Nếm chua cay tấm lòng mới tỏ,
Chua cay này há có vì ai!...
Vì chàng, lệ thiếp rỏ đôi,
vì chàng, thân thiếp lẻ loi một bề.
Nguyễn Thị Điểm
__
Sư cụ chùa Tiêu Sơn phải bắt lúc buổi sớm hôm mồng ba tháng tư thì chiếu hôm mồng năm, Bội Ngọc, trốn vào một ngọn tháp cổ, lại cũng phải bọn Đinh Thọ tìm thấy.
Biết rằng chẳng thể nào thoát khỏi tay bạo chúa, thiếu nữ quyết định sẽ giữ gìn danh dự cho tới cùng. Con gái Phạm Cự Lượng Tướng công có một trái tim cân quắc; tuy giàu tình cảm mà không hèn. Nàng nhất định bảo toàn tiết tháo vì nàng coi đó là cái cử động duy nhất để tỏ tình yêu đối với Lý Công Uẩn.
Và lại, dù sao mặc dầu, nàng vẫn thấy ở trong cùng đấy tâm khảm nàng một tin cậy lạ lùng, bí mật. Nàng không hy vọng gì sẽ thoát tay bạo chúa mà, thực ra, nàng vẫn tin một cách mơ hồ rằng trong bước đường cùng, thể nào cũng xảy ra một việc phi thường nó làm cho nàng được gặp mặt tình lang.
Nhờ vì tấm lòng tin lạ lùng ấy và nàng đã có chủ định nên lúc Đinh Thọ đưa nàng ra xe để cùng hắn lên đường về Kinh. Bội Ngọc bình tĩnh lắm. Nàng giữ riết lấy con dao găm chuôi vàng, mà khi tiễn nàng ra cửa. Phạm Thái sư đã đưa cho nàng như có dặn ngầm con dù sao cũng đừng để nhục đến gia thanh.
Bốn con ngựa chiến, bị thúc giục, co vó phóng như bay; bánh xe lăn như gió lốc; các mảnh đồng kêu vang lên; trục xe nảy lửa... Hai bên dọc đường, phong cảnh nối nahu chạy giật lại phía sau, dưới cặp mắt thờ ơ của Bội Ngọc.
Ngầy ra như pho tượng, thiếu nữ không nghe thấy gì nữa. Là vì cái ý định đương đầu với bạo chúa đã trở nên một sức ám thị mạnh đến nỗi cả tâm hồn nàng, lúc ấy, tựa hồ chỉ sống vì nó mà thôi.
Nàng cứ âm thầm với ý định trong khi đoàn ngựa chiến cứ từng trạm một hay đổi nhau đem tin đắc thắng về Kinh. Từ lúc ở Kinh Bắc ra đi tới lúc xe vượt điếu kiều vào Tử Cấm thành, Bội Ngọc cũng chẳng nhớ rõ là đã trải qua mấy ngày nữa.
Không ăn, không ngủ, nàng tuy đã mệt nhoài thân thể mà tâm hồn nàng, trái lại khang kiện hăng hái vô cùng.
Lúc ấy, chừng cuối canh tư nhưng vua Ngọa Triều vẫn còn thức và đang độc am.
Vừa thấy Đinh Thọ giải Bội Ngọc lên thềm, bạo chúa đã đứng phắt dậy. Nỗi mừng vô hạn và đột ngột khiến nhà vua không nói được câu gì. Ngài chỉ giương mắt nhìn như muốn ăn tươi ngay con người ngọc đã khiến Ngài bấy lâu mơ tưởng khát khao. Cứ trông sắc mặt Ngài biến đổi dữ dội dử biết trong cõi lòng bạo chúa, sự sôi nổi mạnh là chừng nào.
Vua Ngọa Triều nhìn Bội Ngọc. Kiêu hãnh, nàng cũng trợn mắt nhìn vua. Bốn làn nhỡn quang như một cặp song kiếm của hai vũ sĩ đương nhau...
Vua Ngọa Triều bị thua trước. Ngài mỉm cười và trỏ một chiếc cẩm đôn:
- Mời Ái khanh ngồi. Dọc đường, kẻ thủ hạ có điều chi vô lễ, mong ái khanh cũng đừng chấp. Trẫm mong nhớ ái khanh quá nên phải triệu ái khanh bằng cách hơi đường đột này. Trẫm thực tình ân hận không biết chừng nào.
