Viên Xuân

Chương 11




Khi rời khỏi nhà anh Xuân, tôi cứ muốn quay đầu…

— Nhật kí An Viên

Quãng thời gian khó khăn luôn trôi qua rất chậm, nhưng dù đếm phút giây gãy cả đầu ngón tay, thời gian vẫn sẽ trôi qua.

An Viên lại ở nhà Thẩm Hành Xuân thêm nửa tháng, nửa tháng này em đều theo sát Thẩm Hành Xuân, một bước không rời, Thẩm Hành Xuân đi đâu em đi đấy.

Thẩm Hành Xuân cứ nói em là một chú sâu theo đuôi, An Viên nghe vậy cũng chỉ cười cười, không phản bác, vẫn đi theo.

Thời tiết vẫn luôn rất tốt, giữa khoảng thời gian này có rơi hai trận tuyết nhỏ, sau đó đều là trời nắng, mặt trời ban trưa treo trên đỉnh đầu, tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ.

Ông bà đã ra ngoài, An Viên và Thẩm Hành Xuân ở trong vườn chơi với chó vàng lớn.

“Anh ơi, Đại Hoàng già quá rồi, Đại Hoàng mấy tuổi rồi ạ?” An Viên vừa xoa đầu Đại Hoàng vừa hỏi.

Trước đây An Viên chỉ tưởng Đại Hoàng hiền lành nên mới nằm suốt trong ổ, lười lười, không cần động thì sẽ không động, không cần sủa thì sẽ không sủa, mấy ngày nay em thường xuyên ra ngoài mới phát hiện, hóa ra Đại Hoàng là vì quá già, lông trên mõm nó đã bạc cả, răng đang rụng dần, thức ăn của Đại Hoàng rất mềm, mọi lần Thẩm Hành Xuân đều đổ nước vào cho trương lên, dùng tay bóp nát cho nó rồi mới cho Đại Hoàng ăn.

An Viên ngồi xổm cạnh ổ chó, xoa xong mấy cái Đại Hoàng từ từ mở mắt ra, hừ hừ mấy tiếng rồi lại nhắm mắt nằm tiếp.

Thẩm Hành Xuân xoa xoa vuốt của Đại Hoàng, nói:

“Đại Hoàng mười hai tuổi rồi, nó theo anh đã mười hai năm.”

An Viên lẩm bẩm:

“Năm nay em cũng mười hai, Đại Hoàng bằng tuổi em, nhưng nó đã già, mà em vẫn mới là một đứa trẻ.”

“Tuổi thọ của chó ngắn lắm.”

Hai người đang nói, Đại Hoàng bỗng vẫy vẫy tai, mở mắt ra nhìn về phía cổng, nhổm dậy sủa hai tiếng tượng trưng về phía cổng, ý nói có người đến.

Thẩm Hành Xuân và An Viên đồng thời nhìn ra cổng, một người phụ nữ trung niên hơi mập đi từ cổng vào, trên vai người phụ nữ đeo một chiếc túi da màu đen, người mặc áo khoác lông, quả đầu màu vàng rất nổi bật, giày cao gót gõ “cộp cộp” trên nền đất.

“Cô là?”

Thẩm Hành Xuân vừa dứt lời, An Viên đứng cạnh cậu đã gọi người phụ nữ một tiếng:

“Cô.”

Người phụ nữ mới tới chính là em họ An Quốc Khánh, Lí Tú Trân, Lí Tú Trân tháo găng tay da trên tay xuống, đứng giữa vườn xoay một vòng, trước tiên ngó ngàng bốn phía, sau đó mới “ờ” một tiếng lạnh nhạt, xem như đáp lại tiếng gọi ban nãy của An Viên.

Thẩm Hành Xuân khẽ hỏi An Viên:

“Cô ấy chính là cô họ em à?”

An Viên gật đầu nói:

“Vâng.”

An Viên nhìn cô họ, em biết cô họ đến để đưa em đi, trước đây em cũng từng ở nhà cô họ, nhưng em không thích ở nhà cô họ tí nào, lí do của trẻ con không nhiều thế, chỉ cảm thấy cả nhà cô họ không thích em lắm, điều này có thể nhìn ra từ biểu cảm và động tác nhỏ của một người, bây giờ em cứ nhìn cô họ như thế, cảm giác sống nhờ kẻ khác đã vây nhốt toàn thân em.

Nhưng An Viên biết bố em đã gửi gắm em cho cô họ, em đứng cạnh Thẩm Hành Xuân do dự chốc lát, vẫn nhấc chân đi về phía trước mấy bước, đến trước mặt Lí Tú Trân, ngẩng đầu gọi cô ta thêm một tiếng “cô”.

Lí Tú Trân lại ngó nghiêng xung quanh, một lúc sau mới cúi đầu nhìn An Viên hỏi:

“Ở đây vẫn ổn chứ?”

