Viên Xuân

Chương 47




Yên bình được tô điểm không phải yên bình.

— Nhật kí An Viên

Rạp phim rất gần trường Thẩm Hành Xuân, rất đông người đến xem phim, trước cửa và trong sảnh đều bày la liệt áp phích phim, trên áp phích ghi thời gian chiếu và số phòng chiếu, đa số người đến xem đều là những đôi nam thanh nữ tú.

An Viên đi cạnh Thẩm Hành Xuân, lẫn bên trong, mang theo chút phấn khích riêng tư.

Xem phim ở nhà và xem phim bên ngoài không giống nhau, An Viên vẫn chưa xem ở ngoài bao giờ, thị trấn nhỏ trên quê nửa năm trước cũng mở một rạp chiếu phim, nhưng An Viên mãi chưa đi xem, một là đi học không có thời gian, hai là không có người cậu muốn đi xem cùng, đây coi như lần đầu tiên cậu xem phim bên ngoài, còn là xem cùng Thẩm Hành Xuân.

An Viên kéo Thẩm Hành Xuân xem từng tấm áp phích, hỏi Thẩm Hành Xuân:

“Anh, mình xem bộ nào thế?”

Thẩm Hành Xuân lấy vé từ trong túi ra đưa An Viên nhìn.

“Là phim kinh dị.”

An Viên nhìn tên phim trên vé, quay sang chỉ vào tấm áp phích bên tay phải.

“Mẹ ơi, có phải cái này không, cái bộ vẽ người phụ nữ tóc tai xõa xượi, đồng tử trắng trợn, há miệng to tướng, trong mồm còn chảy thứ gì đen ngòm trên áp phích này á?”

Thẩm Hành Xuân “ừ” một tiếng.

“Đúng rồi, cái đó đấy.”

“Trông áp phích có vẻ sợ phết đấy.” An Viên rời mắt, vốn đang đứng bên tay phải Thẩm Hành Xuân, lại đi sang bên tay trái anh, cách xa tấm áp phích kinh dị kia.

“Sợ à?”

An Viên lắc như trống bỏi.

“…Không sợ, phim kinh dị đều là giả hết.”

Thật ra An Viên hơi sợ, nhưng cậu lại sợ Thẩm Hành Xuân không đưa cậu đi xem nữa, đành cứng đầu nói không sợ, hồi nhỏ lúc mới đến nhà ông bà, đến tối cứ lo có sói, đi vệ sinh nằng nặc đòi Thẩm Hành Xuân đi cùng, nhiều năm sau, chắc chắn không có sói, cũng chưa từng nghe nói có sói mới dần xua tan nỗi sợ “sói đến”.

Bình thường cậu cũng xem phim kinh dị, nhưng rất ít khi xem hết, che mắt vặn nhỏ tiếng, thấy sợ thì không xem nữa.

“Thường ngày anh Bạch với anh Phong đều xem phim kinh dị à, em còn tưởng họ sẽ xem phim khác cơ.” An Viên lẩm bẩm.

“Muốn xem phim khác à?” Thẩm Hành Xuân lại liếc sang mấy tờ áp phích khác. “Hay hai đứa mình mua lại vé phim khác xem nhé?”

An Viên giữ cánh tay Thẩm Hành Xuân không cho anh đi.

“Đừng mà anh, không xem thì phí quá, một tấm hai mươi tệ lận, xem đi, em không sợ, đều là giả hết, trên đời này không có ma…”

Thẩm Hành Xuân mua ít đồ ăn vặt và hai chai nước có ga, An Viên cầm chai nước cắn ống hút ngồi trên ghế, giữa ghế không có tay vịn chắn, An Viên kề sát Thẩm Hành Xuân.

Chỗ ngồi của họ là hàng cuối, An Viên nghĩ cách xa màn hình một chút chắc sẽ đỡ sợ hơn.

Người đến xem phim kinh dị không quá nhiều, khi màn hình sáng lên, nhạc nền vang lên, trong phòng mới kín một nửa chỗ.

Một nguyên tố quan trọng trong phim kinh dị là dựa vào nhạc nền để lan tỏa bầu không khí rùng rợn, phim chưa chiếu được bao lâu, mắt An Viên đã càng lúc càng khép, không nhìn lên màn hình.

Màn hình thoắt sáng thoắt tối, ngũ quan của Thẩm Hành Xuân trong mắt An Viên cũng không ngừng thay đổi, sáng sáng tối tối, hư hư thực thực.

Thẩm Hành Xuân cảm nhận thấy ánh nhìn của An Viên, biết thói quen bình thường khi xem phim kinh dị của An Viên, ghé sát tai cậu, nói:

“Thấy sợ thì nhắm mắt vào nghe, đến đoạn hết sợ anh bảo em xem.”