Bội Ngọc đỏ bừng sắc mặt; hai mắt nàng sáng quắc lên nhu nảy lửa... Sự giận hờn cực điểm khiến nàng, lúc ấy, càng đẹp như thần tiên đến nỗi vua Ngọa Triều, ngây ngất, nhìn nàng cơ hồ không nghe tiếng nàng quát:
- Hôn quân! Bạo chúa!... Dâm tặc! Nhà ngươi tưởng có thể khuất phục, dưới dục vọng đê hèn của nhà ngươi, con gái Phạm Cự Lượng Tướng công, vị hôn thê của vị cái thế anh hùng Lý Công Uẩn đó chăng?
Rồi nàng bật tiếng cười ngạo nghễ:
- Nhầm rồi! Hôn quân nhầm to rồi!...
Ngọa Triều Hoàng đế luống cuống:
- Trẫm yêu ái khanh! Tình yêu bao giờ cũng hay dung thứ.
- Không! Tình yêu là một mối tình thần thánh, cao khiết; nhà ngươi đã làm bẩn nó như bùn nhơ làm vấy một tấm là.
Bạo chúa thở dài:
- Từ khi thấy ngọc nhan, Trẫm bắt đầu biết có tình yêu!... Trẫm đã hiểu thế nào là yêu rồi.
Vừa nói, vua Ngọa Triều vừa tiến sát lại bên mình Bội Ngọc và toan nắm lấy tay nàng, nhưng, tựa hồ bị bỏng, thiếu nữ nhảy sang một bên, tay phải luồn vào ngực áo, tấm ngực phập phồng như mặt biển sắp nổi cơn dông, rút phăng lười dao găm sáng quắc và thét to lên rằng:
- Liệu hồn ngươi, hỡi bạo chúa! Lưỡi dao này sắc như nước và có tẩm thuốc độc Chỉ hơi lướt da chảy máu, nó đủ khiến kẻ nào phạm tới ta phải chết ngay tức khắc Một bước nữa, nhà ngươi chỉ tiến thêm một bước nữa thôi thì rồi nhà ngươi chớ trách! Ta sẽ giết ngươi như một loài vật nhơ bẩn rồi ta sẽ liều mạng sau.
Vua Ngọa Triều gầm lên như con hổ. Ngài muốn nhảy sấn lại mà vồ lấy Bội Ngọc nhưng nàng dữ tợn quá, quyết liệt quá, khiến cho dưới cặp mắt long lanh của nàng, sự hăng hái của hôn quân như mớ lửa rơm bị tưới nước.
- Được lắm! Mi liều chết cùng ta như thế kể cũng gan góc lắm. Mà, càng thế, sự ham muốn của ta càng thêm to. Xưa nay, những kẻ hèn như sâu kiến, ta đã chán rồi.
Vua quay về Ngự toạ và truyền bọn quan hầu rót rượu. Bọn này run nhu một đám sậy bị gió lướt qua. Thực là một cảnh tượng không ngờ. Từ khi Long Đĩnh lên làm vua, chúng chưa từng bao giờ thấy ai dám ngẩng đầu trước cái oai sấm sét của bạo chúa. Thế mà nay, cha con Thái sư họ Phạm đã cả gan sỉ mạ hôn quân, không biết sợ chết là gì! Phạm Thái sư, một bậc lão tướng trải bao phen chiến trận, đã đánh coi thường sự sống. Chứ như Bội Ngọc, một thiếu nữ ngây thơ kiều diễm, mà cũng dám gan góc như vậy ư? Không tránh phương ngôn đã nói: "Con nhà tông chẳng giống lông cũng giống cánh", thực không sai.
Nghĩ vậy, bọn thị vệ ngầm lấy làm sung sướng. Chúng coi cái cử động của Bội Ngọc tiểu thư là sự biểu lộ của không biết bao nhiêu oan khuất, bao nhiêu hận sầu, ai oán. Chúng hả hê thấy oai quyền bạo chúa bị lung lay và, cũng như bọn dân chúng kéo đi chào đón Lý Công Uẩn, chúng cũng lờ mờ ao ước một sự đổi thay, một cuộc cải cách nó đem lại cho tất cả một kỷ nguyên đầy hạnh phúc.
Sau khi đã uống mấy chén rượu, vua Ngọa Triều hình như cũng nguôi nguôi.
