*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
'Ọc ọc'
Một âm thanh yếu ớt vang lên.
Vẻ mặt Bách Dịch Nhiên cứng đờ, buổi sáng hắn không có thói quen ăn sáng, thi xong lại xách theo Vương Viễn Tân ra ngoài đánh nhau, cho dù sau đó Ngu Thư Niên đến, hắn cũng không tìm được thời gian để ăn trưa. Vừa rồi đói bụng nên hắn uống một chai nước, bụng không chịu nổi nữa nên mới kêu ca phản kháng.
"Tôi cũng đói rồi." Ngu Thư Niên đứng dậy, trong tay vẫn cầm chai nước đã vơi một nửa, "Đi thôi, tôi bao, cửa hàng trên con phố này của trường, cậu chọn thoải mái."
Tầm mắt của Bách Dịch Nhiên vô tình nhìn theo động tác hướng lên phía trước của Ngu Thư Niên. "Không..."
"Xem như đây là phần thưởng cho sự can đảm và nhân văn của cậu." Ngu Thư Niên không đề cập đến chuyện của Vương Viễn Tân, cậu nghĩ ra một lý do, trong mắt đều mang theo ý cười.
"Gì?" Ban đầu Bách Dịch Nhiên muốn từ chối, nhưng câu nói này của Ngu Thư Niên đã làm chệnh chủ đề. Hắn suy nghĩ về giá trị trung bình của mỗi người trên con phố này chỉ là mười lăm, cộng thêm một chai Coca-Cola nữa, hắn không nhịn được cười, lắc đầu nói đùa "Vậy phần thưởng này quá hời hợt rồi."
Nói đến đây, Bách Dịch Nhiên cũng đứng lên, tùy ý đặt tay lên vai Ngu Thư Niên, vừa đi vừa nói: "Không tính chiêu đãi người trên đường này. It nhất chúng ta cũng phải có một bữa ăn thịnh soạn nhiều hơn 30 món mới được."
Nhưng không kịp chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Thậm chí không tìm được một tiệm mì nào.
Con phố này nhộn nhịp nhất vào thời gian học sinh tan học vào buổi trưa và tối. Thời gian khác thì các quán đều đang chuẩn bị thức ăn, hoặc có những quán chỉ chuẩn bị ít đồ, sau khi bán xong bữa trưa thì đóng cửa.
Mặc dù một số quán mở cửa nhưng nếu nhìn vào bên trong qua tấm rèm treo ở cửa sẽ thấy chủ quán đang tựa vào cánh tay ngủ say trên bàn, không nên vào gọi đồ ăn tránh làm phiền người ta.
Bách Dịch Nhiên quay người, dẫn Ngu Thư Niên vào quán mì lạnh(*) ngay bên cạnh
(*) Mì lạnh hay còn là gọi là mì bì lạnh (凉皮) là món ăn của mùa hè. Món ăn này có nguồn gốc từ Thiểm Tây.
Buổi chiều thi, buổi trưa cũng chỉ có bấy nhiêu thời gian, nếu tìm một quán phục vụ chậm, còn chưa có thức ăn lên bàn thì kỳ thi đã bắt đầu.
Quán mì lạnh chính là lựa chọn lý tưởng.
Ở quán nhỏ này cũng không có thực đơn, mọi thứ đều được dán trực tiếp lên một bức tường."
Bách Dịch Nhiên nhìn lên tường, hỏi: "Xem nên ăn gì nhỉ? Cậu có kị món nào không?"
"Không." Ngu Thư Niên lấy hai chai nước từ tủ lạnh, "Giống cậu là được rồi."
Bách Dịch Nhiên gật đầu, gọi lên quầy đặt món: "Dì ơi, hai tô mỳ lạnh không dấm không tỏi."
Nhân viên trong quán gập váy lau tay, gọi: "Được, hai đứa tìm chỗ ngồi trước đi, sẽ xong ngay thôi."
Món mì lạnh đều đã làm sẵn, chỉ cần lấy một ít mì lạnh và gân bò, rắc lên nước sốt là có thể đưa ra bàn.
Bách Dịch Nhiên lấy tờ giấy trên bàn ra lau nhẹ.
