Viên Xuân

Chương 48




Vầng trăng treo trên đầu giường, đợi nơi giao lộ.

— Nhật kí An Viên

“Ngô Thiến đúng không, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, kết hôn chưa?” Nữ bác sĩ mặc áo blu trắng trong phòng chẩn đoán khẩn cấp vừa kiểm tra cho cô vừa hỏi.

Ngô Thiến đã tỉnh, nằm trên giường bệnh trắng trong phòng chẩn đoán khẩn cấp, sắc mặt trắng bệch, tay ôm bụng, đau đến nhăn răng, trả lời câu hỏi của bác sĩ.

“Năm nay hăm mốt ạ, vẫn chưa kết hôn.”

“Kì kinh trước là vào lúc nào?” Bác sĩ lại hỏi.

Ngô Thiến lắc đầu.

“Bác sĩ, tôi không nhớ được vào lúc nào nữa, trước giờ đều không đúng ngày nên tôi không lưu ý thời gian.”

“Gần đây có phản ứng đặc biệt gì không? Ví dụ đau bụng, nôn ói?”

“Không có ạ.” Ngô Thiến lại lắc đầu. “Vẫn luôn rất bình thường.”

Trịnh Lăng Vi đứng bên giường lên tiếng hỏi bác sĩ:

“Bác sĩ, lúc xem phim chúng tôi không cẩn thận trượt ngã trên cầu thang, bạn tôi bị trẹo chân, sao lại còn đau bụng thế ạ.”

“Xương chân không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, sang phòng siêu âm kiểm tra thử trước đã.” Bác sĩ xem chân Ngô Thiến xong rồi kê đơn, y tá liền đẩy Ngô Thiến vào phòng kiểm tra bên cạnh.

“Người nhà đi nộp tiền trước đi.”

“Tôi đi nộp tiền ngay đây ạ.” Trịnh Lăng Vi nói rồi quay sang nhìn Thẩm Hành Xuân. “Thẩm Hành Xuân, nhờ cậu và em ở đây trông Ngô Thiến trước, tôi đi nộp tiền.”

Thẩm Hành Xuân nói một tiếng “được”, Trịnh Lăng Vi ra ngoài.

An Viên kéo tay Thẩm Hành Xuân.

“Anh, chị bạn học đó của anh có vẻ không khỏe lắm.”

“Đợi kết quả kiểm tra của bác sĩ trước đã, anh cũng không biết là làm sao.”

An Viên và Thẩm Hành Xuân đợi ngoài phòng kiểm tra, cánh cửa trắng đóng chặt của phòng kiểm tra rất nhanh đã bị người đẩy ra từ bên trong, Ngô Thiến lại bị đẩy ra ngoài, vào phòng phẫu thuật bên cạnh.

Một y tá cầm đơn phẫu thuật ra ngoài, đứng ở cửa kêu một tiếng.

“Ai là người nhà của Ngô Thiến?”

“Bác sĩ, bên này ạ.” Thẩm Hành Xuân kéo An Viên tiến lên trước một bước. “Ngô Thiến sao rồi ạ?”

Nữ y tá đeo khẩu trang và mũ, nhếch mắt lên nhìn Thẩm Hành Xuân một cái không thiện cảm.

“Cậu nói làm sao hả, bệnh nhân mang thai hơn hai tháng, sảy thai rồi, cần phẫu thuật ngay lập tức, đám thanh niên các cô các cậu thật là, đều không biết dùng biện pháp bảo vệ à? Cậu có biết sảy thai ảnh hưởng đến sức khỏe phái nữ lớn thế nào không? Kí tên đi, Ngô Thiến đã bị đưa vào phòng phẫu thuật rồi, đang đợi làm phẫu thuật kìa…”

“Bác sĩ, tôi không phải…”

Thẩm Hành Xuân còn chưa dứt lời, y tá đã chặn ngang lời anh.

“Vừa rồi không phải còn nói là người nhà sao hả? Sao nào, nói cậu mấy câu đã thành không phải người nhà rồi, đám đàn ông con trai các cậu ấy, chỉ biết cái sướng nhất thời của bản thân thôi, chưa bao giờ cân nhắc hậu quả…”

An Viên thở mạnh một hơi, tay nắm thành quyền đi đến trước mặt Thẩm Hành Xuân, cao giọng nói với y tá:

“Cô y tá, không phải vừa nãy anh cháu đã nói rồi sao, anh ấy nói không phải tức là không phải, cô vẫn chưa làm rõ, dựa vào đâu mà nói lung tung…”

Y tá liếc An Viên một cái, không nói gì nữa, giơ tờ đơn phẫu thuật trên tay lên:

“Bệnh nhân đang đợi ở trong đấy, đừng trễ nải nữa…”

Thẩm Hành Xuân kéo An Viên quay đầu nhìn, Trịnh Lăng Vi vẫn chưa về, anh nhìn đơn phẫu thuật, tình huống khẩn cấp không còn cách khác, chỉ có thể cầm bút kí tên.