Bạo chúa nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ hồi lâu đoạn khẽ hỏi nàng:
- Ái khanh cớ sao cưỡng ý muốn của ta? Người đàn bà nào ở vào địa vị ái khanh mà lại chẳng lấy làm đắc chí?
- Nhà vua chỉ quen với những con đàn bà khốn nạn. Nhà vua chắc chưa bao giờ hiểu rỏ rằng một người như ta, đối với kẻ lạm quyền ỷ thế, ta khinh ghét tới bực nào!
Vua Ngọa Triều giận sùi bọt mép nhưng vẫn không thể nào trừng phạt nổi cái miệng tươi như hoa, mặc dầu cái miện gấy nhục mạ mình.
Mỉm cười, vua nói tiếp, giọng gần như van nài:
- Ái khanh, Trầm yêu Ái khanh lắm. Từ hôm, trên mặt sông Nho Quan, Ái khanh thoáng hiện trước mắt Trẫm, một mối tình lạ bắt đầu phát minh trong lòng Trẫm, nung nấu vô cùng. Trẫm bắt đầu hiểu rằng Trầm còn thiếu thốn nhiều lắm. Mãi đến ngày ấy, cái ngày mà Trẫm gặp Ái khanh, Trẫm sống lẻ loi với cái oai quyền vô thượng, giũa những cái bóng tự nhận là mỹ nhân mà thực ra chỉ là hạng bồ nhìn. Sau các cuộc viễn chinh, Trẫm đắc thắng trở về thường đem theo bao nhiêu gái đã nổi tiếng là đẹp: Trẫm ném ụ, chúng vào một đống như đống hoa giấy không hương vị gì. Trẫm lấy làm chán nản quá. Lắm lúc ngồi trên Ngai vàng, Trẫm cảm thấy cuộc đời Trẫm suông nhạt chẳng khác chi cuộc đời của một pho bụt mốc trong xó chùa hoang. Kịp đến khi Trẫm gặp Ái khanh... Như một tia chớp lóe ra trong đêm tối, một mối tình lạ lùng bỗng phát sinh trong tâm Trẫm. Trẫm biết rằng ngoài Trẩm ra, trên thế gian còn có một người có phép đủ khiến Trẫm vui hay buồn, sướng hay khổ được. Trước kia, Trẫm là một ông Hoàng đế, một đấng Chí tôn, một vị thần thiêng bất khả xâm phạm. Ngày nay, Ái khanh đã biến Trẫm thành một người, một người như hết thảy mọi người...
Thực chưa bao giờ bạo chúa nói dài đến thế. Bình nhật, chỉ một cá liếc mắt, chỉ một cái vẫy tay là đủ cho vua tỏ ý mình. Bội Ngọc lặng nghe vua nói nhưng không những nàng không cảm động mà còn thêm tức giận là khác nữa. Nàng có cái cảm giác như mó phải một con bọ hung.
Thấy lời khẩn cầu của mình vô hiệu, Ngọa Triều không thể kiên nhẫn được nữa. Bản tính nhà vua lại thức giấc:
- Ái khanh mà cứ trái mệnh Trẫm thì Trẫm sẽ truyền lệnh lấy sắt đỏ gí vào cặp mắt đã khiến Trẫm phải xiêu lòng.
Bội Ngọc giơ dao nói:
- Hình khổ ấy thi hành thế nào được với ta! Con dao này đây nó sẽ giải thoát ta khỏi tay ngươi.
- Khốn nạn! Ngươi ỷ cái thế lực của ngươi?
- Nhưng Trẫm sẽ xéo nát ngươi như xéo một con giun đất.
- Ta thách ngươi đấy! Lang quân ta sẽ báo thù cho ta! Câu ấy là một tia lửa châm vào một thùng thuốc súng.
Vua Ngọa Triều, điên cuồng vì tức giận, hét to:
- Đao phủ!
Một tên lính nhảy lên thềm.
Quật cổ con yêu tinh này xuống cho Trẫm.
Võ sĩ xông lại phía Bội Ngọc. Nàng bình tĩnh hoa đao lên chém. Nhưng, chẳng khác một làn chớp, võ sĩ đã quét chân một cái khiến Bội Ngọc ngã lăn ra.
Hắn nhảy lại, nắm chặt lấy cổ tay nàng và bóp thực mạnh. Bội Ngọc rên một tiếng, bỏ rơi con dao sắc xuống thềm.
Vua Ngọa Triều rít lên:
- Lột trần nó ra đem tuốt nứa!...