Mì lạnh được đưa ra, Bách Dịch Nhiên còn lấy thêm một ít món ăn phụ.
Ngu Thư Niên cho thêm một chút dầu ớt vào mì lạnh, khuấy đều với gia vị, lấy đôi đũa chọc lấy mì lạnh, hỏi: 'Đây là 'bữa ăn thịnh soạn' mà cậu nói đến à?'"
Bách Dịch Nhiên chia một đĩa bánh quẩy cho cậu, việc nói về bữa ăn thịnh soạn chỉ là một câu nói đùa thôi, nhưng hắn vẫn tiếp tục theo lời Ngu Thư Niên nói: "Sao có thể được? Bữa này tôi trả, còn bữa ăn thịnh soạn tôi sẽ ghi vào sổ nợ sau."
"Điều đó có thể hơi lâu" Ngu Thư Niên nói với sự châm chọc, "Nếu không thì tôi có thể viết một giấy khen cho cậu, hoặc mua một bảng hoa? Nếu cậu thực sự yêu cầu, tôi cũng có thể đặt may một bức băng rôn viết một vài từ lớn treo trên cổng trường, đi cùng một loa trong 24 giờ..."
"Dừng lại, đủ rồi." Bách Dịch Nhiên không dám nghĩ xa, chỉ cần nghĩ đến bảng hoa đã làm cho da đầu hắn nhói lên, hắn run lên nói, "Tôi thà chọn mì lạnh còn hơn"
Bát mì lạnh vừa được lấy ra từ tủ lạnh, nguội mát nhưng không cứng, có cảm giác mềm mịn kết hợp với nước sốt vừa phải, cuốn lấy sợi dưa chuột giòn ngon, thích hợp nhất để ăn vào mùa hè nóng bức.
Không biết từ khi nào, Ngu Thư Niên cũng ăn khá nhiều. Cậu đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra xem thời gian, khi cậu chuẩn bị cất điện thoại vào túi, cậu suy nghĩ một chút rồi mở mã QR của WeChat, "Thêm bạn nhé."
Ngu Thư Niên nhẹ nhàng nhếch môi: "Nếu tiện, sau này tôi sẽ bù cho cậu một 'bữa ăn thịnh soạn'."'
….
Bài kiểm tra buổi chiều đã bị rút ngắn, sau khi làm xong phần tổ hợp, tiếp tục làm phần văn tổ hợp."
Vương Viễn Tân đang mang trên mặt một vết thâm xanh tím, đặt trong mũi gã là một miếng giấy đã dừng máu. Toàn bộ quá trình làm bài kiểm tra, cử chỉ của gã rất chân thành, ngay cả cái bàn cũng bị kéo ra sau một chút, cố gắng nén không gian chỗ ngồi của mình và tạo khoảng cách với Ngu Thư Niên.
Khi Ngu Thư Niên viết xong bài, còn hơn một tiếng nữa mới kết thúc kỳ thi.
Đều là những câu hỏi đơn giản, chỉ có phần câu hỏi bổ sung ở cuối có một chút khó khăn, Ngu Thư Niên thử nghiệm nhiều cách giải và dùng thêm chút thời gian.
Sau khi kiểm tra xong, Ngu Thư Niên xếp gọn tờ giấy trả lời và đề bài sang một bên, cậu không vội nộp bài, hai ngón tay kẹp bút chì thanh nhẹ nhàng quay tròn, nghiêng đầu sang một góc rất nhỏ, liếc mắt nhìn về phía sau lớp học.
Đã qua một nửa thời gian kiểm tra, mọi người đều đang nghiêm túc làm bài.
Nhưng khi Ngu Thư Niên quay đầu lại, cậu không thấy mặt của Bách Dịch Nhiên đâu.
– Hắn đang ngủ trên bàn.
Không biết hắn đã ngủ từ lúc nào, nhìn vào cây bút chì carbon không có nắp đậy trên bàn và tờ giấy trắng trượt xuống mép bàn, có thể hắn vừa nhận được đề bài không lâu thì đã lăn ra ngủ.
