Từ cuộc gặp gỡ Mạc Thế tử, trong vườn Thượng Uyển, Phương Lan Quận chúa lúc nào cũng lơ mơ như người trong mộng.
Đời sống của nàng có thể nói là không còn chút liên lạc nào nữa với ngoại cảnh, Nàng cử động, ăn, ngủ và nghĩ vẩn vơ như một cài máy.
Trước mắt nàng lúc nào cũng phảng phất cái dung nghi của Mạc Thế tử, cái dung nghi oai liệt và khả ái biết chừng nào.
Tình yêu tràn ngập cả lòng nàng, trở nên như một thứ men dịu ngọt làm cho nàng say sưa ngây ngất.
Nàng tưởng tượng ra một cuộc tương lai đẹp như cả một bài thơ, một tương lai với
những ngày sáng tươi đầm ấm, trong đó chàng và nàng sống như hai hiện thân của hạnh phúc.
Cái cảnh do trí nàng bày đặt ra diễm ảo chừng nào, Phương Lan càng đắm đuối ngây ngất chừng nấy. Tâm hồn nàng luôn luôn ở phía bên kia bức tường hoa. Giác quan nàng bị thu hút cả về một phía. Mỗi ý nghĩ của nàng là một rắp toan được lại cùng chàng hội kiến mỗi cẫu nói của nàng là một tiếng gọi ngầm tên Thế tử.
Tình trạng ấy, Ý nhi làm gì chẳng biết. Nó còn đoán được cả cái sắp định của Thanh đô Vương.
Đã thế, nó sẽ vì Phương Lan mà đóng cái vai con chim xanh.
Cái vai con chim xanh không những không nguy hiểm gì mà, trái lại, chỉ có lợi cho nó rất nhiều.
Quận chúa sẽ ơn nó.
Thế tử sẽ ơn nó.
Tấm lòng biết ơn của Khánh Vương Hầu tức là nguồn gốc của phú quý cho kẻ làm ơn vậy.
Nó mon men lại bên mình Quận chúa rồi, xuất kỳ bất ý, nó nói bằng một giọng gần như do ngẫu nhiên ;
- Mạc Thế tử giỏi quá!
Phương Lan choáng người:
- Mày nói gì?
- Bẩm Quận chúa, con vừa nói rằng Mạc Thế tử quả là một vị cái thế anh hùng.
- Thế tử anh hùng hay không, mày biết sao được?
- Bẩm Quận chúa, con không thể biết được nhưng con nghe người khác nói thì cũng hiểu.
Quận chúa tò mò:
- Ai?
- Bằm, Vương thượng!
- Vương thượng?
- Bẩm chính ngài.
- Vương thượng đã nói gì?
- Ngài nức nở khen mãi Mạc Thế tử là bậc cái thế anh hùng.
- Tại sao người lại khen Mạc Thế tử?
- Bẩm, tại vừa có một cuộc đấu võ tại giảng trường...
- Một cuộc đấu võ?...
- Để chọn người cầm ấn tiên phong đi chinh Nam.
Phương Lan giật mình ;
- Vậy, Thế tử đã lĩnh được ấn?
- Bẩm, ấn tiên phong về tay hai tướng Nguyễn Khải và Nguyễn Danh Thế...
- Như thế, sao lại bảo Mạc Thế tử là cái thế anh hùng đuợc?
- Vì Thế tử đã trong một lúc thắng cả hai tướng nọ.
- Ồ!...
- Ngài đã thắng, nhưng ngài đã nhường ấn cho hai tướng họ Nguyễn.
Phương Lan như cất được gánh nặng. Nàng nghĩ thầm:
‘‘Nghĩa là chàng không cầm quân ra trận. Chàng sẽ cứ ở gần bên ta...’’
Một ý tưởng êm đềm vụt chạy qua óc Quận chúa ;
- Chàng từ ấn tiên phong để được ở Iại gần ta!
Ý nhi liếc trộm Phương lan Quận Chúa và dụt rè nói ;
- Bẩm Quận chúa...
- Gì?
- Mạc Thế tử nhường ấn tiên phong cho hai tướng họ Nguyễn, mặc dầu ngài đã thắng họ.
- Ta biết rồi!
