[Việt Nam] Chiếc Nỏ Cánh Dâu

Chương 7 : VII




Trước bếp lửa, Mai Pha một mình ngồi tu rượu cần, vẻ mặt ra chiều tư lự.

Nhưng các ý nghĩ của ông già hình như vui nhiều hơn là buồn vì mặt ông không có những nét nhăn của sự bất đắc chí.

Là vì, nỗi lo âu hồi hộp của ông, từ cái ngày tìm ra những vết chân bí mật, đã thực hiện cả rồi.

Cái vui cũng như cái buồn của ta, khi đã thực hiện tức là nó đã mất hết cái năng lực kích thích của nó vậy.

Sự tiên đoán của ông quả rất đúng.

Một vụ cò măng đã xảy ra.

Có điều, khác với những vụ cò măng khác, s'roc Bupràng, ngoài một loạt nhà tranh bị đốt cháy, không có sự thiệt hại nào khác nữa.

Sự thiệt hại gần như không đáng kể.

Huống hồ, để bù lại, ông già đã mua chuộc cho người Brahna được cái cảm tình và cái thanh thế của bộ lạc Djarai. Ấy là những lợi ích lớn lao cho sự an nguy, sự thịnh vượng của dân Brahna. Nói theo các nhà chính trị thì đấy là những thắng lợi đáng quý trên trường ngoại giao vậy.

Trên tất cả các cái ấy còn có cái may mắn phi thường, ấy là sự tình cờ được một đứa con dâu.

Ít lâu nay, việc hôn nhân của Mai Khâm vẫn là một mối thắc mắc cho ông già. Ông quý con trai ông bao nhiêu, sự kén chọn vợ cho Mai Khâm càng cần phải kỹ càng bấy nhiêu. Ông đã để ý nhiều nơi, nhưng chưa nơi nào khiến ông được vừa lòng cả. Chỗ này được nết thì hỏng người, chỗ kia được người thì lại hỏng nết. Ngày đêm ông vẫn thầm khấn nguyện thần minh cho ông một đứa con dâu theo đúng sự ông mơ ước.

Giữa lúc ấy, Pengai Lâng thình lình đến.

Nàng hiện đến như một vị phúc tinh vậy. Nhờ nàng mà mọi Brahna đã thoát khỏi một cuộc tàn sát. Nhờ nàng mà cha con ông không đến nỗi bị thui vàng trong đống lửa hoặc bị tan xương nát thịt dưới mũi tên nhát giáo. Nhờ nàng mà hai bộ lạc rất có hy vọng hòa hảo liên kết với nhau.

Cái hy vọng ấy đã chắc chắn rồi.

Mai Pha ôn lại trong trí nhớ các dáng điệu, các sự biến đổi trên gương mặt Mat Nar. Ông lạc quan hết sức.

"Trừ phi là một vị hung thần, một giống ma quỷ không kể, còn nếu là người, Mat Nar không thể không cảm cái lòng tử tế của bố con ta. Đã đành hắn có tiếng là một người ngang ngạnh, một tay độc ác, nhưng dù sao, hắn vẫn là người. Và như thế, hắn phải biết cái gì là ơn, cái gì là thù.

Mai Pha tợp một ngụm rượu.

"Cha con ta nếu như người khác thì Mat Nar còn sống làm sao được, mà tụi mọi Djarai cũng không còn mống nào thoát khỏi. Chẳng những ta không coi Mat Nar là một người tự nhiên lập tâm đến giết hại ta mà còn đãi hắn như bạn. Danh diện của hắn vẫn còn nguyên. Trước những cử chỉ khác thường, trước sự cầu thân thành thực của ta, Mat Nar có phải là gỗ đá đâu mà y không cảm! Y bằng lòng kết liên cùng ta, việc hôn nhân của Mai Khâm và Pengai Lâng tất nhiên sẽ vuông tròn".

Sung sướng, Mai Pha lại vuốt cần trúc làm luôn mấy ngụm rượu nữa.

