1 Giờ 26 phút sáng…
Chiếc xe run run vì con đường nhựa cũ kỹ, những giai điệu quen thuộc vang lên như làm tan đi cái buồn ngủ của bản năng. Cậu đang về, về với cuộc sống xô bồ thường ngày, về với trăm công nghìn việc đang chờ đợi. Chuyến đi này có lẽ đã quá đủ để làm cậu thảnh thơi và làm mới chính mình….
Phía xa cậu nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy ngược chiều.
- Đường khó mà chạy nhanh vậy nhỉ?
…
Đèn pha của cậu chiếu vào buồng lái...
Tài xế đã chết!!! Đầu lìa ra khỏi cổ, chỉ chừa lại một mảnh nhỏ dính lại…
.
..
...
“RẦM!”
Âm thanh giòn giã vang lên, kính vỡ, khung xe vỡ nát… cậu bay ra khỏi xe, lăn xuống sườn dốc, tan nát, gãy rụng…
Đó là những điều cậu nhìn thấy cuối đời.
******
- Tỉnh dậy đi cậu bé, cậu là một người mạnh mẽ mà.
- Tỉnh dậy đi, không lẽ cậu định nằm đây mãi mãi sao?
Từng câu, từng câu lại vang lên trong khoảng không mênh mang vô tận…
- Đứng dậy nào, còn rất nhiều người cần cậu cứu giúp mà.
- Cậu thật sự muốn nằm đó sao? Muốn quên đi khát vọng của mình sao?
Giọng nói đó lại tiếp tục.
- Cậu không còn là An nữa rồi. Cậu đã quên lời hứa của cậu.
Một âm thanh yếu ớt, thều thào trong vô thức đáp trả.
- Không... không... bao... giờ...
- Vậy thì đứng lên, đứng lên cho họ biết cậu là ai đi.
- À, có cách rồi, xem thứ này đi.
Rồi mọi chuyện lại xảy ra lần nữa, chiếc xe tải, ánh đèn ngập trong máu, tài xế đã chết…
*****
- KHÔNG!
An đột ngột mở to cặp mắt, hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh sau những hình ảnh điên rồ về cái chết của mình. Thật không thể tin nổi là mọi chuyện lại vô cùng chân thực như vậy, chuyến đi, chiếc xe, con đường và vụ tai nạn, mọi thứ vô cùng chân thực, chân thực đến đáng sợ.
- Hahaha ta vẫn chưa chết, chưa hề chết, mơ thôi mà.
Cậu ngữa đầu ra sau rồi cười mãn nguyện. An nheo mắt lại nhìn lên bầu trời cao cao phía trên, nó trong xanh và yên bình đến lạ kì. Hiện tại cậu cũng không biết mình đang nằm ở đâu nữa, chỉ biết là xung quanh cậu toàn cỏ cùng với khá nhiều cây to rủ lá xuống. Tiếng hết vừa nãy của cậu đã dọa mấy con vật xung quanh chạy tán loạn, chỉ còn lại những tiếng chân đạp lá khô sột soạt đầy ma mị. Quả thật là một khung cảnh yên bình đến lạ thường.
- Mình đang ở chỗ quái... A... a... a…
Chợt những cơn đau từ cả cơ thể theo dây thần kinh truyền hết về não bộ khiến cậu bắt rên rỉ. Giờ phút này cậu mới nhận ra rằng dù mình không chết nhưng cũng chẳng kém gì chết. Từ đầu xuống chân không chỗ nào không có vết trầy xước, tay trái trẹo ngược ra phía sau, bàn chân thì bầm dập tan nát. Phần khó coi nhất chắc là ngực, xương mạn sườn đã gãy nát và đâm ra khỏi bụng, cả người hoàn toàn ngập trong đống máu. Chỉ còn tay phải là còn khá “ổn”, chỉ với vài đường trầy xước nhỏ mà thôi. Ai mà lâm vào cảnh này thì thà chết còn sướng hơn nhiều. Từng cơn đau nhức từ tận xương tủy truyền về não, từng đợt, từng đợt hành hạ cậu.