Nàng nghỉ:
‘‘Ta còn biết tại sao chàng đã từ ấn tiên phong nữa kìa.’’
Ý nhi tiếp:
- Tuy thế, ngài vẫn phải dự vào cuộc chinh Nam…
Phương Lan đứng phắt dậy, nàng biết mình hớ, vội ngồi xuống chỗ cũ, mặt nóng như chàm lửa ;
- Thế tử cũng dự vào cuộc Nam chinh à?
- Bẩm vâng!
Phương Lan nín lặng.
Ý nhi nói:
- Là bởi Vương thượng đã truyền cho Thế tử như vậy.
Quận chúa cảm thấy đau chói tim, như bị một mũi dao nhọn:
- Bao giờ Vương thượng và Thế tử lên đường?
- Bẩm, nghe đâu sau hôm tiệc thọ Vương Thái Phi
Phương Lan lẩm bẩm:
- Còn năm hôm nữa!
Nàng thở dài. Trong tâm hồn nàng, tựa hồ có cả một tòa lâu đài tráng lệ vừa sụp đổ. Nàng tê mê vì lo buồn. Những nông nỗi gian nguy của người chiến sĩ mà nàng đã một đôi lần nghe tả hữu thuật lại làm cho nàng sợ hãi cho đời sống của Mạc Thế tử vô hạn. Đã đành Thế tử là một trang anh dũng tuyệt luân nhưng mà:
Xưa nay chiến địa nhường bao,
Nỗi không muôn dặm xiết bao dãi dầu.
(Mũi tên hòn đạn vốn vô tình, biết đâu mà nói trước được.)
Phương Lan Quận chúa không cầm được nước mắt nữa. Nàng cúi đầu để giấu sự xúc cảm.
Ý Nhi ranh mãnh ủi tai thiếu nữ:
- Bẩm, hình như Quận chúa buồn lắm thì phải?...
- Sao mày biết rằng tao buồn?
- Con biết vì con đã... rõ cả tâm sự của Quận chúa...
Phương Lan nóng bừng cả mặt mũi. Tuy vậy nàng vẫn vờ hỏi vặn nữ tỳ:
- Tâm sự của ta thế nào mà mày dám bảo là đã rõ cả? Con này láo thật.
- Xin Quận chúa tha cho, nếu con nói không đúng. Riêng phần con, con vẫn tưởng rằng...
- Mày tưởng thế nào?
Ý nhi làm mặt dỗi:
- Thôi con chả dám nói nhảm, nhỡ Quận chúa giận thì con chết.
Phương-Lan vội đáp:
- Không, cho mày cứ nói, ta không giận đâu!
- Quận chúa thứ tội trước cho con nhé?
- Thì ta đã bảo ta không giận mà lại!
- Nếu con đoán không nhầm thì Quận chúa... thương Mạc Thế tử lắm...
- Hừ...
- Mà Quận chúa thương Thế tử cũng phải Chính Vương thượng cũng thương Thế tử như... con... Sự thực, ai mà không động lòng được, khi thấy một người anh tài lỗi lạc như Thế tử mà đến nỗi phải một mình một bóng ở nơi đất khách quê người...
- Mày thấy Vương thượng quý mến Mạc Thế tử lắm à?
- Chẳng những Vương thượng quý mến Thế tử mà thôi...
- Mày nói vậy là nghĩa làm sao?
- Cứ như những cách Vương Thượng đối với Mạc Thế tử, con thấy rõ ràng Ngài đã có ý dành ngôi phò mã cho Thế tử vậy.
Gương mặt Phương Lan Quận chúa lại đỏ hừng như sắc hoa đào.
- Chẳng thế mà Vương Thượng không lúc nào rời Thế tử. Vắng chàng một lúc Ngài đã nhớ. Đi chinh Nam ngài cung cốíep Thế tử đi theo....
- Chuyến này, Vương thượng đi chắc lâu lắm mới về....
- Bẩm Quận chúa, mau ra thì cũng hàng năm.
Trời! hàng năm cách mặt khuất lời nhau ư! Nàng làm sao mà chịu nổi cái khổ sinh ly ấy.
Phương Lan thở dài.
Ý nhi nói:
- Ấy là chưa kể nhiều sự nguy hiểm trong lúc chiến trận nữa...,
- Phải, ta cũng lo lắm!
