- Ta hãy uống cho thực say - Mai Pha nói - rồi tang tảng sáng, ông lấy ngựa của tôi mà về!
Mat Nar nhìn Mai Pha bằng đôi mắt lóng lánh, nửa như cảm kích, nửa có vẻ bí mật:
- Ồ, thế ông quên cuộc vui joar toh kơi mơ nă rồi à? (ấy là một cuộc nhảy múa ăn mừng thắng trận của dân mọi. Họ vừa hát, vừa nhảy, vừa gõ vào đầu kẻ thù bắt được cho đến khi nào lăn ra chết mới thôi).
Mat Nar xám mặt lại. Ông ta hỏi Mai Pha:
- Ông không tránh được cho tôi cái nhục ấy hay sao?
Cụ già lắc đầu:
- Tôi là Tơ Đam Bluh (chúa) dân Brahna thực, nhưng tôi không có quyền can thiệp vào cái nghi lễ cổ truyền ấy, nhất là khi ông đã gây nên vụ cò măng vừa rồi, đến nỗi s'roc Bupràng đương yên đương lành bỗng trở nên một cảnh tàn phá. Tôi mà ngăn cản họ thì có khi họ nổi loạn lên được.
Cái tình thế kẻ chiến bại càng trở nên thấm thía cho Mat Nar. Ông ta ngồi thừ ra hồi lâu.
Không khí quanh mâm rượu đã có cái gì nặng nề và khó thở.
Mai Pha an ủi:
- Nhưng ông cũng đừng nên buồn! Việc đời hễ may cho tôi tất không may cho ông. Ta không thể làm khác được. Vả lại, chúng ta được thua như cơm bữa chứ có gì đáng nghĩ ngợi lắm? Huống hồ lần thất bại này, ông còn được thêm một người bạn già và... có lẽ, một đứa con!...
Mat Nar thở dài.
Mai Pha tiếp:
- Bởi thế, tôi mới nói rằng ông nên dậy đi từ tảng sáng, cả Pengai Lâng nữa, để tránh mọi sự không hay có thể xảy ra.
- Cảm ơn Mai Pha! Vâng, gà gáy tôi và Pengai Lâng sẽ đi về. Rồi lúc nào mời ông sang chơi bên s'roc tôi.
- Sang bên ông thì thể nào tôi cũng có lúc phải sang rồi!
Mai Pha vừa nói vừa nhìn Pengai Lâng mà cười tủm tỉm.
Thiếu nữ cúi đầu, hai gò má nóng như châm lửa, Pengai Lâng vui sướng tưng bừng, vì cái ước nguyện của nàng không ngờ thực hiện một cách quá ư đầy đủ. Nàng không ngờ đâu ông cụ Mai Pha lại chu toàn cho cha con nàng thế: một đằng cụ tránh cho Mat Nar cái chết thê thảm và nhục nhã, một đằng cụ tránh cái tiếng phản bội cho nàng. Bây giờ nghĩ lại cái kết quả của việc mình làm, cái kết quả sẽ không sao tránh khỏi, nếu Mai Pha là một người khác, Pengai Lâng cứ giật mình thon thót. Thì ra, trong lúc quá thương người yêu, Pengai Lâng đã phạm vào một việc vô cùng ghê gớm mà ngay lúc ấy Pengai Lâng không nhận rõ. Nàng liếc trộm Mai Khâm. Con người thế kia mà đã khiến nàng có lúc hành động như một kẻ bị lời, bị ngải vậy! Nhưng thôi, ơn trời, mọi việc đã trở nên tốt đẹp cho cả hai bên, như không ai có thể ngờ trước được. Và những người mọi Djarai đã không may bỏ mình trong cuộc xung đột kia chính là những người đã đem xương máu xây cuộc hòa hảo cho hai bộ lạc Brahna và Djarai và cái hạnh phúc của Mai Khâm với nàng.
Pengai Lâng sẽ hàng ngày thờ cúng họ để tỏ lòng biết ơn.
Hiện lúc này, nàng hãy tận hưởng cái khoái lạc được thấy cụ Mai Pha nói chuyện với ông bố nàng như một đôi bạn thân, và thỉnh thoảng được ngắm cái dung mạo của Mai Khâm, người mà nàng bấy lâu vẫn thầm yêu trộm nhớ.
