Viên Xuân

Chương 34




Nhật kí của tôi bị người khác phát hiện, trong cơn hoảng loạn, chút hưng phấn đầu tiên bị tôi lơ là ấy cũng đang dần dâng cao.

— Nhật kí An Viên

Thẩm Hành Xuân thu xếp một ít đồ đạc đơn giản, An Viên ở cạnh sắp giúp cậu.

“Tiểu Viên nhi, con không cần dọn đồ à? Con không đi cùng anh con sao?” Bà nội Thẩm ở cạnh hỏi.

Bà hỏi vậy cũng là có lí do, hơn một năm nay, em và Thẩm Hành Xuân chưa từng rời nhau, bất kể Thẩm Hành Xuân đi đâu, An Viên cũng sẽ theo đấy, trước giờ em là đứa hăng cái nhất, lần này bà thấy An Viên chỉ đứng một bên cúi đầu, không tỏ ý muốn đi theo, còn hơi lấy làm lạ.

An Viên không đáp, cầm quai ba lô Thẩm Hành Xuân, nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu.

“Anh, em không đi đâu.”

Thẩm Hành Xuân không phát hiện ra vẻ khác thường của em, bây giờ trong đầu cậu toàn nghĩ chuyện Trương Mai, An Viên nói không đi cùng cậu, cậu nghe vậy chỉ gật đầu.

An Viên không hề biết chuyện ông nói với Thẩm Hành Xuân, em chỉ cho rằng Thẩm Hành Xuân cũng không muốn em đi theo, em muốn đi, lại muốn chạy trốn, trong thâm tâm lại le lói mong chờ, mong chờ Thẩm Hành Xuân hiểu được chút mâu thuẫn giằng xé từ góc tối của em ấy.

Bây giờ trông phản ứng nhàn nhạt của Thẩm Hành Xuân, trong lòng khó tránh hơi mất mát.

Em thấy Thẩm Hành Xuân đã khóa ba lô, khoác ba lô lên chuẩn bị đi, bấy giờ mới hỏi cậu:

“Anh, bao giờ anh về?”

Thẩm Hành Xuân còn chưa trả lời, bà nội đã tiếp lời, nói:

“Thật ra cũng chỉ hơn một trăm cây, đi xe cũng không xa, nếu đi buổi sáng, đến chiều là về rồi, nếu bây giờ đi, ngủ lại một đêm, ngày mai là về tới.”

An Viên gật đầu “vâng” một tiếng, tỏ ý mình đã biết.

“Ở nhà ngoan nhé.” Thẩm Hành Xuân nhéo một cái trên cổ An Viên. “Đừng lên núi một mình, trên núi nhiều rắn.”

“Em không đi một mình đâu.” An Viên cúi đầu vâng lời.

Bà nội vỗ một cái lên cánh tay Thẩm Hành Xuân.

“Anh tưởng nghịch như anh hồi nhỏ ấy à, lên non xuống nước, Tiểu Viên nhi nhà mình ngoan lắm, con đi đường phải cẩn thận đấy.”

“Con biết rồi bà.” Thẩm Hành Xuân cười nói, quay sang hỏi An Viên: “Có muốn gì không? Anh lên trấn mua về cho em.”

An Viên mấp máy môi, nói:

“Anh mua cho em một chai bôi người sau khi tắm nhé, cái của em hết rồi.”

“Được, để mua về cho em.”

An Viên ở một mình trong nhà, không ra sân tiễn bọn họ, nghe Đại Hoàng trong sân sửa hai tiếng là thôi, biết Thẩm Hành Xuân đã đưa Trương Mai đi rồi.

Buổi tối An Viên ngồi một mình trong phòng vừa nghe băng vừa viết nhật kí, tai lại cứ dỏng lên, hướng ra ngoài cửa, mèo mướp nhỏ ngồi dưới chân em, cọ tới cọ lui.

“Gâu gâu…”

Đại Hoàng trong vườn sủa hai tiếng, An Viên đứng phắt dậy, đóng nhật kí, bỏ bút xuống, Tiểu Hoa cũng vọt ra ngoài, sải bước ra khỏi cửa.

An Viên đứng ở cửa, nhìn bóng người đang chạy hùng hục từ ngoài cổng sân vào.

Trời đã tối hẳn, An Viên tưởng Thẩm Hành Xuân đã về, đến khi em nhìn rõ người đến là Lâm Hạo, liền thất vọng quay người rời đi.

Lâm Hạo đã vào nhà, thấy vẻ thất vọng rõ mồn một của An Viên, cười khoác cổ em.

