Đêm nay mưa thật lớn, từng giọt mưa ào ạt thi nhau đáp xuống mặt đất…cứ như thể mưa sẽ chẳng bao giờ dừng lại. Trên đường, dòng người tấp nập tranh nhau lên tàu để mau mau về nhà cùng gia đình, vì thế họ đã không chú ý việc đang diễn ra ở một góc khuất nhỏ…
-Con xin lỗi mẹ…
Cô gái nhỏ khẽ lên tiếng mặc cho người phụ nữ phía trước vô tâm, mặc cho những giọt mưa ướt át va vào người cô, mặc cho cái lạnh đêm đông phủ kín thân thể yếu ớt… cô vẫn kiên cường quì trên nền đất lạnh lẽo. Chỉ bởi cô vẫn cố chấp tin rằng người trước mặt vẫn là người đã mang nặng đẻ đau ra cô, người cô luôn kính yêu gọi là “mẹ”.
-Con biết lỗi của con lớn lắm nên con đã cố sữa chữa tất cả. Công ty, nhà cửa, giấy tờ,… mọi thứ con đều đã giao hết cho em ấy… Cả ông, anh hai, tiểu Minh-đứa em mà con thương yêu nhất con cũng không ngại trao cho em ấy.
Nói tới đây, cô gái đột ngột khựng lại, rồi lại tiếp tục nói. Dù mọi thứ trôi qua có phần nhanh nhưng tôi dám chắc rằng rằng ngay lúc cô khựng lại, tay cô đã xiết lại rất chặt đến nỗi vài giây sau đó còn xuất hiện một vài vết bầm tím.
- …Đến cả Dương Anh Kha…hôn phu của mình con cũng chả níu giữ… chỉ để em ấy được hạnh phúc...
-Mẹ, con biết mẹ sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho con đâu, bởi trong mắt mắt mẹ con luôn là đứa con ngỗ nghịch, tảng đá cản đường cho hạnh phúc của mẹ…Nhưng 19 năm rồi…dù chỉ một lần, xin mẹ hãy ngoảnh mặt lại nhìn con.
Nói xong cô gái liền cúi đầu xuống, giọng cũng từng lúc nhỏ dần. Đó chính là nỗi lòng lớn nhất trong đời cô, cũng chính là hố đen-vết thương lòng lớn nhất của cô. Không gì khác ngoài sự ghẻ lạnh, hờ hững cùng chán ghét mà cô luôn nhìn thấy trong đôi mắt của mẹ cô. Không! Đó không phải là nhìn, mà đó chỉ là một cái liếc dành cho người xa lạ…
-Van cầu mẹ…
Ngay lúc ấy người phụ nữ liền quay mặt lại, giáng một cái tát bất ngờ lên khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật, không chút máu nào của cô. Chẳng biết vì quá bất ngờ hay quá đau mà cô gần như mất thăng bằng, xém tí nữa là ngã trên nền đất lạnh giá.
-Cô đừng nhận bậy, TÔI KHÔNG PHẢI MẸ CÔ
Người phụ nữ lớn tiếng mắng chửi cô gái vẫn trước sau gọi bà là mẹ, đặc biệt là những từ cuối bà còn đặc biệt nhấn mạnh.
-Mẹ…
-Câm ngay.
-Tôi-Lâm Tử Yên đời này chỉ có một người con gái, đó là chủ tịch hội đồng quản trị công ty The KING-Hoàng Yên Mai, là cháu gái chủ tịch Lâm, là “công chúa” của hai đại gia tộc: Lâm và Hoàng. Hơn nữa, nửa tháng sau con bé cũng sẽ danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân của Dương Anh Kha.
Vừa nói bà vừa cười thật khác lúc nói chuyện với cô, ngay cả nhìn cũng chẳng thể. Trong bà vô cùng thoải mái, vô cùng tự hào khi nói về người em gái cùng mẹ khác cha của cô-Hoàng Yên Mai.
Mặc dù sự vui vẻ của bà chính là lí tưởng trong suốt cuộc sống của cô, nhưng khi chứng kiến được sự bất đồng này, cô nhận ra rằng dù bình tĩnh đến đâu cũng không thể giúp cô thoát khỏi cảm giác khó chịu trong lòng.
Cô biết bà không có lỗi gì cả, bà có quyền được mưu cầu hạnh phúc cũng như bao người phụ nữ khác, có quyền được có một gia đình viên mãn. Thế nhưng sự ra đời của cô lại trở thành thứ ngăn trở mong ước ấy của bà.
Lúc ấy, khi mẹ cô tròn 18 tuổi thì bà đã gặp gỡ và nhanh chóng rơi vào lưới tình của ba cô-Lê Duy Hải nhưng là rất lâu sau này cô mới biết được điều này.
Những tưởng cả hai sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau thì giữa lúc ấy, ba cô đột ngột biến mất không rõ lí do, chính lúc ấy bà lại mang thai cô. Mãi 1 năm sau đó mẹ mới nhận được tin, ba đã kết hôn và đang sống vô cùng hạnh phúc ở Thụy Sĩ. Biết tin, mẹ như trở thành kẻ điên loạn, lại bị cả gia tộc ruồng bỏ nên cuộc sống hai mẹ con cô vô cùng bế tắc. Nghe cô y tá chăm sóc cô năm đó kể lại rằng “Mẹ em lúc bị rối loạn tâm lí, ngay lúc tỉnh lại sau ca mổ còn muốn…còn muốn giết chết đứa bé. May mắn gặp được bác sĩ Hoàng, từ đó bệnh tình mẹ em mới thuyên giảm dần”.
Cũng từ đó, người đàn ông họ Hoàng đã bước vào cuộc sống của mẹ con cô… à không, là của mẹ cô. Mẹ cô lần nữa rơi vào tình yêu rồi nhanh chóng tiến thêm bước nữa vào 1 năm sau đó, khi bà được 20 tuổi còn cô thì vừa tròn 15 tháng tuổi. Người đàn ông đó kể ra cũng thật tốt, những lúc mẹ cô phát bệnh thì luôn ở cạnh bên, còn với cô, ông cũng hết mực thương yêu. Không chỉ vậy ông còn giúp cho mẹ cô được đoàn tụ với gia tộc.
Nhưng trên đời chưa bao giờ tồn tại cái gì là mãi mãi cả… Năm 3 tuổi, mẹ cô mang thai rồi sinh ra Hoàng Yên Mai, kể từ đây sóng gió trong cuộc đời cô bắt đầu. Thật sự mọi chuyện cũng không có gì to tát chẳng qua là cảm thấy vướng víu, ảnh hưởng hạnh phúc gia đình 3 người mà một đứa trẻ như cô từ có cha có mẹ lại trở thành một đứa bé mồ côi, vào sống trong cô nhi viện.