Nàng muốn hát to lên cái tình tha thiết và cái lòng thủy chung có thể sống thác với tình của nàng:
iuh nang e
Tơ klek adel
Tơ klek amrẽ
Chrẽ tô oa
Tóng de kra Rua an
Iuh oa krăm hloi...
Thương chàng lắm lắm, chàng ơi!
Cơm canh chẳng thiết, đứng ngồi không an.
Lượng trên dù bắt lỡ làng,
Thiếp xin liều cái hồng nhan với tình.
Nhưng, lượng trên đã chiều theo ý muốn của nàng, và cuộc vui nào thì cũng phải có lúc hết.
Gần xa, tiếng gà đã eo óc gáy sang canh năm.
Hai con ngựa, theo lệnh của Mai Pha, đã chực sẵn. Cụ già mời Mat Nar ngậm cần trúc làm một kang rượu cuối cùng nữa, rồi hai bố con Pengai Lâng đứng lên, cáo biệt Mai Pha và Mai Khâm. Chàng trai trẻ được lệnh tiễn đưa Mat Nar và Pengai Lâng ra đến tận bờ sông Mang rồi mới trở về.
Từ cái lúc đặt chân lên cõi đất Djarai, Mat Nar và Pengai Lâng tuy đi cạnh nhau mà thực thì mỗi người đuổi theo một ý nghĩ khác hẳn.
Tâm sự của Pengai Lâng ta đã biết rồi.
Còn những ý nghĩ của Mat Nar, thì cái lúc cam chịu là kẻ chiến bại, thế nào, ấy là một điều bí mật.
Mat Nar bản tính vốn cực kỳ nham hiểm.
Người ta không thể cứ bằng vào cái bề ngoài của Mat Nar mà đoán ý nghĩ và lập tâm của ông ta được.
Thực thế, trước sự tử tế trung hậu của bố con cụ Mai Pha, Mat Nar tuy có vẻ cảm kích mà thực ra trong lòng ông ta vẫn thù ghét họ Mai không biết chừng nào.
Ông ta quy cái nhục bại vong của mình cho Mai Pha và Mai Khâm.
Ông cho rằng chính cha con nhà ấy làm cho ông, lát nữa đây, phải thẹn thùng trước bọn thủ hạ của ông vậy. Trời, Mat Nar, vầng mặt trời của mọi Djarai mà có ngày nay ư? Bọn thuộc hạ của ông sẽ thấy rằng trên cõi đời này, Mat Nar của chúng nó chưa phải là một kẻ hùng mạnh vào bậc nhất.
Cái lòng tin ở Tơ Đam Bluh (chủ tướng) vô thượng và vạn năng sẽ không còn nữa.
Sự hăng hái trước khi lâm trận cũng nhụt hẳn.
Mat Nar sẽ không thể ra oai sấm sét đánh chỗ này cướp chỗ kia được như trước.
Ngay bộ lạc Djarai từng khuất phục bao nhiêu bộ lạc khác sẽ bị xâm lấn, bị khinh nhờn.
Mà tất cả các cái ấy đều do Mai Pha và Mai Khâm, con lão!
Mat Nar nghiến răng kèn kẹt, tự thề với lòng rằng sẽ báo cho kỳ được cái thù không đội trời chung kia mới nghe.
Ông ta ngẫm nghĩ:
"Hừ, bố con mày ngon ngọt dụ tao hòa hảo à? Chúng mày cũng biết rằng một khi bám lấy cái tiếng tao thì chúng mày mới được người khác nể sợ. Sểnh tao ra, nghĩ chúng mày mãn kiếp cũng chẳng làm gì nên ăn. Mưu gian của chúng mày lừa được tao có cho chúng mày cái tự ái dại dột đâu. Chúng mày biết thân lắm! Chúng mày muốn đem ơn nghĩa buộc tao, được rồi, chúng mày sẽ thấy ngay rằng tao đây không phải thằng ngốc. Hừ, nực cười nhất là chúng mày còn tính đến chuyện kết thông gia với tao nữa mới là táo bạo chứ. Con tao thà chết già, thà chửa hoang, thà chết bờ chết búi đâu thì thôi, chứ không đời nào tao lại gả nó cho thằng Mai Khâm...
Một ý ngờ vực bỗng thoáng qua óc Mat Nar. Ông ta hau háu cặp mắt nhìn thẳng vào con gái:
- Pengai Lâng!
Thiếu nữ giật nảy mình:
- Pa gọi gì con?
- Mai Pha bảo đã bắt được mày ở trước cổng nhà, thực hay dối?