Y tá cầm tờ đơn đã kí, liếc qua liếc lại Thẩm Hành Xuân và An Viên hai cái, cầm đơn phẫu thuật quay người vào phòng phẫu thuật.

Mười phút sau Trịnh Lăng Vi chạy về, hồng hộc thở dốc.

“Thẩm Hành Xuân, hôm nay tớ không mang đủ tiền, cũng không mang thẻ, nộp xong vẫn thiếu hơn một trăm, cậu có mang tiền không?”

Thẩm Hành Xuân lấy ví ra khỏi túi, đếm tiền mặt bên trong, cũng không đủ, nhưng anh có mang thẻ ngân hàng.

“Tớ mang thẻ đây, cậu đưa hóa đơn cho tớ, tớ đi nộp tiền, cậu đợi ở đây đi.”

Trịnh Lăng Vi nói hai tiếng “cảm ơn” rồi đưa hóa đơn cho Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân cầm hóa đơn kéo An Viên quay người ra ngoài.

Thẩm Hành Xuân thanh toán trước cửa xong, quay lại nhìn An Viên đang dựa lưng vào tường, mím môi đợi anh.

Thẩm Hành Xuân cầm hóa đơn huơ huơ trước mắt cậu.

“Nghĩ gì thế, chuyện này không liên quan đến anh thật mà.”

An Viên ngẩng đầu lên.

“Em biết, em biết anh không phải loại người đó, nếu có liên quan tới anh thật, anh cũng sẽ không phủ nhận.”

Thẩm Hành Xuân cười.

“Em nói sao nghe không giống đang khen nhỉ, vốn tối nay còn định xem phim xong dẫn em đi dạo chợ đêm cơ, buổi tối cũng có nhiều chỗ vui lắm.”

“Cũng đâu còn cách nào, dù sao cũng là bạn học của anh, đâu thể giả vờ không thấy chứ, mình lên xem Ngô Thiến trước đã, không biết người phải chịu trách nhiệm liệu có đến không.”

Ngô Thiến đã phẫu thuật xong, đã vào phòng theo dõi, trước khi Thẩm Hành Xuân và An Viên vào thì nghe Trịnh Lăng Vi nói rất nhỏ.

“Ngô Thiến, người đàn ông đó là ai?”

“Tiểu Vi, mày…mày đừng hỏi nữa, tao không muốn nói.”

“Có phải cái tên hồi trước, tên đàn ông cứ đến trường quấy rầy mày, trên tay trái có một vết sẹo dao, nói là cùng thôn với mày không?”

Ngô Thiến không đáp, khẽ nức nở mấy tiếng.

Trịnh Lăng Vi nghe tiếng cửa mở, quay ra thấy là Thẩm Hành Xuân và An Viên, không nói gì thêm, chỉ vỗ Ngô Thiến.

“Đừng khóc nữa, bác sĩ dặn rồi, bây giờ mày không được khóc.”

Ngô Thiến lau nước mắt, mặt chị đã tèm nhem cả, mắt đỏ hoe, thấy Thẩm Hành Xuân vào liền vội ngoảnh đi, một lúc sau mới nhìn Thẩm Hành Xuân.

“Thẩm Hành Xuân, cậu có thể giữ bí mật giúp tớ không? Tớ không muốn để người khác biết.”

Thẩm Hành Xuân cũng không biết nên nói gì, đây là chuyện riêng của Ngô Thiến, anh cũng không thấy cần kể cho người khác, gật đầu.

“Được, tớ sẽ không nói với người khác đâu.”

Khi Thẩm Hành Xuân và An Viên về tới nhà đã quá nửa đêm, hai người đều mệt rã rời, quần áo ám đầy mùi cồn khử trùng ở bệnh viện, rất khó ngửi, hai người lần lượt đi tắm, sau khi nằm xuống lại không sao ngủ nổi.

Thẩm Hành Xuân không ngủ được, An Viên cũng không ngủ được.

Hai người đều quên kéo rèm, cũng không ai dậy, mới đầu An Viên quay lưng vào Thẩm Hành Xuân, ngắm vầng trăng tĩnh lặng treo trên lớp kính ngoài cửa sổ, đêm khuya tĩnh lặng, hướng tới chút ánh sáng vàng đỏ ngơ ngẩn một lúc, rất lâu sau lại trở mình.

Cậu vốn tưởng Thẩm Hành Xuân đã ngủ rồi, kết quả vừa xoay mình, liền bắt gặp đôi mắt đang mở của Thẩm Hành Xuân.

“Anh, anh chưa ngủ à?”

“Chưa.” Thẩm Hành Xuân trở mình nằm thẳng. “Anh tưởng em ngủ rồi cơ.”

An Viên nhớ đến Ngô Thiến trong viện, buột miệng nói:

“Anh, anh không được…”

“Hửm? Không được gì?”

“Không được cái đó đó.”

“Cái đó nào?”

