Viên Xuân

Chương 4




Trong mơ, tiếng mở đóng cửa, tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, còn có bàn tay tựa bông gòn, tựa sóng biển vỗ trên lưng tôi.

— Nhật kí An Viên

Buổi tối, bà nội Thẩm đun nước nóng, An Quốc Khánh uống say, đã ngáy o o trên giường đất từ lâu, An Viên tự tắm bằng chậu gỗ.

Buổi tối Thẩm Hành Xuân ra ngoài một chuyến, khi về An Viên đã tắm rửa xong, thay sang đồ ngủ, đang bôi dưỡng thể. Cậu chạy đến cạnh em xem thử.

“Tiểu Viên nhi bôi cái gì đấy? Vẫn là cái ban sáng à?”

“Không phải.” An Viên chỉ vào chai màu trắng lớn, vừa thoa tay vừa nói. “Cái này để bôi người, cái ban sáng là để bôi mặt.”

“Phân biệt rõ ràng thật đấy.” Thẩm Hành Xuân cười, cầm chai lớn lọ nhỏ lên, đưa đến mũi ngửi, cậu không ngửi ra chúng khác nhau chỗ nào, chỉ thấy thơm thơm, lại cúi đầu dí vào cổ Tiểu Viên nhi ngửi. “Đều thơm mà, người Tiểu Viên nhi thơm nhất, trước nay anh chưa bôi mấy thứ này bao giờ, Tiểu Viên nhi tỉ mỉ thật đấy.”

Trước đây An Quốc Khánh cũng từng nói Tiểu Viên nhi là một người tỉ mỉ, An Quốc Khánh còn nói với em, em giống mẹ, không thô như bố, An Viên không có ấn tượng về mẹ, em đoán mẹ em nhất định là một người xinh đẹp vô cùng.

Em thoa tay xong, đưa một chai trong đó cho Thẩm Hành Xuân.

“Anh muốn thoa không?”

Thẩm Hành Xuân xua xua tay.

“Anh không thoa đâu, anh thấy dính nhơm nhớp ấy, hơi mỡ.”

An Viên nói:

“Không mỡ đâu, quen là hết, quen rồi không thoa là khó chịu, cứ thấy bắt buộc á.”

“Tiểu Viên nhi thoa đi…” Thẩm Hành Xuân đứng cạnh xem, với một thằng nhóc thô mà nói, cứ đứng xem thế đã là một loại hưởng thụ rồi.

Chuyện đi ngủ ban đêm trở thành vấn đề của An Viên, nhà Thẩm Hành Xuân có hai phòng, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm ngủ một phòng, An Quốc Khánh ngủ trên giường đất của Thẩm Hành Xuân, ba người ngủ phòng Thẩm Hành Xuân.

Trước nay An Viên đều ngủ một mình, em không muốn ngủ cùng An Quốc Khánh, nguyên nhân chủ yếu trong đó là vì An Quốc Khánh kéo bễ khi ngủ, vậy nên thì khi hiểu chuyện đến giờ em đều ngủ một mình, bao nhiêu năm chưa từng thay đổi, lúc ở nhà cô họ, em ngủ cùng phòng với em họ, em họ ngủ không ngoan, em cũng không thích ngủ cùng em họ.

Tuy giường trong phòng Thẩm Hành Xuân rất rộng, bốn năm người ngủ trên đấy cũng không thành vấn đề, nhưng cuối cùng An Viên vẫn chọn nằm giữa An Quốc Khánh và Thẩm Hành Xuân.

Giường đất rất cứng, bên dưới An Viên chỉ trải một lớp đệm mỏng, ấm thì ấm, nhưng An Viên vẫn trằn trọc đến nửa đêm, sao cũng không ngủ được.

Vốn Thẩm Hành Xuân đã ngủ rồi, nghe thấy động tĩnh bên cạnh lại thức giấc, dụi dụi mắt, dịch sang cạnh An Viên, hỏi.

“Tiểu Viên nhi sao thế? Có phải không quen ngủ giường đất không?”

“Có hơi hơi, hơi cứng.” An Viên đáp.

Thẩm Hành Xuân bật đèn lên, bò từ trong chăn dậy, lấy hai chiếc chăn bông trong tủ áo ra.

“Anh trải cái này xuống dưới cho em, trải thêm hai cái chăn là giường êm ngay thôi, ngủ cho thoải mái.”