Ông già nghĩ mãi về Pengai Lâng. Càng nghĩ về thiếu nữ, ông càng cảm thấy thương mến quá. Ồ, sao lại có đứa con gái hiền lành, nhân đức thế! Ông bảy mươi tuổi đầu, từng trải đã nhiều, ông không cần phải xét lâu một người, cứ trông qua, nghe qua mấy câu chuyện là đủ hiểu rõ tính nết ngay. Mà Pengai Lâng cưỡi ngựa lại rất tài nữa, như thế thì nghề bắn của nàng hẳn cũng khác hẳn bọn gái tầm thường.

Một người vợ như Pengai Lâng, Mai Khâm còn có thể nào mơ ước hơn được nữa!

Một đứa con dâu như Pengai Lâng, ông có thể nhắm mắt mà không lo lắng chi đến cái hạnh phúc của con trai ông vậy.

Cơ nghiệp nhà ông sẽ không sợ sự suy vong.

Mai Khâm sẽ có thể đem hết tài trí vào những công việc nặng nề của một vị chúa tể, một vị Tơ Đam Bluh, và dân Brahna sẽ nhờ ở cái giá trị của vợ chồng viên tù trưởng của mình mà càng ngày càng cường thịnh.

"Trăm nghìn lạy thần minh phù hộ cho hai trẻ!"

*

Trong lúc Mai Pha lâm râm khấn nguyện như thế thì mặt trời đã lặn sau dãy núi phương tây lúc nào không biết. Vài đứa trẻ bắt đầu dồn trâu về chuồng.

Số trâu của Mai Pha nhiều lắm, có đến ngoại trăm con. Vì chỗ ấy khí hậu tốt, cỏ và nước sẵn sàng, đàn trâu lại được thả rông suốt ngày nên con nào con nấy béo tròn như đắp đất. Giống trâu vốn hiền lành và có một khu riêng cho chúng ăn cỏ nên mỗi ngày hai lượt thả ra dồn về, chỉ vài đứa nhỏ cáng đáng là đủ. Chúng vừa coi trâu, vừa đùa nghịch với mọi trẻ khác, tỏ ra nhàn hạ lắm.

Tiếng rầm rộ của hơn trăm con trâu kéo nhau về khiến Mai Pha ngẩng đầu nhìn xuống cổng. Ông quên sự nghĩ ngợi trong chốc lát để hưởng cái khoái lạc của một phú ông khi ngắm các vật sở hữu của mình.

Đàn trâu ấy thực đã khiến nhiều người thèm rỏ dãi.

Chúng chen nhau, đuổi nhau, kêu nghé ngọ, nện móng chân xuống mặt đất huỳnh huỵch.

Chúng xô nhau vào cổng y như nước lùa vào chỗ đê vỡ.

Mai Pha nhìn mà hoa mắt.

Giá ông có muốn đếm thử thì đếm cũng không kịp và không xuể. Ông chỉ nhìn với một vẻ khoan khoái và thỏa mãn...

Qua khỏi cổng, đàn trâu chạy trên mặt sân và nhiều con còn muốn nô giỡn nhưng mấy đứa mục đồng, tay vút roi miệng quát làm cho chúng hoảng sợ đành kéo vào chuồng. Cột và rãn chuồng làm toàn bằng ngát mà còn rung chuyển lên như trong một cơn động đất. Phải gần nửa trống canh đàn vật mới vào hết. Lũ trẻ tra gióng cài văng rồi đi rửa chân tay.

Trời đã tối hẳn. Thêm sương mù tỏa xuống, làm cho sự vật như bọc một lớp khói dày.

Bỗng, một bóng người rời khỏi bụng một con trâu, chạy vụt ra góc nhà phía bắc, níu rãn lên chuồng lên sàn phơi rồi lủi vào trong bịch thóc mất.

Thì ra cái người bí mật ấy đã bám ghì lấy bụng trâu tự bao giờ. Y làm như con nhái ôm một quả đu đủ. Y hành động nhẹn quá, khiến trên nhà Mai Pha, không ai biết gì hết.

Vả lại, lũ người nhà đứa nào đứa ấy đã ngủ vùi cả.

Mai Pha thì say khướt bên cang rượu đã vơi đến quá nửa.

Sự hành động của người bí mật nhờ vậy được trót lọt!