Nằm trên bàn hồi lâu, cánh tay của Bách Dịch Nhiên đã tê dại, hắn xoay đầu sang hướng khác, mặc dù đang nhắm mắt nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ. Hắn mò mẫm đặt tờ đề bài lên mặt mình.
Một tờ giấy mỏng không đủ, Bách Dịch Nhiên nhăn mày và lấy thêm hai tờ, theo thói quen nhìn thoáng qua vị trí của Ngu Thư Niên, nhưng vì đang mơ mơ màng màng, hắn không nhận ra nên đặt bài thi lên mặt mình và lăn ra ngủ tiếp.
Ngu Thư Niên tưởng rằng Bách Dịch Nhiên đã tỉnh dậy, nhưng không ngờ rằng hắn chỉ thay đổi tư thế và đặt cánh tay đã tê xuống mép bàn, tìm một tư thế thoải mái hơn.
Nằm xuống mặt bàn cứng thoải mái như vậy à?
Lần này, Bách Dịch Nhiên đã ngủ rất say.
Trực giác nhạy bén và khả năng kiểm soát thời gian đã khiến hắn tỉnh dậy trong 10 phút cuối cùng của kỳ thi, sau đó hắn nhanh chóng lấy bút viết lên bài thi, trông như không vội vã nhưng bàn tay hắn lại viết như bay."
Giám thị vỗ mạnh lên bảng đen, "Đã hết thời gian, giữ trật tự. Đặt bút xuống, những bạn ngồi ở hàng cuối hãy sắp xếp bài thi và nộp lên đây cho tôi."
Bách Dịch Nhiên xếp tờ đề bài và tờ bài thi lại với nhau và đưa cho bạn cùng lớp thu bài. Hắn đứng dậy, vươn vai, xoa bóp cổ tay, sau đó không nhịn được mà vỗ vỗ tay vài cái để xua tan cảm giác tê dại.
"Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng đã thi xong rồi, ngồi lâu đau cả xương." Phàn Thiên Vũ đặt khuỷu tay lên bàn phía sau, ngẩng đầu nói, "Đi thôi, anh Bách, chơi bóng đi. Sân tập hôm nay ít người, tôi sẽ gọi mấy bọn lớp 3 chơi một trận."
Bách Dịch Nhiên dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ tóc trước trán, vẫy tay, "Đi thôi."
Mới bước được vài bước, bước đi hùng hổ của hắn bỗng dừng lại, hắn xoay người bước ngang hai bước đến bên cạnh Ngu Thư Niên.
Hắn giấu mình, nghiêng người qua bàn, giả vờ đi ngang qua "Thi xong rồi, có kế hoạch gì không? Muốn đi chơi bóng rổ cùng bọn tôi không?"
Nhìn thấu mọi hành động nhỏ của hắn, Ngu Thư Niên nhấp môi, "Không cần, các cậu đi đi."
Thời gian thời trung học của Ngu Thư Niên thường rất bận rộn, sau giờ học cậu thường đến phòng tự học, đôi khi cũng tìm gia sư để học thêm kiến thức ngoại khóa ở khối cao hơn hoặc những kiến thức liên quan mà cậu quan tâm.
Bách Dịch Nhiên biết về việc cậu học thêm, con nhà người ta trong truyền thuyết, là một trong những câu chuyện ngoại khóa mà giáo viên thích kể nhất. Hơn nữa, giáo viên chủ nhiệm của Ngu Thư Niên đã nuôi dưỡng một ứng cử viên giỏi như vậy, hằng ngày tự hào trước mặt các giáo viên khác, không biết có bao nhiêu giáo viên phải ghen tị.
"Cậu lại tới phòng tự học à? Hay là học thêm?" Bách Dịch Nhiên nhìn vào chồng giấy gọn gàng trên bàn của Ngu Thư Niên, đứng dậy tựa vào bàn cậu, nói với ánh mắt nghiêm túc, "Học tập cần có sự cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, hơn nữa, thành tích của cậu luôn ổn định ở vị trí số một, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
"Không tới phòng tự học. Tôi hơi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi." Kế hoạch ban đầu là buối tối sẽ tới phòng tự học, nhưng bây giờ, Ngu Thư Niên muốn về để tắm rửa và ngủ một giấc ngon lành.