Pengai Lâng nóng bừng cả mặt. Nàng cố đè nén sự hoảng sợ, lấy giọng tự nhiên đáp:
- Thực đấy!
- Đầu đuôi làm sao?
- Con xuống nhà có việc. Lúc vừa ra khỏi cổng thì có mấy tên Brahna xúm đến chụp lấy con và trói nghiến lại...
- Sao ta không nghe mày kêu?
- Kêu thế nào được! Chúng nó kề dao vào cổ, dọa hễ kêu thì đâm chết...
Mat Nar im lặng nhìn con, khiến Pengai Lâng như con chim sâu gặp phải đôi mắt của con rắn.
Thốt nhiên, Mat Nar hỏi vặn thiếu nữ:
- Mọi Brahna có việc gì phải sang bắt người bên ta? Và bắt ai không bắt lại nhè Pengai Lâng mà bắt? Nó có định gây chuyện gì với ta đâu mà phải làm thế? Còn như bảo nó muốn hỏi con cho Mai Khâm thì lại càng vô lý nữa! Ai lại đi hỏi con dâu bằng cách ấy bao giờ?
Pengai Lâng cứ cúi gằm mặt xuống, chẳng nói được câu nào.
Mat Nar thì hình như đã nắm được một mối cuốn tơ vò:
- Nhất là cái bẫy nó giương để lừa ta vào thì lại càng lạ lắm! Nó làm gì biết được cái ý định cò măng của ta? Trừ khi nào có đứa mách nó. Đứa nào lại đem lòng phản trắc thế, Pengai Lâng có biết không?
Câu hỏi ấy là một tiếng sét giáng xuống đầu thiếu nữ.
Pengai Lâng tưởng như tim nàng ngừng hẳn đập, máu trong người nàng lạnh như băng. Nàng tức thở vì ngực bị đè ép dữ dội. Nàng muốn nói, nhưng hễ há miệng là y như hai hàm răng run bắn lên...
Mat Nar thấy tình trạng ấy thì không còn nghi ngờ gì nữa. Ông ta dằn từng tiếng:
- Thế nào, Pengai Lâng có biết đứa nào đem lòng phản trắc không? Sao ta hỏi, Pengai Lâng không nói?
- Thưa cha...
Thiếu nữ run sợ quá, hơi nàng tưởng đứt...
Mat Nar cười gằn, cái cười lạnh như một lưỡi kiếm:
- Làm sao?
- Không có đứa nào phản hết!
- Vô lý!
- Thực thế...
- Không tin! Không có đứa nào phản, sao Mai Pha nó biết rõ cả mưu kế của ta?
- Con nói là không có đứa nào phản hết, là vì chính con đã...
Tuy đã chắc chắn mười mươi, Mat Nar cũng giãy nảy người lên như bị ong đốt:
- Chính con... Thế ra chính Pengai Lâng đã nói rõ cả cho bố con Mai Pha biết?
- Con không ngờ...
- Hừ, không ngờ!... Mà tại sao mày làm thế?
- Tại con...
- À, ra mày mê thằng Mai Khâm!... Mày mê trai mà phản bố!
- Con chỉ định bảo Mai Khâm tạm tránh đi chứ đừng đánh nhau với quân ta. Là vì con không muốn hai bộ lạc trở nên thù ghét nhau!...
- Đồ đĩ dại!...
- Lạy cha!... Lòng con thực thà, ngay thẳng... Con có tội là chỉ có tội tin ở lòng tốt của người ta mà thôi!...
- Tốt đấy!... Tốt đến nỗi chết bao nhiêu là quân của ta đấy!...
- Đã đánh nhau thì làm sao cho khỏi chết được!
- À!...
- Tuy thế, ông Mai Pha đã tử tế với cha biết bao nhiêu. Ông thực tình muốn hòa hảo cùng cha...
Mat Nar gầm lên:
- Hòa hảo à? Tao chết thì thôi chứ không đời nào lại hòa hảo với lão già Mai Pha, mày biết chưa?
Pengai Lâng thở dài.
- Nhất là không bao giờ mày là vợ thằng Mai Khâm. Rồi mày xem, bố con nó sẽ chết về tay ta. Ta sẽ băm vằm chúng nó ra làm muôn nghìn mảnh để nấu cháo cho chó lài nó ăn!
Pengai Lâng nín lặng. Mat Nar cũng không nói gì nữa.
