Lặng im nhìn chăm chú mặt Vệ Lạc cách gần một thước, công tử Kính Lăng rũ mắt, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Hai năm qua, Vệ Lạc quả nhiên sống an nhàn." Trong ánh mắt trải dài những tia sáng rét buốt.
Hắn vừa nói xong, Vệ Lạc lập tức hiểu rõ, thì ra tên này đã sớm nhận ra nàng, lời vừa rồi là giả vờ. May mình phản ứng nhanh.
Có điều sự đắc ý chỉ mới vụt qua, Vệ Lạc lại một lần nữa cúi đầu chán ngán: Đã hai năm rưỡi rồi, hắn không chỉ nhớ mình, mà còn nhớ kỹ như vậy, nụ cười kia cũng chẳng ý gì tốt, sự tình không ổn rồi.
Lúc này đây, nàng cố gắng lờ đi niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng.
Công tử Kính Lăng liếc nàng một cái, phân phó: "Hầu một bên."
"Dạ."
Vệ Lạc đáp lời, từ dưới đất bò dậy, đi tới phía sau thị vệ của hắn.
Ba đồng tử xoã tóc đều đang quan sát Vệ Lạc, vẻ mặt không khỏi hơi kinh ngạc, với hiểu biết của bọn họ về công tử Kính Lăng, dường như ngài không phải loại người thích nam sắc, hơn nữa đồng nam trước mặt này tuy vẫn coi là thanh tú, nhưng trong nhóm đồng nam thì chỉ là loại nhan sắc vô cùng bình thường. Người như vậy, sao công tử Kính Lăng lại coi trọng?
Lúc bọn họ chăm chú đánh giá Vệ Lạc thì công tử Kính Lăng cũng không mở miệng, hắn quay ra sau giơ lên chén rượu không trên tay.
Hắn vừa làm thế, đám người hầu Vệ Lạc đều ngẩn ra. Hai thị tỳ vốn đã nhẹ bước tiến lên gặp phải ánh mắt hắn quét tới, vội vã ngừng chân, quay đầu nhìn Vệ Lạc.
Vệ Lạc chớp mắt, nhìn gáy công tử Kính Lăng một cái, lại nhìn hai thị tỳ, thấy các nàng vẫn đang nhìn mình chằm chằm, vô cùng bất đắc dĩ cúi thấp đầu đi lên.
Nàng cúi đầu, nhẹ bước tới bên cạnh công tử Kính Lăng, đưa tay cầm bầu rượu, rót rượu vào chén cho công tử Kính Lăng.
Nàng dù gì cũng khéo léo thông minh, những việc này tuy chưa từng làm qua, nhưng lúc này lại làm vô cùng nhẹ nhàng thong dong, dường như rất quen tay.
Theo dòng rượu vàng đục ồ ồ chảy vào chén, công tử Kính Lăng nâng mắt, nhàn nhạt quét qua mặt mũi nàng. Sau đó, khóe miệng hắn hơi nhếch, ngón tay thon dài bưng chén rượu, giơ về phía mấy người đối diện, nói: "Uống rượu."
Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, mấy quý nhân khác đang ngồi đều nhận ra công tử Kính Lăng xác thực đối xử với đồng nam sở hữu đôi mắt đẹp này có sự khác biệt. Bọn họ vội vã thu hồi ánh mắt không kiêng kị đánh giá trên người Vệ Lạc, cũng bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Vệ Lạc rót rượu xong, chậm rãi lui về phía sau, lần nữa đứng hầu.
Nàng hơi cúi đầu, yên lặng đứng sau Kính Lăng, cảm nhận từng đợt hơi thở nam tính từ trên người hắn truyền đến, Vệ Lạc dằn lại trái tim đang nhảy loạn xạ, có chút buồn bực nghĩ: Sao vừa gặp hắn, mình lại có chút hoang mang thế này?
Chẳng mấy chốc nàng lại nghĩ: Hắn chú ý mình như thế, mình phải làm sao mới tốt đây?
Đương lúc nàng đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy giọng nói ung dung trầm thấp của công tử Kính Lăng phía trước vang lên, "Vệ Lạc?"
Vệ Lạc ngẩn ra, vội vã đáp: "Vâng."
Công tử Kính Lăng mỉm cười nói: "Đêm nay theo hầu!"
"Dạ."
Theo hầu, việc này Vệ Lạc cũng không xa lạ gì, nàng hơi khó hiểu nghĩ: sao công tử Kính Lăng phải cố ý dặn dò? Mình vốn chính là sai vặt bên người hắn mà. Đang khi nàng suy nghĩ, một đồng tử xoã tóc mặt trắng, cằm tua tủa những râu đen mới nhú cười nói: "Khởi nguồn trời đất, âm dương có thứ tự, không nghĩ tới đường đường công tử Kính Lăng, bây giờ nghe thấy danh hào Thái cơ không có cảm giác gì, nhưng đối với đồng nam này lại khá là biệt đãi."
Hắn liếc Vệ Lạc, đột nhiên giơ chén rượu trong tay lên, lắc lắc với nàng nói: "Được! Đồng nam! Ngươi hôm nay có thể hầu hạ công tử Kính Lăng, có cơ may phú quý, uống một chén nào!"
Vệ Lạc nghe ra trong lời nói không có ý tốt.
Đồng thời, nàng cũng bị lời của người này làm cho tỉnh ngộ: Công tử Kính Lăng luôn luôn vui giận thất thường, nhưng hắn lại ngay trước mặt những người này tỏ ra vô cùng thân cận mình, chuyện này thật có vấn đề đây.
Tâm tư nàng vừa xoay chuyển thật nhanh trong đầu, vừa bước chếch ra ngoài hai bước, để mình xuất hiện trước mắt mấy quý nhân đang dựa vào tháp.