- Vậy ra… giấc mơ đó… là… thật sao
Cơn đau ngày một lớn dần, nó như một con quái vật len lõi trong hệ thần kinh, mặc sức cắn xé mà không gặp bất kì một trở ngại nào. Máu vẫn chảy theo từng vết cắn của con quái thú man rợ kia. Dù An là người khá kiên cường nhưng con người luôn có giới hạn nhất định, và cậu đã chạm vào giới hạn đó khá lâu rồi. Cậu sắp phải nhắm mắt lại một lần nữa, có lẽ là chết thật chứ không giống giấc mơ kia. Giấc mơ kia kết thúc quá chóng vánh, còn đây mới đúng là hương vị của cái chết. Khi mọi niềm tin đã mất thì bỗng trong đầu vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ
- Há miệng ra, to ra.
- Mẹ… là mẹ à…
Rồi cậu cũng mở miệng to ra trong vô thức. Một thứ gì đó tròn tròn, be bé giống như quả nho rơi vào miệng cậu. Quả nho vừa chạm vào lưỡi thì lập tức tan biến, nó tạo thành một luồng khí ấm áp chợt lan truyền đi khắp cơ thể. Đầu tiên là đại não lúc này đang đau đớn kịch liệt thì bỗng cỗ không khí ấm áp đó quét ngang, ôm mọi sự đau đớn biến mất trong chốc lát, chỉ còn lại sự thoải mái, êm dịu. Luồng năng lượng ấm áp đó không dừng lại mà còn quét khắp cơ thể, dần dần tái tạo các mô, đoạn xương vỡ, những đốm mài nhanh chóng xuất hiện ở các vết trầy xước và rồi bong ra để lớp da hồng hào trồi lên thế chỗ. Xương mạn sườn co ngược vào bên trong, lúc này da bụng mất vật cản liền lập tức khép lại rồi mờ dần vết sẹo. Cả người cậu như đang được tẩy rửa toàn bộ vết thương, như đang được thoát thai hoán cốt dưới sự bá đạo của luồng khí ấm áp vô hình kia. Từ một cái xác người không ra người quỷ không ra quỷ, cậu đã trở về hình dạng của một nam thanh niên cao to mạnh khỏe, từng đường nét trên cơ thể gọn gàng, săn chắc, những vết thương trước đây chỉ còn lại những mảng da hồng hào đang căng tràn sức sống. Có thể gọi là cải tử hoàn sinh cũng không có chút khoa trương gì.
Sự êm dịu từ luồng khí kia không chỉ chữa thương thế cho cậu mà còn làm não cậu tái tạo lại. Nó đang thích ứng dần với cảm giác sung sướng của việc chữa trị cũng như những kí ức mà nó chưa hề nhớ ra. Nó đang mượn dược lực thần kì của quả nho kia để tẩm bổ cho cả cơ thể này và cả chính nó. Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ, dù mọi thứ đã quá kì diệu nhưng đại não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, nó vẫn đang ngủ, vẫn đang tận hưởng và vẫn đang chịu tác động, tác động từ những luồng kí ức.
**********Đạo Đài Thành*********
Tên thị vệ sải bước trên hành lang hướng đến thư phòng, bộ dáng của hắn có vẻ gấp rút. Khom người trước cửa, hắn bẩm báo:
- Bẩm chủ công, có thượng quan Lý Lạc cầu kiến.
- Hắn đến có việc gì?
Người trên ghế đang đọc sách nghe xong liếc mắt lên hỏi.
- Thuộc hạ không rõ, ngài ấy chỉ nhắn chuyển cho ngài hai chữ “ đệ bát”.
Tên thị vệ không dám nhiều lời, trực tiếp chuyển lời. Nghe xong hai chữ “ đệ bát”, hai mắt người kia trừng trừng mở lớn, hơi thở dần trở nên gấp gáp hẳn lên, tay run run làm rơi quyển sách đang đọc.
- Hắn hiện giờ đang ở đâu? Ta phải đi gặp hắn! À không được, gọi hắn vào đây, nhanh lên, NHANH LÊN!
Tiếng gầm kèm theo linh lực bùng nổ của người kia làm tên thị vệ suýt chút nữa bị chấn thành bã vụn, cũng may ông ta biết kiềm chế lại kịp lúc.