Nhưng chính sự im lặng ấy mới là một cái gì hãi hùng cho thiếu nữ.
Ngựa đã về tới trước cổng. Mat Nar giục:
- Mau lên nhà!
Thiếu nữ tuân theo như cái máy.
Mat Nar sai đánh cồng lên. Cả s'roc thấy tin chủ tướng về đều kéo nhau đến. Họ đến, không phải vì tuân lệnh của Mat Nar.
Cái thời oanh liệt của ông tướng mọi ấy tàn rồi! Họ đến đây chỉ là do sự tò mò...
Không ai ngờ rằng Mat Nar lại có thể về được bình yên vô sự như thế.
Họ yên trí thể nào Mat Nar cũng phải chết trong cuộc joar toh kơi mơ nă kia rồi.
Tiếng cồng chiêu tập, bởi vậy, đã có một sức hút rất mạnh.
Già trẻ, gái trai trong bộ lạc Djarai đều ùn ùn kéo tới nhà Mat Nar. Ai nấy cùng ngơ ngẩn khi họ thấy Tơ Đam Bluh của họ không bị suy suyển một sợi tóc nào. Họ tin đã xảy ra sự gì phi thường.
Chính cái vẻ ngẩn ngơ ấy đã cứu vãn danh diện cho Mat Nar.
Y nói sau khi mọi người đã ngồi yên:
- Các người thấy ta bình yên mà về thì lấy làm ngạc nhiên lắm, ta biết. Nó cầu hòa với ta, nó xui ta hợp sức với nó để đánh mọi Sơ Đăng...
Nhiều tiếng tán thành náo nức...
Mat Nar gạt đi:
- Nhưng ta cần gì đến nó! Một mình chúng ta cũng đủ làm cho bọn Sơ Đăng khiếp vía rồi! Nó lại cầu làm thông gia với ta, nhưng đời nào ta chịu! Ta đương thù nó đến có thể tức mà chết được. Thực thế, các ngươi có ai ngờ rằng ta lại mắc mưu lão Mai Pha chăng?
- Không ngờ thực!
Mat Nar hăng hái:
- Ta mà mắc mưu nó, ấy là vì có đứa làm phản!
- Ồ!...
- Thật đấy!
- Ai?
- Đứa nào?
- Đem giết ngay đi!
Mat Nar xua tay:
- Im, ta nói cho mà nghe!
Pengai Lâng, trong khi ấy, mặt cắt không còn giọt máu.
Nàng giương mắt nhìn Mat Nar, nhìn không chớp, như mắt của người điên.
Mat Nar không thèm chú ý:
- Chính thế, có đứa bảo trước cho Mai Pha mưu mẹo của ta. Mai Pha nhân đấy dùng ngay gậy ông đập lưng ông, thành thử ta mắc bẫy.
- Tức thật!
- Nó cầu hòa nhưng ta không nghe, vì...
- Không nghe là phải!
-... Vì ta nhất định phải rửa cái nhục lớn cho cả bộ lạc Djarai này.
- Phải rồi!... Phải báo thù!...
- Nếu không, bọn Sơ Đăng sẽ coi thường ta...
- Nhưng đứa phản bạn là ai?
Mat Nar trỏ Pengai Lâng.
Một tiếng rú kinh ngạc...
- Ô, Pengai Lâng phản?
- Vô lý!...
- Phải không, Pengai Lâng?
Nàng đã hoàn toàn là một kẻ mất vía. Nàng ngơ ngác, không hiểu gì nữa.
Mat Nar quát:
- Phải rồi. Là vì nó say thằng Mai Khâm con Mai Pha. Lúc ta bàn chuyện với pơrâu, chỉ có nó ngồi đấy. Nó nghe hết cả rồi đi mách cho Mai Pha biết mà giữ gìn trước...
Pengai Lâng không cưỡng được nữa.
Nàng rên một tiếng khe khẽ như con chim sâu bị thương, đoạn nàng ngất đi.
Mat Nar kết luận:
- Phải trả thù! Ta sẽ bắt cha con Mai Pha về đây. Ta sẽ giam Pengai Lâng vào một chỗ để chờ cái ngày ấy. Phải rửa nhục cho bộ lạc Djarai!...
Tất cả mọi người cùng reo:
- Djarai vạn tuế!... Mat Nar muôn tuổi!...
Uy quyền của Mat Nar thế là lại vững vì y đã châm được lửa vào cái ngòi thuốc súng cừu thù...