóc nức nở, khóc mãi, khóc như muốn đem cả huyết lệ ra mà rửa những cái oan khổ tày trời của nàng.
Sau cùng, mệt quá, Pengai Lâng đành chọn một chỗ cao ráo để ngồi. Loay hoay mãi nàng mới sờ được một đống rơm gọi là hơi khô, liền đặt mình ngồi xuống đấy.
Nhưng nếu đống rơm có thể là một chỗ cho nàng ngồi được thì nó cũng là cái cù lao độc nhất trong đêm tối mông mênh mà những con chuột lớn lần mò tới để tránh những chỗ sũng nước chung quanh.
Trời! Những con chuột!
Chúng chạy tán loạn, kêu chí chóe khi Pengai Lâng vừa động tới giang sơn của nó.
Sự hoảng hốt của những con vật ấy không lâu.
Chúng phá chạy một lát rồi trở lại ngay để bò cả lên đùi Pengai Lâng, gặm cả vào gót chân nàng.
Sự kinh hãi cứ nối nhau mà làm cho thiếu nữ luôn luôn sảng loạn cả tinh thần. Da thịt nàng gợn lên. Tim nàng như ngừng lại. Mỗi lần một con chuột chạy qua trên chân tay nàng là một lần Pengai Lâng cảm thấy lạnh buốt tới xương sống.
Nàng không thể nào ngồi yên chỗ được.
Từ lúc bị quẳng xuống đây, Pengai Lâng không biết đã được mấy nắng rồi và không biết nàng còn ở đây mấy nắng nữa!
Tinh thần nàng lúc nào cũng căng thẳng ra như cái dây nỏ.
Cái dây căng lâu cũng phải trùng phải giãn.
Thần kinh lực của con người cũng vậy.
Pengai Lâng mỏi rời cả thể xác lẫn tinh thần.
Nàng gượng mãi, gượng mãi cho đến lúc không gượng được nữa...
Nàng gục xuống đống rơm, ngủ thiếp đi...
Trong lúc mơ mơ màng màng, Pengai Lâng chiêm bao dữ dội quá! Nàng thấy Mai Khâm cùng với nàng không biết vì lẽ gì, phải phóng ngựa vào rừng sâu chạy trốn.
Được rồi, muốn đi đâu thì đi, miễn là được đi với Mai Khâm.
Nhưng thình lình con ngựa vấp ngã, Mai Khâm lăn xuống đất. Nàng vội gò cương nhảy xuống xem thì thấy Mai Khâm bị vỡ đầu, máu mê chảy đầm đìa.
Nàng sợ và thương quá, vội xé cái khăn bịt tóc để buộc vết thương cho Mai Khâm. Giữa khi ấy, một tiếng rú kinh hồn vụt nổi lên rồi hàng trăm con khỉ độc từ bốn phía bâu lại. Chúng nó vây lấy Pengai Lâng. Nàng rút gươm kháng cự và chém chết được hàng mấy chục con. Nhưng đàn khỉ đông quá mà Pengai Lâng thì mệt vã mồ hôi, không làm thế nào thoát được. Tức thì chúng nó nhân cơ hội nhảy ùa vào. Pengai Lâng bị ngã và đàn khỉ đè dấp xuống. Nhưng lạ quá, chúng nó không cắn nàng như Pengai Lâng tưởng, chúng nó chỉ cù cho nàng phát buồn và cười rũ rượi...
Pengai Lâng cười dữ quá. Nàng thức giấc. Đàn chuột đã leo cả lên mặt nàng.
- X lố... ồi!... Pengai Lâng đứng phắt dậy, rũ vội những con chuột. Óc nàng, trong khi ấy vẫn nghĩ đến đàn khỉ trong giấc mơ.
Giấc mơ lạ quá!
Pengai Lâng không hiểu đó là điềm gì, tốt hay xấu.
Nàng ngây người ra mà nghĩ. Hai mắt nàng cứ nhìn trừng trừng vào bóng tối vô biên vô để.
Trí tuệ nàng làm việc dữ quá.
Tưởng tượng nàng quay cuồng...
Pengai Lâng ôm lấy đầu, và đầu nàng nóng như lửa đốt.
"Thế là cái quái gì? Sao ta lại cùng Mai Khâm đi trốn? Sao chàng lại ngã mà vỡ đầu được?".
Này, trống ngực nàng, nghĩ đến lúc Mai Khâm ngã, hãy còn đánh thình thịch.
Và sao một đàn khỉ lại hiện ra?
Lạ hơn nữa là sao chúng nó không cắn xé nàng? Loài khỉ độc đã có tiếng là dữ!
Cớ sao chúng lại chỉ cù cho nàng buồn? Nàng nhớ rõ lắm! Hàng trăm cái ngón tay lạnh rờ khắp người nàng...
Rõ khéo khỉ!
Pengai Lâng bật cười. Nàng cười rất giòn và cười mãi, cười mãi, cười sổ cả mái tóc, cười đứt cả hơi, cười lắm lúc nấc lên như người khóc...
Pengai Lâng đã phát điên!