- Dạ… dạ… tiểu nhân... đi... ngay…
Hắn cuống cuồng chạy khỏi thư phòng như gà mắc đẻ, bộ dáng hết sức kì cục, chắc là bị trúng chút linh lực dẫn tới ngoại thương rồi.
Chỉ một thoáng sau, người đàn ông mặc quan phục khá bắt mắt nhưng hơi, ở trên mão quan có thiêu chữ Nhất chạy vội vào thư phòng. Gã đóng hết cửa lại, đưa hai ngón tay lên miệng và đọc lầm bầm một đoạn chú ngữ ngắn, thư phòng đang tràn ngập ánh sáng chiều óng ả lập tức chìm trong màu xanh nhạt, linh khí tản mát trong không trung. Người ngồi trên ghế kia cũng không nói gì, từ nãy đến giờ ông vẫn ngồi im trên ghế, vẫn dáng vẻ hồi hộp lạ thường. Sau khi lão quan tên Lý Lạc ngưng niệm chú ngữ, ông mới hỏi gã:
- Có… có... thật là… đệ bát?
Lão ngập ngừng khi nhắc về “đệ bát”.
- Hoàn toàn là thật.
Lý Lạc thở dốc.
- Tin tức này đặc biệt là thật, chứ lão nghĩ ta rảnh tới mức bày ra Âm Trấn Trận này chơi à? Tiêu hao cho cái thứ quỷ này chả phải là ít đâu. Hừ.
- Mau, mau nói ta biết, nó có đúng như miêu tả không?
Người ngồi ghế ngước lên nhìn Lý Lạc đang đi qua đi lại, ánh mắt mong chờ.
- Có, ba động rất lớn, rất đẹp, hoàn toàn không hề có tạp chất.
- Có bao nhiêu phần khẳng định là nó?
Lão nghe Lý Lạc nói vậy ánh mắt có chút gì đó xa xăm, nhưng vẻ mong chờ càng lúc càng hiện rõ.
- Mười phần chắc chắn.
Lạc đại nhân giơ mười ngón tay lên nói tiếp.
- Từ khi ông ta biến mất thì không hề có ba động kinh thiên như vậy. Với lại thấy tóc bạc không?
Gã chỉ một búi tóc trên đầu.
- Tam Hoan Thuật, Thuận Phong Nhĩ, dùng hơn bảy thành công lực, ba mươi năm tu vi huyễn hóa ra, ta nghe kĩ lắm, là hơi thở của hắn.
- Ngươi cảm nhận được hắn ở đâu?
Hai mắt lão mở lớn, lão đã kích động thật sự rồi.
- Phía nam, có lẽ rất xa nơi đây, à đúng rồi. Ta có nghe được sóng biển.
Lão nhắm mắt lại, định thần một chút rồi nhàn nhạt trả lời
- Nếu tiếng động lớn vậy, có lẽ không chỉ chúng ta mới phát hiện được. Xóa bỏ cấm chế đi.
Tay Lý Lạc vẽ ra mấy cái thủ ấn, lập tức màu xanh nhạt của căn phòng rơi xuống rồi tan biến, lại để nắng chiều rực rỡ tràn vào. Người trên ghế đi bước xuống, hai chân tuy run run nhưng làm người khác có cảm giác là có dùng hết sức lực bình sinh cũng không làm hắn ngã được, vững chãi vô cùng. Lão đứng đó, có chút khom người, khụy gối, hai tay bắt đầu kết một ấn pháp nhỏ và khá đơn giản. Rồi dùng hai thủ ấn đã thành hình ấn vào trán. Một luồng sóng âm thanh kì lạ mà chỉ những người trong gia tộc hắn mới nghe được dần dần truyền đi khắp cả quốc gia.
- Ta là Lê Lai, tộc trưởng Hộ Đế gia tộc, những trưởng lão, gia chủ các chi nghe cho rõ lời ta phân phối. Đệ Bát đã tái thế, mau mau hộ giá, bằng mọi giá phải tìm cho bằng được, phân phối thế nào tùy các người, nhưng nhớ, phải có một nữ tử ngọc bạch thuần khiết đi cùng từng đội. Phía nam đại lục, nơi có biển là nơi mà các ngươi cần đến. Ta hạn cho ba ngày phải xuất phát, chậm, GIẾT, KHÔNG, THA!