- Về phần Vương thượng thì chẳng có gì đáng lo, bởi ngài chỉ sai khiến các võ tướng. Chứ như Thế tử thì đáng lo thật, bởi thế nào chàng sẽ chẳng xông tên đột pháo trên mặt chiến trường...
Quận chúa nhắm hai mắt lại như để tránh một ảnh tượng hãi hùng.
- Bẩm Quận chúa, con nghĩ rằng...
- Mày cứ nói.
- Quận chúa đã có lòng đoái tưởng đến Thế tử, chi bằng lúc này Quận chúa nên ngỏ nhời cho Thế tử biết và nên ban cho Thế tử một vài câu an ủi, gọi là làm ấm áp tấm lòng cô quạnh của người chiến sĩ lúc sắp ra đi mà không hẹn có ngày về.
Phương Lan nín lặng.
Mãi sau, nàng khẽ nói:
- Mày nói nghe cũng phải, song ta còn phân vân lắm.
- Bẩm, Quận chúa vì sao mà phân vân?
- Lễ nghi nghiêm cấm, ta sử sự như thế biết rằng có nên?
- Bẩm Quận chúa, chấp kinh còn có tòng quyền, lễ nghi nào thì cũng là tùy theo ở một tấm lòng thành cả.
- Ta còn sợ một lẽ nữa...
- Xin Quận chúa cho biết...
- Là nếu ta làm như mày vừa nói, Mạc Thế tử liệu có thể coi rẻ ta được chăng?
- Điều ấy, con dám cam đoan là không khi nào lại xảy ra.
- Tại sao mày dám nói chắc chắn quá thế?
- Chỉ tại Mạc Thế tử không thể giống như một kẻ đàn ông tầm thường khác được. Thế tử là người khoáng đạt, khác đời thì tấm lòng của Quận Chúa có khi nào Thế tử lại nhầm.
- Mày nói có lẽ.
- Con cho không gì bằng Quận chúa gửi lời an ủi chàng và nói rõ bản tâm của Quận chúa cho chàng hiểu. Đến ngày chàng ra đi, Quận chúa sẽ mời chàng hội kiến ở Cẫm Hương Đình và tặng chàng một chén rượa nồng để tăng nhuệ khí cho lòng trárg sĩ.
- Con này tính việc dỏi đấy. À, nhưng làm cách nào thông tin với chàng được?
Ý nhi nói giọng tự đắc:
- Quận chúa cứ tin ở con.
- Đã đành mày khôn ngoan ít ai bì kịp, nhưng cũng phải coi chừng lắm, kẻo nhỡ nội thị nó biết, tâu Trịnh Vương Thượng thì nguy to.
- Bẩm Quận chúa, con há lại không biết rằng cái tội loạn cũng vì là một tội chết hay sao. Nhưng Quận chúa đừng lo. Một là con sẽ có cách khôn khéo, hai là Quận chúa cứ vung tiền ra mà mua chuộc lũ cung giám. Chúng nó đều một bọn hám lợi cả. Hễ thấy của chúng nó híp mắt lạì thì ta có ngại gì.
- Tiền thì không sợ thiếu,
- Vả lại, như vừa rồi con đã trình Quận chúa đấy: chính Vương thượng cũng có ý kén Mạc Thế Tử vào ngôi phò mã. Như vậy, việc ta làm, nhỡ có đến tai Chúa Thượng, con chắc người sẽ chỉ quở phạt sơ sơ mà thôi.
- Mày chắc ý Vương thượng như vậy chứ?
- Bẩm Quận chúa, con ấy à? Con ruồi bay qua mắt, con biết con nào là con đực vậy.
- Thế thì được!
- Giờ xin Quận chúa biên thư để con cầm sang trình Thế Tử.
- Mày chờ đấy một lát.
Quận chúa vào thư phòng. Nàng run lên vì cảm động và ngây ngất vì sung sướng, vì hy vọng. Nàng lẩm bẩm:
- Ta biên thư cho chàng là rất phải. Còn lúc nào bằng lúc này nữa: tiếng gọi của yêu đương sẽ êm ái cho lòng tráng sĩ biết bao nhiêu.