An Viên ngẩng đầu lên nhìn nhìn thấy Thẩm Hành Xuân để mình trần, để chân trần, chỉ mặc một chiếc quần trong, mắt lờ đờ, ôm chăn đứng cạnh giường.

“Anh ơi, sao anh cởi trần đi ngủ thế ạ?” An Viên khó hiểu hỏi cậu.

Thẩm Hành Xuân vô tư gãi bụng một cái, rồi đưa tay lên dụi mắt.

“Khi ngủ anh toàn cởi trần ấy, giường đất nóng quá, từ nhỏ anh đã ngủ vậy rồi.”

Nói rồi, cậu vắt chăn lên thành giường.

“Tiểu Viên nhi đứng dậy nào, anh trải chăn xuống dưới cho em.”

An Viên vốn còn đang nhìn chằm chằm ngực Thẩm Hành Xuân, sau khi nhìn kĩ mấy lần mới phát hiện, trên người Thẩm Hành Xuân có rất nhiều sẹo đã không còn đậm nữa, nhưng làn da trên vết sẹo không bằng phẳng lắm nên vẫn nhìn ra được, không biết cớ làm sao.

Thẩm Hành Xuân thấy em ngơ ngác, “ê” một tiếng.

“Đừng ngẩn ngơ nữa, để anh trải cho em.”

Sau khi An Viên sực tỉnh thì hơi áy náy, dù sao đây cũng là nhà người khác, em vội xua tay nói:

“Không cần đâu anh, em ngủ sao cũng được.”

“Anh đã lấy ra rồi, trải lên đi.” Thẩm Hành Xuân đáp.

An Viên đứng dậy khỏi giường, Thẩm Hành Xuân trải hai tấm chăn lên đệm của em, trải xong lại ấn ấn bên trên, thấy khá êm rồi, cậu kéo dây tắt đèn.

“Nằm xuống đi, như này chắc là đỡ hơn chút rồi đấy.”

“Cảm ơn anh nha.” An Viên lại nói với Thẩm Hành Xuân.

“Trẻ con mà khách sáo thế, ngủ ngoan đi.” Thẩm Hành Xuân nhắm mắt, trong đêm tối lại nhéo một cái trên khuôn mặt nhẵn mịn của An Viên.

Lần này An Viên không tránh…

Dưới thân không cứng nữa, êm êm, An Viên ngủ rất mau, nhưng em đã mơ một giấc rất rất dài, trong mơ lúc nóng lúc lạnh, cuối cùng em biết trời sáng rồi, bên tai là tiếng nói chuyện của An Quốc Khánh và ông nội Thẩm, em đều nghe thấy hết, nhưng cứ không mở nổi mắt.

“Thằng bé lên cơn sốt rồi.” Ông nội Thẩm cầm nhiệt kế xem. “38 độ, tôi đi lấy ít thuốc.”

An Quốc Khánh cúi người xoa đầu con trai, xót muốn chết, cảm thấy suốt dọc đường vất vả cho thằng nhỏ quá, khoảng thời gian này cứ đi miết, ngủ không ngon ăn không ngon, khó khăn lắm mới yên ổn được một đêm, kết quả lại phát sốt.

“Thằng bé chưa đi xa bao giờ, vất vả cả đường, cộng thêm không thích ứng với khí hậu nơi đây.” Ông nội Thẩm nói, mang thuốc hạ sốt sang để An Quốc Khánh đút cho con.

Thẩm Hành Xuân cứ chau mày nằm cạnh An Viên nhìn em bé suốt, xoa tay em hết lần này đến lần khác, bàn tay An Viên vẫn luôn nóng hôi hổi.

Buổi chiều An Viên hết sốt, ngồi dậy ăn ít cháo, nhưng hiển nhiên vẫn hơi ngái ngủ, nhắm mắt nằm trong lòng An Quốc Khánh.

An Quốc Khánh ôm Tiểu Viên, thở dài một hơi.

“Làm thằng bé mệt rồi, hôm nay còn định đi sông Căn, thu xong lô da và đồ núi này là về nhà chứ, còn một tháng nữa thôi là sang năm mới rồi…”

Ông nội Thẩm khuyên chú.

“Quốc Khánh, hai ngày này không cần vội đâu, anh với cháu cứ ở thêm mấy hôm, đợi cháu hết sốt rồi tính.”

An Quốc Khánh chau mày.