An Viên cắn ống hút, vẫn nheo mắt.

“Tiếng nhạc sao cứ trầm mãi thế…”

Thẩm Hành Xuân không có cảm giác gì với phim kinh dị, anh đặt đồ uống trong tay xuống chỗ trống bên cạnh, tay phải để ra sau cổ An Viên, hai tay bịt tai An Viên.

“Như này là không sợ nữa.”

An Viên cảm nhận được hai tai bị lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân bịt kín, tiếng nhạc kinh dị nhỏ đi quá nửa, trong tai là tiếng ma sát vù vù.

Thẩm Hành Xuân nghiêng người sang An Viên một chút, An Viên thấy tư thế này như đang dựa trong lòng Thẩm Hành Xuân, trên tóc đều là hơi thở ấm nóng của Thẩm Hành Xuân.

An Viên hơi ngửa cổ ra sau, gối lên cánh tay Thẩm Hành Xuân, cong môi cắn ống hút trong miệng, nước ngọt có ga lấp đầy khoang miệng, khi nuốt xuống nhẹ nhàng kích thích họng và lồng ngực.

“Anh, anh uống không?” An Viên đưa ống hút mình tới bên miệng Thẩm Hành Xuân.

Đến đoạn không đến mức kinh dị, Thẩm Hành Xuân buông đôi tay đang che tai An Viên ra, mắt vẫn nhìn màn hình, há miệng ngậm ống hút của An Viên uống một ngụm.

Phim chiếu được mười lăm phút, có người bước vào, là hai cô gái, tiến thẳng đến hàng cuối, đi vào trong.

An Viên thấy có người, tuy biết họ sẽ không chú ý đến cậu, nhưng vẫn ngồi thẳng lưng lên, không dựa vào cánh tay Thẩm Hành Xuân nữa.

Hai cô gái ngồi xuống bên tay phải An Viên, cách ra hai chỗ trống.

Một trong hai cô gái khẽ nói:

“Đến muộn không biết liệu xem có hiểu không nhỉ.”

Cô gái còn lại ra hiệu “suỵt”.

“Cứ xem là hiểu được thôi.”

Thẩm Hành Xuân nghe giọng hơi quen, nhìn sang bên ấy một cái, An Viên chú ý đến ánh mắt anh, nhỏ giọng hỏi:

“Anh, anh quen à?”

“Bạn học.” Thẩm Hành Xuân nói bên tai An Viên. “Rạp phim này ngay gần trường bọn anh, tần suất chạm mặt bạn học khá cao.”

An Viên “ồ” một tiếng, nói:

“Bạn học của anh xinh ghê.”

Đến cảnh quay kinh dị, cả phòng hét ầm lên, tiếng nhạc nền át giọng An Viên, sự chú ý của Thẩm Hành Xuân vẫn đang đặt vào phim, không nghe rõ cậu nói gì.

An Viên sợ quá nhắm tịt mắt, lại ngửa đầu ra dựa lên cánh tay Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân thấy vai An Viên run rẩy, cười nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ lưng cậu.

Bộ phim kéo dài một tiếng rưỡi, An Viên hết nhắm rồi mở mắt hết bộ phim, sau kết phim cũng chỉ hiểu tình tiết chung chung, cảnh đáng sợ không xem mấy, đợi đến khi đèn phòng chiếu bên trên sáng lên cũng không thấy sao lắm.

Đèn vừa bật sáng, hai cô gái ngồi gần An Viên trông thấy Thẩm Hành Xuân, lần lượt chào anh.

“Thẩm Hành Xuân, cậu cũng ở đây à, ban nãy bọn tớ không thấy cậu.” Người lên tiếng là một cô gái tóc ngắn.

Thẩm Hành Xuân kéo An Viên đứng lên, gật đầu tỏ ý với họ.

“Trịnh Lăng Vi, Ngô Thiến, trùng hợp thật.”

An Viên vừa nghe tên Ngô Thiến chợt ngẩng đầu lên, nhớ tới trên lá thư cậu nhìn thấy trong ngăn kéo Thẩm Hành Xuân có ghi Ngô Thiến, cậu nhìn hai cô gái, từ ánh mắt họ nhìn Thẩm Hành Xuân, lòng đã rõ mười mươi, người vừa lên tiếng là Trịnh Lăng Vi, người bên cạnh cô chính là Ngô Thiến, chắc chính là Ngô Thiến viết thư cho Thẩm Hành Xuân kia rồi.

“Trùng hợp thật.” Trịnh Lăng Vi nói, chú ý đến An Viên. “Thẩm Hành Xuân, đây là?”