“Tiểu Viên nhi, sao thấy anh đã quay người bỏ đi rồi, anh tưởng em đứng ở cửa là để đón anh cơ đấy.”

An Viên gạt bàn tay trên cổ ra, nói:

“Em tưởng anh em về.”

Lâm Hạo nghe vậy, hỏi:

“Đại Xuân không có nhà à, hôm nay anh nghe bố mẹ anh bảo hai đứa bây về rồi nên mới vội vàng sang đây đấy.”

“Không có nhà.”

“Đại Xuân đi đâu rồi?”

“Đi chỗ khác rồi, mai mới về.”

“Ông bà đâu?”

“Ông bà đi nghỉ rồi.”

An Viên tưởng Thẩm Hành Xuân không có nhà, Lâm Hạo sẽ đi, kết quả Lâm Hạo so một lát trên đầu em:

“Nửa năm không gặp em, đã cao thế này rồi à, sắp đuổi kịp anh rồi đấy.”

“Ngày nào chả lớn thêm.” An Viên thấy cái này có gì lạ đâu, em muốn hất tay Lâm Hạo ra về phòng.

Lâm Hạo lại tóm lấy cánh tay em không buông, xoay vai An Viên, để em đối diện với mình, ho hai tiếng rồi hỏi:

“Tiểu Viên nhi, em không nhận ra anh khác chỗ nào à?”

An Viên nhìn Lâm Hạo một lượt từ đầu đến chân, nửa ngày sau mới lắc đầu đáp:

“Đâu có đâu.”

Lâm Hạo chau mày “chậc” một tiếng:

“Ngày nào em cũng ở cùng Đại Xuân, ngón tay nó ngắn đi tí thôi em cũng nhận ra ngay lập tức, bọn mình nửa năm không gặp rồi, em không thấy anh đã thay đổi à?”

Lần này An Viên lùi ra sau hai bước, ánh mắt lướt từ đỉnh đầu xuống chân Lâm Hạo, nhìn đi nhìn lại mấy lần mới phát hiện ra chỗ khác trước của cậu, Lâm Hạo đương nhiên cũng cao lên, nhưng sự thay đổi rõ rệt nhất là cậu gầy hơn rồi, đường nét đầy thịt trên mặt trước đây đã trở nên góc cạnh, cái bụng tròn trước đây mặc áo còn nhìn rõ bây giờ thậm chí còn ẩn hiện cơ múi, trông đã ngang ngang anh em rồi.

Em hơi bất ngờ.

“Sao anh gầy đi nhiều thế, còn có múi luôn.”

Lâm Hạo đắc ý khoát khoát tay, vuốt tóc một cái.

“Em cứ nói có đẹp trai không, người ta đều nói anh gầy đi xong trông giống Quách Phú Thành đấy.”

An Viên cười cười không đáp, Lâm Hạo nói tiếp:

“Đây chính là sức mạnh của tình yêu đấy, anh có người yêu rồi.”

“Thào nào, ai đấy, Lí Như à?” An Viên hỏi.

Lâm Hạo búng ngón tay với An Viên.

“Thông minh, chính là cô ấy.”

Sau này An Viên có nghe Thẩm Hành Xuân nhắc, Lâm Hạo chuyển trường vì Lí Như, bây giờ bỗng hơi ngưỡng mộ Lâm Hạo, ít nhất là kết quả cậu đổi được từ theo đuổi và xông pha.

Lâm Hạo hớn hở theo An Viên vào phòng, ngồi phịch xuống cạnh bàn học, bắt chéo chân cầm máy ghi âm lên bắt đầu loay hoay, hiện đang phát bài của Trương Học Hữu, Lâm Hạo tua ngược băng, tìm bài mình thích.

An Viên ngồi đối diện cậu, tay chống cằm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng không chủ động nói chuyện với Lâm Hạo.

Lâm Hạo nghe đi nghe lại bài hát kia bốn năm lần, bấy giờ mới chú ý tới An Viên, hỏi”

“Tiểu Viên nhi, sao thế? Ngẩn ngơ gì đấy?”

“Em đâu có ngơ ngẩn.” An Viên đáp. “Em đang nhớ anh em.”

“Sao em không đi cùng anh em?” Lâm Hạo nói. “Bình thường không phải em toàn ở cùng nó à.”

An Viên bò ra cánh tay mình. 

“Em không muốn đi, vả lại, em không thể ở cạnh anh em mãi được.”

Lâm Hạo thản nhiên nói:

“Cũng đúng, anh em hơn em bốn tuổi, lúc em lên lớp chín nó cũng lên đại học rồi, chắc nửa năm mới về một lần.”