“Anh, anh không được tùy tiện, tùy tiện lên giường với người khác như thế đâu đấy…”

Thẩm Hành Xuân “xì” một tiếng, kéo chăn xuống dưới, lật người, giơ tay nhéo mũi An Viên.

“Nói gì thế? Anh em là loại người đó à? Đừng nói tùy tiện, không tùy tiện cũng không được.”

Thẩm Hành Xuân chưa buông tay, mũi An Viên đang bị nhéo, giọng nói ồm ồm nghèn nghẹn.

“Em biết anh không phải loại người đó, nhưng mà, anh, năm nay anh đã hăm mốt tuổi rồi, em biết, đàn ông con trai đôi khi sẽ có những lúc kìm lòng không đặng, sẽ có lúc không nhịn nổi, lớp em có một bạn nam, bạn ấy lớn hơn em hai tuổi, bạn ấy ở trong lớp thảo luận với các bạn nam khác…”

“Anh em không có, không có lúc kìm lòng không đặng, cũng không có lúc không nhịn nổi…” Thẩm Hành Xuân cười buông tay ra, tuy anh hơn An Viên bốn tuổi, bây giờ lại hơi xấu hổ trước lời nói không thể thẳng thắn hơn của An Viên.

Lại nói:

“Nhóc con, sao lớp em loại người gì cũng có thế, ngày ngày nghĩ cái gì vậy?”

Hồi trước trong lớp Thẩm Hành Xuân cũng có, anh không nói mình, chỉ nói An Viên.

“Em không nghĩ gì hết, em nói thật mà.” An Viên đáp.

Thẩm Hành Xuân trêu An Viên.

“Nhóc con mới tí tuổi đầu, nói như thể em có kinh nghiệm í nhờ.”

“Em không có kinh nghiệm.” An Viên cầm góc chăn che lên mũi, che đi nửa mặt dưới, chỉ để lộ đôi mắt, nhìn đường nét mơ hồ như bị đêm đen phủ lên một lớp sương của Thẩm Hành Xuân.

Thẩm Hành Xuân nhéo một cái trên mặt An Viên.

“Ngủ đi ngủ đi, không nói nữa, còn không ngủ là trời sáng mất đấy, mai anh đưa em đi chơi, đưa em đi ăn đồ ngon.”

Mũi An Viên bị che hơi khó thở, cậu bỏ chăn đang che trên mặt xuống, dịch sang cạnh Thẩm Hành Xuân, hai người mỗi người đắp một chăn, cậu vỗ lên lưng Thẩm Hành Xuân qua lớp chăn.

“Anh, hai năm nay anh có thích ai trong trường chưa?”

“Chưa.”

“Trước đây anh nói cấp ba không yêu, bây giờ đại học rồi, cũng không yêu à?”

“Không yêu.”

“Con gái trường anh rất xinh, hôm nay lúc em theo anh ra khỏi kí túc xá đã thấy rồi.”

“Bình thường anh không để ý lắm.”

“Vậy anh định bao giờ mới yêu?”

“Bây giờ không rảnh, anh nhiều lớp lắm.”

“Vậy bao giờ anh rảnh, ước chừng là bao giờ?”

“Không biết.”

An Viên cũng không biết lời Thẩm Hành Xuân nói là thật hay giả, hoặc có lẽ bây giờ đang kiêng dè cảm xúc của cậu, nên mới cho cậu câu trả lời không tính là câu trả lời này.

Nếu Thẩm Hành Xuân đã nói không biết, An Viên cũng không gặng hỏi nữa, trở mình nằm thẳng, nằm một lúc lại cựa cổ, giữ chút khoảng cách, dựa hờ lên lưng Thẩm Hành Xuân.

“Anh, vậy khi nào anh biết nói em một tiếng nhé? Ít nhất, phải cho em biết…”

Thẩm Hành Xuân lại xoay người, không ngờ An Viên nằm sát ngay sau lưng, trán đập thẳng vào đỉnh đầu An Viên, “cộc” một tiếng.

Hai người đều đau, An Viên dịch sang bên.

“Đau không?” Thẩm Hành Xuân hỏi.

“Không đau.” An Viên xoa đỉnh đầu, viện cớ. “Anh, em hơi lạnh.”

“Lạnh à?” Thẩm Hành Xuân đắp thêm chăn mình lên chăn An Viên. “Đắp hai cái là không lạnh nữa.”

An Viên lại vén chăn mình đắp lên người Thẩm Hành Xuân, vốn dĩ mỗi người một chăn, bây giờ hai người biến thành đắp cùng một chăn, như hồi họ còn nhỏ.

Từ sau lần An Viên tỏ tình hai năm trước, cậu và Thẩm Hành Xuân cố ý giữ khoảng cách, đã rất lâu chưa gần gũi đến thế, giờ đây cảm thấy vô cùng bình yên, sau khi nhắm mắt cơn buồn ngủ liền ập tới.

Thẩm Hành Xuân dém góc chăn cho An Viên.

“Ngủ đi.”

“Ngủ ngon nhé, anh.”

“Ngủ ngon.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.