“Trước khi đến đã định sẵn thời gian với người ta rồi, sợ chuyến này không thu nổi nữa.”

Bà nội Thẩm nhìn An Viên đang khép hờ mắt, trên khuôn mặt nhỏ vẫn là màu đỏ bất thường, xót bé con, nói với An Quốc Khánh:

“Quốc Khánh à, hay hai ngày này anh cứ để cháu ở đây, dù sao anh vào trong núi lấy hàng, lúc về vẫn phải rẽ qua đây mà, bao giờ về anh lại đến đón cháu, anh yên tâm, cô và chú anh nhất định sẽ trông cháu tử tế.”

Ông nội cũng ở một bên tiếp lời.

“Bây giờ cháu nó vừa hết sốt, dự là trong đêm còn lên cơn nữa, trẻ con bị sốt dễ bùng lại lắm, ban đêm sốt lên ở ngoài nguy hiểm, khổ cho cháu nó. Anh cứ để cháu nó ở nhà, không cần lo đâu.”

An Quốc Khánh liếc An Viên đang nằm trên đùi mình một cái, lại thấy đau lòng, nghĩ nửa ngày mới nói:

“Cô chú, cháu để Tiểu Viên nhi ở nhà, làm phiền cô chú vậy ạ.”

An Viên nghe bố em muốn để em lại nhà Thẩm Hành Xuân, bĩu môi, mặt đầy bất mãn, nhưng em đau họng, môi hơi cử động thôi là khó chịu, cuối cùng chỉ hé miệng, chẳng nói ra được gì, đằng hắng trong họng mấy tiếng, nghe cứ như dê con đang kêu.

Thẩm Hành Xuân vừa ra ngoài cho chó ăn, vào phòng thì nghe thấy hai tiếng e hèm của An Viên, tưởng em lại phát sốt khó chịu, chạy tới xem, đưa tay đặt lên trán em xem thử, liền đó hít một hơi lạnh, kêu:

“Mẹ ơi, nóng thế, sao lại sốt lên nữa rồi.”

Bà nội Thẩm vội sang vỗ vào tay Thẩm Hành Xuân, nói:

“Mi vừa từ ngoài vào, tay lạnh biết bao, mi sờ ai nấy chẳng sốt.”

An Viên cảm nhận được sự mát lạnh trên trán, dễ chịu thở một hơi, thấy Thẩm Hành Xuân muốn đưa tay về, liền bắt lấy cổ tay cậu, không cho cậu động đậy, muốn hưởng thụ hơi lạnh trên ngón tay cậu thêm lát nữa.

Thẩm Hành Xuân thấy An Viên cứ cầm tay mình không buông, nói với An Quốc Khánh:

“Chú An ơi, cháu bế Tiểu Viên nhi lên giường ngủ nhé, cháu thấy em buồn ngủ rồi, lên trên ngủ thoải mái hơn chút ạ.”

An Viên cọ cọ vào đùi bố mình, vừa muốn ngủ trên đùi bố vừa muốn cầm tay Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân không nhìn ra Tiểu Viên nhi muốn ngủ trên đùi bố em, bỏ bàn tay để trên trán em ra, một tay đặt dưới cổ em, tay kia luồn qua đùi em, ẵm ngang em lên.

An Viên thấy đầu lắc lư, biết mình bị Thẩm Hành Xuân bế lên, hơi bất mãn hừ mũi, cuối cùng vẫn tìm một tư thế thoải mái, ngả vào lòng Thẩm Hành Xuân, cọ cọ lên ngực cậu, ngón tay bấu cổ áo cậu, nhắm mắt ngủ tiếp.

Thẩm Hành Xuân bế em lên giường, An Viên vẫn bấu cổ áo cậu không buông, Thẩm Hành Xuân thử gỡ ngón tay em ra, nhưng ngón tay em càng túm chặt hơn, không hề muốn buông.

Hết cách, Thẩm Hành Xuân cũng cởi phăng giày ra lên giường, nằm nghiêng cạnh Tiểu Viên nhi.

An Quốc Khánh thấy con trai đã ngủ, nói với ông nội Thẩm và bà nội Thẩm:

“Cô chú, vậy cháu tạm gửi Tiểu Viên nhi ở đây ạ, cháu đi sông Căn lấy hàng xong là về.”

Bà nội Thẩm nói:

“Anh yên tâm đi, chắc chắn sẽ trông con cho anh cẩn thận.”