Bách Dịch Nhiên: "Vừa mới làm gì mà mệt ngay, còn trẻ mà, không có năng lượng thì sao chịu được, nhìn tôi xem, lúc nào cũng tràn đầy sức sống."
"Tôi chỉ thiếu ngủ thôi." Ngu Thư Niên dừng lại một chút, nhếch khóe miệng lên, liếc xéo hắn một cái, "Cậu ngủ đủ giấc, tất nhiên sẽ có năng lượng."
Bách Dịch Nhiên vừa mới ngủ trong phòng thi, tràn đầy năng lượng: "???"
Trước khi hắn kịp nhận ra, Ngu Thư Niên cười nhẹ và nói: "Tôi đi trước nhé."i
Phục trang của Phàn Thiên Vũ đặt trên vai, tay cầm bút chì nhưng không viết gì, ánh mắt dõi theo Ngu Thư Niên và Bách Dịch Nhiên, "Tình hình thế nào vậy, anh Bách? Anh còn quen học sinh lớp một à? Chẳng lẽ là vì vậy mà cậu ta hỏi tôi anh đang ở đâu sao. Tuyệt vời vãi, anh Bách, mạng lưới quen biết rộng rãi thật."
Nụ cười trên mặt Bách Dịch Nhiên như đình trệ lại, "Cậu có nói cho cậu ấy biết tôi ở cửa sau trường không?"
Phàn Thiên Vũ hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, vẫy tay, "Ừ, sau khi thi xong cậu ta đến hỏi tôi Vương Viễn Tân đi đâu rồi, tôi có nói cho cậu ta biết về cuộc hẹn giữa anh và Vương Viễn Tân. Nơi hẻo lánh đó người bình thường không thể tìm thấy đâu, may nhờ tôi nhắc nhở mà học sinh giỏi mới tìm được đấy.
Phàn Thiên Vũ vỗ vai Bách Dịch Nhiên, "Đừng khách sáo, đó là điều anh em nên làm."
Bách Dịch Nhiên: "..."
"Anh có mối quan hệ gì với học sinh giỏi đấy, lần sau đi thi đừng quên truyền tờ giấy nhỏ cho anh em nhé." không biết Phàn Thiên Vũ nghĩ tới cái gì, sờ sờ mũi, cười nói, "Được ngồi cùng với học sinh giỏi đứng đầu khối, liệu có phải tôi cũng được sự chăm sóc của ông thần học không?"
Phàn Thiên Vũ chắp tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn lên trời, lòng thành kính nói, "Tôi không hy vọng được trăm điểm, chỉ cần tôi qua môn là đủ, một điểm nữa tôi cũng không cần."
Cậu thiếu niên bên cạnh nghe xong tỏ vẻ không tin, "Qua môn? Tổng điểm của ông cộng lại cũng khó khăn vãi mà đòi qua được môn."
Phàn Thiên Vũ vung tay ném bút qua, vừa cười vừa chửi, "Cút cút cút."
"À, còn có điều này, anh Bách, sao học sinh giỏi lại tìm anh vậy? Có phải anh cùng cậu ta giáo huấn Vương Viễn Tân không?" Phàn Thiên Vũ gãi gãi đầu, tự mình phủ nhận suy đoán của mình, "Ừm, cũng không có khả năng... Học sinh giỏi trông không giống người có thể đánh nhau, có lẽ cậu ta đến xem anh đánh nhau, thích cách anh vung nắm đấm —"
Lông mày Bách Dịch Nhiên giật giật. "Phàn Thiên Vũ."
"Hả?" Phàn Thiên Vũ vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình.
Bách Dịch Nhiên nhắm mắt một lúc rồi mở ra, hít một hơi sâu rồi chậm rãi thở ra. Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ vào miếng băng chưa mở, nhìn vẻ mặt đầy khát khao của Phàn Thiên Vũ, cảm thấy cổ họng cứng lại. Hắn nhìn theo hình bóng của Ngu Thư Niên biến mất ở cửa lớp học, mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Đến đây."
"Hả? Có chuyện gì vậy... Aaa!!! Cứu... Cứu tôi——Khạc khạc, cứu——"