Nàng cúi người xuống, hai tay chắp lại, thanh thanh nói: "Quý khách sai rồi!"
Mấy người ngẩn ra, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Vệ Lạc vẫn cúi mặt như trước, âm thanh trong trẻo nói: "Công tử Kính Lăng là người nào? Chính là đại trượng phu số một số hai trong thiên hạ! Nam sắc nữ sắc ở trên đời, đối với ngài dễ như trở bàn tay. Ngài ấy tiếp cận tiểu nhân, nghe thật nực cười."
Nực cười?
Công tử Kính Lăng sẽ có lòng đi bỡn cợt sao?
Mấy người đồng thời lộ vẻ không tin.
Lúc này, âm giọng lanh lảnh hơi khàn của Vệ Lạc lần thứ hai vang lên: "Với diện mạo của tiểu nhân, khó mà lọt mắt công tử. Không sai. Tiểu nhân gan lớn, lời nói ngay thẳng, không quá khiếp sợ ngài ấy, bởi vậy công tử mới lệnh tiểu nhân theo hầu hạ."
Nàng nói tới đây, mấy vị quý nhân đều tán thành. Tiểu tử có cặp mắt ngọc đen trước mặt này, tướng mạo quả thật xoàng xĩnh, nhưng lá gan cũng rất lớn. Nếu là người tầm thường, đối mặt với nhiều quý nhân như vậy, không khiếp đảm sợ hãi, mà lại khí phách hiên ngang ngẩng đầu, chỉ có tiểu tử này mới dám ung dung từ tốn, cử chỉ chừng mực, khiến người vừa thấy đều hài lòng.
Vệ Lạc nói một hơi xong, nàng không cần ngẩng đầu, cũng có thể từ trong hô hấp của mấy người cảm giác được bọn họ đã tin nàng. Lập tức lòng nàng liền thả lỏng.
Chiếu theo chức vụ của công tử Kính Lăng, là muôn người chú ý, nếu truyền ra bản thân chính là người thân cận của hắn, không biết sẽ có bao nhiêu chủ ý đánh vào đầu mình, đến lúc đó, chính là phiền phức không ngừng.
Công tử Kính Lăng lười nhác dựa người về phía sau, cười như không nhìn Vệ Lạc, lạnh nhạt nói: "Quả là tiểu nhi!"
Cái gì gọi là "quả là tiểu nhi", lẽ nào anh chỉ mới nhận ra tôi sao? Đảo mắt, Vệ Lạc đã hiểu ý hắn, hắn đang nói, quả nhiên mình vẫn là tiểu nhi miệng lưỡi sắc bén kia.
Nàng đương nhiên không đáp lời, cúi đầu, lần thứ hai lùi về sau, lại đứng hầu sau lưng công tử Kính Lăng.
Bấy giờ đồng tử râu ngắn cười ha ha, vươn người một cái, lớn tiếng nói: "Ta vừa nghĩ tới thành Tân Điền sẽ vô cùng náo nhiệt, mỹ nhân như mây, hiền khách thành dòng, lòng đã ngứa ngáy, mắt mở trừng trừng. Các vị, công tử Kính Lăng thật là vô vị, một mỹ nhân như Thái cơ mà cũng không muốn khắp người thơm hương(thân mật). Bản công tử lại không nhịn được rồi, hiện giờ lòng đang lay động như gió xuân, hận không thể lập tức ôm một giai nhân vui vẻ. Ta phải đi đây!
Dứt lời, hắn liền đứng dậy. Vừa thấy hắn đứng dậy, mấy người khác cũng đồng thời đứng lên. Bọn họ cười ha hả chắp tay hành lễ với công tử Kính Lăng.
Những người này đều có thân phận cao quý, hơn nữa trong thời gian hai năm rưỡi công tử Kính Lăng xuất chinh, vẫn kiên định ủng hộ hắn, vì hắn âm thầm lập bao công lao hiển hách, có thể nói là bằng hữu tốt của hắn. Vì vậy, hành vi cử chỉ của bọn họ đối với công tử Kính Lăng không hề có ý gò bó sợ hãi.
Công tử Kính Lăng phất phất tay, cười nói: "Đi đi, đi đi."
Hắn nói xong, lại lắc chén rượu không, lần này Vệ Lạc không cần người khác nhắc nhở, nàng vội vàng tiến lên một bước, nửa quỳ trên đất, cầm bình gốm lên rót rượu.
Nàng tới gần công tử Kính Lăng như vậy, giữa hai người cách nhau không tới một thước, nàng dịch người, bỗng nhiên, lỗ tai bị một luồng khí ấm áp phả vào, một giọng nói từ tính trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai: "Vệ Lạc, nhìn vào mắt ngươi, trong đơn thuần lại mang diễm lệ, nhìn tay ngươi, trong thô ráp lại như mềm mại không xương, nghe hơi thở của ngươi, thanh mát lại ẩn giấu hương thơm. Hai năm trước, ngươi từng thẳng thắn nói mình dịch dung. Không biết diện mạo lúc này của ngươi, là thực hay vẫn là dịch dung?"
Lời hắn trầm thấp truyền đến, ôn hòa mềm mại mà khàn khàn, luồng khí âm ấm theo tai không ngừng thấm vào lòng nàng, khiến đáy lòng nàng run rẩy.
Công tử Kính Lăng áp sát như thế, nhìn hai người từ mặt bên, lại như vành tai tóc mai chạm nhau. Mấy công tử kia vẫn chưa đi xa, vô tình thấy cảnh này, đồng thời ngớ ra, sau đó liếc mắt nhìn nhau.