Lời Lâm Hạo nói là sự thật, An Viên nhìn ảo ảnh trước mắt, lòng trùng xuống, không phản bác cậu, chủ đề chuyển sang Lâm Hạo.

“Anh giống anh em, sang năm học mới là lớp mười hai rồi đúng không, có dự định gì chưa? Định thi vào đâu?”

“Người yêu anh đi đâu anh sẽ đi đó, bây giờ người yêu anh kèm bài cho anh, chỉ trong một học kì anh đã nhảy từ cuối lớp lên giữa lớp rồi, năm sau anh lại cố gắng thêm, chắc sẽ thi được vào khoa chính quy, ít nhất phải cùng một thành phố với cô ấy mới được.”

“Thật tốt…” Mắt An Viên vẫn trống rỗng, đang nhìn vào một điểm nào đó không có tiêu cự.

“Anh nghe anh em kể, lần nào em cũng đứng nhất, em chỉ cần duy trì trạng thái này, thì sẽ giống như anh em vậy đó, đầu óc anh không thông minh như thế, ngày nào cũng phải học bán sống bán chết mới ổn.” Lâm Hạo tiện tay cầm quyển sổ nhật kí màu hồng đang đóng trên bàn lên, bên trên viết tên An Viên.

“Chữ Tiểu Viên nhi đẹp thật đấy, đây là vở bài tập của em đúng không, anh xem thử nhé.”

An Viên vẫn đang nhớ Thẩm Hành Xuân, nghĩ bây giờ cậu đang làm gì, nghĩ đêm nay cậu ở bên ngoài có quen không.

Lâm Hạo mở sổ nhật kí ra, sau khi xem xong một trang, tim như ngừng đập, vội đóng quyển sổ lại, động tác của cậu hơi lớn tiếng, tay đập mạnh lên bàn, “rầm” một tiếng, cũng kéo dòng suy nghĩ xa xôi của An Viên về.

Khi An Viên nhìn thấy sổ nhật kí trên tay Lâm Hạo, mặt em cắt không còn hột máu, em đứng lên giằng lại quyển nhật kí trong tay Lâm Hạo, giấu ra sau lưng, hai mắt trợn tròn, nhìn Lâm Hạo chằm chằm, cầu nguyện Lâm Hạo chưa thấy gì.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Hạo, đương nhiên cậu đã thấy hết rồi.

Lâm Hạo cũng bị nội dung trong nhật kí đập mạnh một nhát, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

An Viên siết chặt quyển nhật kí trong tay, đôi môi trắng bệch, nhè nhẹ run rẩy vì sợ hãi, giọng nói khản đặc chua chát, ngữ khí van nài:

“Anh Lâm Hạo, em xin anh, anh đừng nói với anh em được không? Em không định nói với anh ấy.”

Lâm Hạo đứng lên, vừa hít thở vừa lượn mấy vòng quanh ghế, cậu không dám nhìn An Viên dù chỉ một chút nữa, lắp ba lắp bắp nói:

“À…Tiểu Viên nhi à, em…Đại Xuân nó…”

Lâm Hạo nói năng hơi lộn xộn, bây giờ trong đầu cậu toàn là lời bộc bạch trong nhật kí An Viên.

Tôi thích anh tôi, tôi thích Thẩm Hành Xuân, những ánh mắt mang theo cấm kị và khát vọng chỉ có thể xuất hiện trong mơ ấy.

Nếu tôi là con gái thì tốt rồi, dù sao chúng tôi cũng không phải ruột thịt, tôi có thể theo đuổi anh không chút ngần ngại, nhưng tôi không thể, tôi là con trai, anh tôi cũng là con trai.

Con trai thích con trai, không có kết cục tốt, như Lưu Sơn Bảo vậy.

Nhưng tôi vẫn chưa học được cách khống chế bản thân mình.

Lâm Hạo đương nhiên cũng biết Lưu Sơn Bảo, lập tức nói:

“Tiểu Viên nhi, chắc em biết Lưu Sơn Bảo, em với Đại Xuân, đều là con trai mà…”

Nhạc trong máy ghi âm đã chạy hết, chút cuối cùng của băng đang chuyển động, phát ra lạch cạch, kích thích dây thần kinh vốn đã nhạy cảm của An Viên.

“Em biết, em với anh em đều là con trai.” Lồng ngực An Viên phập phùng, em lặp lại lần nữa. “Anh Lâm Hạo, coi như em xin anh, em biết anh em không thích con trai, anh đừng nói với anh em, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.