Đêm dần dần khuya...

Chính Mai Pha cũng đã ngủ ngay ra trước cửa bếp. Ông ngáy như xay thóc. Ông ngủ mệt là phải vì ông đã thức bao đêm với sự lo lắng, sự hồi hộp.

Đêm rừng từ từ qua...

Vẫn sự im lặng mông mênh ấy, sự im lặng tựa hồ thấm vào giác quan ta bằng cây rung suối chảy, hùm, gấu kêu và giun dế nỉ non dưới cỏ rậm...

Và, bên bếp lửa, tiếng ngáy của ông già Mai Pha mỗi lúc một thêm đều đặn, tỏ ra tâm hồn ông bình tĩnh lắm.

Những gộc củi không được ai coi giở cứ nối nhau mà tàn lụi, khiến cho cái ánh sáng trong mấy gian nhà mỗi lúc một phai mờ...

Tự nhiên ván sàn kẹt một tiếng mạnh rồi im bẵng một lúc lâu mới lại hơi phảng phất có tiếng động khác...

Hình như có tiếng chân ai đi...

Mà thật thế, chính là một cái bóng người, có lẽ cái bóng của người bí mật lúc nãy... Y men dần, men dần lại phía ông già Mai Pha. Y đi rón rén như một thằng ăn trộm. Y bước nhè nhẹ từng bước một...

Mai Pha chợt cựa mình...

Cái bóng đen vội nằm rạp ngay xuống mặt ván sàn.

Ông già nghiến răng, nói lảm nhảm, thở phù một tiếng rồi lại thở đều đều...

Mai Pha mơ ngủ!

Nghĩa là kẻ gian không có điều gì đáng ngại. Tuy thế, va không đứng dậy mà đi như trước nữa. Lần này, va bò cả tay chân như một con chó...

Hai bên đã gần nhau...

Bóng đen ngừng lại. Y liếc trông quanh mình một lượt nữa...

Vẫn không có gì khác!

Chừng yên trí, y giơ tay làm một cử động. Một ánh thép lòe sáng trong cái lờ mờ của bếp lửa đã tàn...

Bóng đen lúc ấy mới đứng phắt dậy. Đồng thời, một cái gì ồng ộc như tiếng nước chảy từ một cái bắng tre đổ.

Bóng đen rút trong mình ra hai cái khăn vuông rộng, y vứt xuống cạnh ông già một cái, và cúi nhặt một khối tròn đặt vào cái khăn kia, túm lại buộc vào thắt lưng y như một cái tay nải nhỏ.

Tất cả mọi việc nói trên, y chỉ làm trong nháy mắt.

Và khi đã xong xuôi, y liền ra sàn phơi chuyền xuống đất, vượt qua rào tre rồi biến vào trong sương mù.

Ngôi nhà Mai Pha vẫn chìm trong im lặng. Không một dấu hiệu nào khác thường, trừ cái gì như tiếng nước vẫn chảy từ kẽ ván sàn xuống mặt đất...

Xa xa bên ngoài, giữa khoảng mù mịt của đêm, rừng xanh văng vẳng mấy tiếng ai rã rời, thê thảm...

Con vật ma quái ấy phải chăng đã cảm thấy vừa diễn ra một thảm kịch?

*

Trời đã lờ mờ sáng...

Mai Khâm, trong buồng riêng, bắt đầu thức giấc. Chàng ngủ đã no rồi. Vả lại, xưa nay Mai Khâm bao giờ cũng quen dậy sớm để tập luyện thân thể hoặc tập bắn.

Chàng cựa mình, vươn vai đoạn ngồi nhỏm dậy, tay kéo tấm liếp che cửa.

Một luồng gió mai mát lạnh như nước suối làm cho Mai Khâm tỉnh hẳn. Một cảm giác khoan khoái, trẻ trung, hoạt động lan khắp thân thể chàng. Mai Khâm vội bước ra nhà ngoài để làm một mồi thuốc lá.

Thình lình, chàng kêu rú lên một tiếng khủng khiếp...

Chàng tuy can đảm mà cái cảnh tượng đột ngột hiện ra dưới mắt chàng cũng làm cho Mai Khâm đờ ra mấy phút, như người bị sét đánh hụt.