An Quốc Khánh móc tiền trong túi ra đưa bà nội Thẩm, nói cỡ nào ông nội Thẩm bà nội Thẩm cũng không lấy.

“Anh đưa cô chú tiền làm gì, mau cất đi, chỉ chăm một đứa trẻ thôi mà, có phải chuyện to tát gì đâu, trước đây anh còn giúp cô chú cơ mà.”

“Cô ơi, chuyện nào ra chuyện nấy chứ ạ.” An Quốc Khánh vẫn nhét tiền vào lòng bà nội Thẩm, nhờ người ta chăm con giúp, đây là điều nên làm.

Bà nội Thẩm không chối nổi An Quốc Khánh, cuối cùng đành nhận, tính đợi khi chú quay lại đón con thì trả cho chú, tiền thì hai ông bà chắc chắn không thể nhận, bây giờ nhận cho An Quốc Khánh yên dạ, không đưa thêm nữa.

Khi An Quốc Khánh đội mũ, đeo găng, chuẩn bị ra khỏi cửa, ông nội Thẩm đột nhiên nghĩ ra cái gì, gọi chú lại.

“Quốc Khánh, anh đợi đã, tôi kể anh chuyện này.”

An Quốc Khánh ấn khăn quàng xuống, quay đầu hỏi:

“Sao thế chú?”

“Mấy hôm trước, tầm hơn một tuần trước, có một toán người đến thôn, từ bên ngoài tới, cụ thể đến từ đâu chú cũng không rõ lắm, khẩu âm bọn chú nghe không hiểu, nhưng chú từng nghe lão Lý cách vách nói, mấy người đó cũng đến thôn mua da, da gì cũng lấy, giá cả cũng cao hơn cháu một tí, nhưng mà, thật ra họ không chỉ mua da thú đâu, họ dùng cái này che mắt thôi, chính ra là đến mua da hoang đấy.”

Da hoang là tiếng lóng bản địa, là da động vật hoang dã cần bảo vệ trên núi, sinh động vật hoang dã trên dãy Đại Hưng An trước nay đều phong phú, mãng xà, cáo đỏ, nai sừng xám, gấu nâu…bao nhiêu.

An Quốc Khánh hỏi:

“Bọn chúng đi về hướng nào ạ?”

“Cụ thể thì chú cũng không rõ lắm, chắc đi về phía núi rồi.” Ông nội Thẩm nói. “Trên đường cháu phải thật cẩn thận đấy, có thể trong đám bọn chúng còn có giang hồ, mà ấy, ba hôm trước cảnh sát vào thôn hỏi từng nhà từng hộ một, chắc là đến bắt chúng đấy, chưa biết chừng bây giờ đã bị bắt rồi, tóm lại cháu đi đường nhất định phải cẩn thận chút, nhỡ chạm mặt trốn được thì trốn, trông bọn chúng không giống người tốt đâu, dám làm nghề này chẳng có mấy kẻ không ác.”

An Quốc Khánh gật đầu.

“Cảm ơn chú đã nhắc nhở cháu, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ chú ý, nếu chạm mặt cháu sẽ báo cảnh sát, không xảy ra chuyện gì đâu, chú đừng lo.”

“Được, cháu không cần lo về Tiểu Viên nhi, gửi chỗ chú cháu cứ yên tâm.” Ông nội Thẩm lại bổ sung một câu.

An Quốc Khánh lại cảm ơn thêm một câu, ép mũ xuống, trước khi ra khỏi cửa quay đầu về nhìn vào khe cửa khép hờ một cái, Tiểu Viên nhi vẫn đang say ngủ trên giường, Thẩm Hành Xuân vẫn giữ tư thế nằm nghiêng trên giường như trước, mặc Tiểu Viên nhi bấu cổ áo, thấy tóc Tiểu Viên nhi xòa vào mắt, đưa tay ra vuốt trên đỉnh đầu em.

Chú biết Tiểu Viên nhi ở nhà họ Thẩm sẽ được chăm sóc rất tốt, quay đầu bước ra ngoài cửa.

Thẩm Hành Xuân nghe tiếng cửa mở đóng rồi nghe mấy tiếng mèo kêu chó sủa trong sân, biết An Quốc Khánh đi rồi, cậu cúi đầu nhìn Tiểu Viên, Tiểu Viên nhi chắc cũng đã nghe thấy, nhíu mày rất chặt, Thẩm Hành Xuân đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng em…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.