“Em trai tớ.”

Trịnh Lăng Vi dùng khuỷu tay huých Ngô Thiến bên cạnh.

“Ngô Thiến, sao cậu không nói gì thế.”

Ngô Thiến nhìn Thẩm Hành Xuân.

“Sớm biết cậu cũng đi xem phim này, hôm qua tớ đã rủ cậu đi cùng rồi.”

Sự chú ý của An Viên luôn đặt trên người Ngô Thiến, Ngô Thiến rất xinh, đôi mắt vừa to vừa tròn, mặt vừa nhỏ vừa trắng, mái tóc dài buộc đuôi ngựa hững hờ sau đầu, mặc một chiếc áo len trắng, trẻ trung đẹp đẽ.

An Viên phát hiện ánh mắt Ngô Thiến cứ dán vào Thẩm Hành Xuân, hơn nữa lời vừa rồi của Ngô Thiến cực kì tế nhị, cậu đoán, chắc Ngô Thiến thích anh cậu.

“Sát giờ mới quyết định đi xem.” Thẩm Hành Xuân không nói nhiều, kéo An Viên ra ngoài. “Bọn tớ còn có chuyện, đi trước nhé.”

Ngô Thiến ở trước họ, nghe anh nói vậy, liền kéo Trịnh Lăng Vi đi ra, vừa đi vừa quay đầu nói chuyện với Thẩm Hành Xuân.

“Thẩm Hành Xuân, ngày mai cậu rảnh không?”

“Mai đã có kế hoạch rồi.”

Ngô Thiến hơi tiếc nuối “à” một tiếng, lại nói:

“Đúng rồi, đề tài đó của bọn mình í, thứ hai tuần sau là phải bắt đầu rồi, tuần sau mình sẽ hơi bận, tớ xem danh sách nhóm rồi, tớ và cậu cùng nhóm đấy.”

Trước đó Thẩm Hành Xuân đã liếc qua, đúng là cùng nhóm với Ngô Thiến thật, gật đầu.

“Hình như cùng nhóm thật, tớ không để ý lắm.”

Bốn người lần lượt men theo bậc thang đi xuống, Ngô Thanh và Trịnh Lăng Vi đi trước, An Viên và Thẩm Hành Xuân đi sau, cách nhau mấy bậc, An Viên cố ý đi phía trước Thẩm Hành Xuân một chút, tách Ngô Thiến và Thẩm Hành Xuân ra.

Trong một ngày, An Viên đã gặp rất nhiều người xung quanh Thẩm Hành Xuân, những người này không hề xuất hiện trong thư của Thẩm Hành Xuân, họ rốt cuộc vẫn cách nhau một khoảng thời gian rất dài.

Trịnh Lăng Vi ghé vào tai Ngô Thiến nói gì đó, rồi quay lại nói với Thẩm Hành Xuân:

“Thẩm Hành Xuân, cậu không biết đúng không, ban đầu Ngô Thiến không cùng nhóm với cậu đâu, cố ý đi nhờ Văn Nhạc đổi chỗ, chỉ để cùng nhóm với cậu thôi đấy.”

Ngô Thiến bị Trịnh Lăng Vi bóc mẽ, hơi xấu hổ, hai người xô đẩy nhau.

Ngô Thiến không để ý, chân bẻ ngoặt, hai tay chới với, ngã xuống dưới cầu thang.

Trịnh Lăng Vi muốn kéo chị, kết quả ngã cùng Ngô Thiến, người phía trước lũ lượt quay đầu nhìn, Thẩm Hành Xuân và An Viên vội bước xuống hai bậc đỡ, Trịnh Lăng Vi không sao, Ngô Thiến đi giày hơi cao, cổ chân trái nhanh chóng sưng lên, đau đến trắng bệch mặt, đầu túa mồ hôi lạnh.

“Ngô Thiến, mày không sao chứ.” Trịnh Lăng Vi đứng vững rồi đỡ tay trái Ngô Thiến, cúi đầu nhìn chân chị, hít một hơi. “Làm sao bây giờ, chân sưng mất rồi.”

Thẩm Hành Xuân một tay kéo An Viên, một tay đỡ cánh tay Ngô Thiến.

“Xem ra trẹo khá nghiêm trọng đấy, cạnh rạp phim có một bệnh viện, tớ với em trai đưa các cậu sang đấy xem thử đã.”

Ngô Thiến nén đau.

“Ừ, đau quá, phiền cậu và em trai rồi.”

“Không sao, gần mà.”

Ngô Thiến được dìu đi, cà nhắc ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa rạp phim, bụng đột nhiên đau quặn không biết lí do, rên lên một tiếng, hai mắt tối sầm, ngất đi.

~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.