"Thế mà ta không biết gì cả!"

Hăng máu, Mai Khâm giật phăng tấm liếp gần khuôn bếp, ánh sáng ùa vào. Cái thây cụt đầu của Mai Pha càng hiện rõ với tất cả sự rùng rợn.

Đau đớn cho Mai Khâm hơn là ông bố chàng không còn thủ cấp nữa! Nó đã bị kẻ sát nhân lấy đem đi rồi.

Một cuộc ám sát vô cùng độc địa!

Một cuộc ám sát mà kẻ thủ phạm phải có một cái thù bất cộng đái thiên đối với nhà chàng!

Ai?

Mai Khâm ôn lại rất nhanh tất cả những ai bị chàng ngờ là có thù hằn với nhà chàng. Không có ai đến nỗi phải giết bố chàng một cách thảm độc đến thế!

Trừ ra là... là... Mat Nar.

Mat Nar!... Có lẽ lắm!... à, nhưng cũng không có lẽ thủ phạm lại là chúa mọi Djarai!

Lẽ thứ nhất: Mat Nar dù gan góc đến đâu cũng không dám lẻn vào nhà chàng có một mình mà thực hành thủ đoạn...

Thế thì ai?

Chàng trai trẻ càng nghĩ càng bối rối hết sức.

Bối rối vì khó nghĩ cho ai. Vả vụ án mạng càng bí mật, Mai Khâm càng nóng nảy được moi gan uống máu kẻ đã hại cha chàng.

Bỗng Mai Khâm để ý đến tấm chăn vứt trên mặt sàn.

Một tang vật có thể giúp chàng tìm ra hung thủ!

Mai Khâm vồ lấy tấm chăn.

Ấy là một cái khố mọi dệt bằng sợi bông màu xanh lá chàm, điểm nhiều vạch vàng và đỏ.

- Khố của tên mọi Sơ Đăng!

Một tên mọi Sơ Đăng mà lần mò mãi mới tới đây để làm một việc giết người ư?

Nó thù gì với Mai Pha?

Giữa bộ lạc Brahnar với bộ lạc Sơ Đăng quả là có một vài vụ cò măng, nhưng đã lâu năm lắm rồi. Hai bên tuy vẫn hằn học nhau mà thực ra không bên nào nói đến sự đánh nhau cả.

Hay là chúng thù ngầm?

Hay là chúng biết tin rằng Mai Pha vừa thêm vây cánh là Mat Nar, và như thế, Mai Pha có thể trở nên nguy hiểm cho chúng?

Ngần ấy câu hỏi dồn dập trong óc Mai Khâm, mà câu nào cũng có lý hết.

Tuy thế, Mai Khâm vẫn cảm thấy một ngờ vực.

Chàng không rõ chàng ngờ ai, và ngờ vì lẽ gì, nhưng chàng biết chắc rằng thủ phạm là một người khác kia.

Người ấy không phải trong bọn hiềm thù tầm thường của bố chàng.

Cũng ít phải là lũ Sơ Đăng.

Người ấy phải là... là...

Mai Khâm giơ hai bàn tay ôm lấy trán. Chàng muốn xua đuổi một ý tưởng đương bám chặt lấy óc chàng như một con đỉa đói bám lấy bụng con trâu cày.

"Dù sao, ta cũng phải giấu kín sự ngờ vực của ta mới được!"

Ấy là câu kết luận của cuộc suy nghĩ bão táp.

Mai Khâm hãy lo ma chay cho bố đã!

Nhưng chàng không muốn để cho người ngoài hay rằng cha chàng bị ám sát. Chàng định phao ra một cái tin chết tầm thường như mọi cái chết khác.

Mai Khâm bắt đầu vực xác cha vào buồng, đặt lên giường và lấy một cái gáo dừa úp thay cho cái đầu đã mất. Xong rồi, Mai Khâm phủ lên tử thi ông già một tấm chăn.

Chàng quay ra, lấy nước rửa sạch vết máu, lau chùi cẩn thận cả trên sàn lẫn dưới mặt đất.

Các việc thu xếp đâu vào đấy, Mai Khâm mới rúc tù và rồi ra bắn chín phát súng hỏa mai báo tang cho cả bộ lạc biết chủ tướng họ vừa qua đời.

"Tơ Đam Bluh bị cảm mà chết". Mai Khâm sẽ trả lời mọi người như thế.

Chàng cho gọi Nak Sét trước khi bộ lạc tới. Ấy là một tướng thân yêu của Mai Pha. Với Nak Sét, Mai Khâm không giấu diếm điều gì cả.

Chàng ứa nước mắt mà rằng:

- Nak Sét ơi, Tơ Đam Bluh bị kẻ nào đương đêm lẻn vào giết chết rồi!

- Bok Kơi Đơi à! Sao lại có thể như thế được!

- Thật rồi!

- Lạ quá!... Lạ quá!...

- Và nó lại còn lấy mất cả đầu Tơ Đam Bluh đi nữa...

Nak Sét giật bắn người:

- Lại thế nữa à?

- Ừ!

- Khốn khổ Tơ Đam Bluh của tôi! Người thương tôi lắm mà!...

- Người nhân đức lắm!

Nak Sét nghiến răng:

- Đồ chó chết! Tôi mà vớ được nó bây giờ thì nó phải chết mất...

- Nhưng nào ta có biết nó là ai mà bảo rằng báo thù cho Tơ Đam Bluh của ta?

- Ừ nhỉ!

- Cái ấy mới khó!

- Thế Mai Khâm cũng không đoán ra à?

- Tôi chỉ ngờ thôi...

Nak Sét sấn sổ:

- Mai Khâm ngờ ai?

- Ngờ... thôi, Nak Sét chưa cần biết vội!

- Tôi muốn biết ngay!

- Chưa cần. Bây giờ hãy lo giữ cho s'roc Bupràng thoát khỏi một vụ cò măng đã...

- Lại sắp có cò măng à?

- Là tôi đoán thế!

- Làm gì có!

- Nak Sét đừng quá tin!

- Thì chỉ có Mat Nar là đáng ngại, nhưng Mat Nar vừa thua ta xong. Hắn lại được Tơ Đam Bluh đãi tử tế lắm thì có đời nào...

- Ta cũng nghĩ thế, nhưng việc đề phòng ta cứ đề phòng là hơn...

- Tôi cho là thừa.

Mai Khâm lắc đầu:

- Bố tôi bị ám sát. Kẻ thù giết bố tôi để làm gì? Chính là để triệt mọi Brahna vậy.

- Phải lắm!

- Nó đã định thế thì trong lúc ta bối rối làm ma, nó tất nhiên sẽ lại cướp phá s'roc Bupràng cho đến tan nát nó mới nghe.

- Ừ nhỉ!

- Vậy thì Nak Sét nghe tôi nhé!

- Xin vâng...

- Nak Sét hãy đem một trăm quân ra mai phục ở gò cây ba soi trước s'roc ta kia!

- Vâng!

- Hễ lúc nào nghe tiếng tù và thổi gấp thì cứ đánh thẳng vào lưng quân địch.

- Nhớ rồi.

- Nak Sét lại sai lão Hóng Hung đem một trăm quân khác phục sẵn hai bên lối vào s'roc ta, và bảo Hóng Hung cứ nghe hiệu tù và thì đánh thốc vào hai bên sườn giặc.

- Được rồi.

- Còn bên trong này, Nak Sét hãy để mặc ta. Kẻ nào đến đánh ta, kẻ ấy chính là hung thủ đã giết Tơ Đam Bluh quý mến của chúng ta vậy.

- Mai Khâm giỏi lắm!

- Ấy là còn dự đoán thế, chứ chắc đâu đã không sai!

Nak Sét náo nức:

- Sai thế nào được! Đúng rồi...

- Ừ thì đúng! Vậy Nak Sét làm ngay đi! Phải cẩn thận kẻo mật thám của nó trông thấy.

- Ừ.

- Nak Sét có ra ngoài, bảo thằng Hrư vào đây nhé!

- Gọi nó làm gì?

- Để sai đón pơrâu về cúng đám ma.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.