An Viên gật đầu đáp:

“Ổn lắm ạ, ông bà và anh đối xử với cháu rất tốt, mọi người cho cháu nhiều đồ ăn ngon lắm, còn đặt sữa cho cháu nữa, còn…”

Lí Tú Trân rõ ràng không muốn nghe em kể tiếp, cắt ngang lời em:

“Trong thư bố cháu nói với cô rồi, bảo cô đưa cháu về.”

Thẩm Hành Xuân thấy bàn tay buông thõng bên người của An Viên cứ níu lấy đường may quần, cằm rụt vào trong, cậu cảm nhận được sự hoang mang của An Viên, vội bước tới bên cạnh An Viên, đứng sát vai em, nói với Lí Tú Trân:

“Cô họ đúng không ạ? Vào nhà ngồi đi ạ.”

Lí Tú Trân liếc cậu một cái, Thẩm Hành Xuân nhìn được vẻ chán ghét rõ ràng trong ánh mắt Lí Tú Trân, tuy cậu không thích, nhưng cũng không thể nói gì, dù sao vẫn là cô họ của An Viên.

Cậu chỉ len lén nắm lấy ngón tay vẫn đang không ngừng vò đường may quần của An Viên, ôm trọn cả bàn tay em trong lòng bàn tay.

Sự bất lực và hoang mang mới đây của An Viên một chốc đã được Thẩm Hành Xuân bọc trong lòng bàn tay, cũng chỉ trong lòng bàn tay, nhịp tim chơi vơi mới dần ổn định.

Lí Tú Trân liếc An Viên một cái, nói:

“Đi thu dọn đồ đạc đi.”

Trái tim mới ổn định chút xíu của An Viên trong chốc lát lại tụt xuống đáy, em hỏi:

“Cô ơi, mình đi luôn bây giờ ạ? Gấp thế cơ ạ?”

“Không thì sao?” Lí Tú Trân thấy chẳng sao cả. “Cô đến chỉ để đón cháu, cả quãng đường này cô chuyển tàu hết hai lần, còn ngồi xe hơi bao lâu, đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.”

An Viên động đậy cằm, ngón tay ủ trong tay Thẩm hành Xuân xoa xoa vết chai trên ngón tay anh.

Thẩm Hành Xuân chạm vào ngón tay An Viên an ủi, lại lên tiếng mời Lí Tú Trân:

“Cô đi đường vất vả, vào nhà uống chút nước đã ạ, trưa rồi, ăn bữa cơm hẵng đi, đồ đạc của An Viên hơi nhiều, để em ấy dọn dẹp đã.”

Khi ông nội Thẩm bà nội Thẩm quay về, nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt ngồi trên ghế ở giữa phòng khách, ông nội Thẩm biết ngay người tới là ai.

“Là cô họ của Tiểu Viên nhi đúng không?”

Lí Tú Trân đứng dậy khỏi ghế, gật đầu với họ.

“Vâng, cháu là Lí Tú Trân, An Quốc Khánh chắc đã nói với bác rồi, cháu đến đón An Viên.”

“Không ngờ cô đến nhanh như thế, tôi còn tưởng Tiểu Viên nhi có thể ở đây ăn Tết rồi mới đi.” Ông nội Thẩm vỗ tay bà nội Thẩm. “Bà đi nấu ít cơm cho cô họ ăn đi.”

Lí Tú Trân xua tay nói:

“Dạ thôi, cháu không làm phiền nữa, cháu chỉ đến đón thằng bé, đón được là về thôi, cho kịp tàu xe nữa.”

“Mấy giờ tàu chạy?” Bà nội Thẩm hỏi.

“8h tối ạ.” Lí Tú Trân đáp.

“Kịp mà kịp mà.” Bà nội Thẩm nói. “Cô này, cô cứ ngồi một lát, tôi vào bếp nấu cơm.”

Lí Tú Trân đang định nói thôi, bà nội Thẩm đã quay người vào bếp, cuối cùng cô chỉ đành ngồi lại xuống ghế.

Trong phòng, An Viên chậm chạp nhét đồ vào chiếc ba lô nhỏ của mình, Thẩm Hành Xuân khoanh tay, đứng dựa bên thành giường.

Đồ đạc của An Viên vốn không nhiều, mấy ngày nay rất nhiều đồ em dùng đều là của Thẩm Hành Xuân, muốn kéo dài thời gian thêm cũng chẳng có đồ để nhét nữa.

Sau khi em kéo khóa ba lô, Thẩm Hành Xuân hỏi em:

“Nhà cô họ em có những ai?”

“Cô họ này, chú là chồng cô này, còn có một em trai họ nữa.”

“Cô họ em làm nghề gì thế?”

“Cô và chú đều làm trong xưởng, xưởng giày.”

“Em quen thân với họ không?”

An Viên gật đầu.

“Quen ạ, lúc bố em đi công tác, em từng ở nhà cô mấy lần.”

Thẩm Hành Xuân nhìn qua khe cửa một cái, không thấy được Lí Tú Trân, cậu cũng thấy mình hơi cả nghĩ, Lí Tú Trân có thể chỉ là không xởi lởi thôi, dù sao cũng là cô họ ruột rà, không tệ quá được.

Thẩm Hành Xuân rút một hộp mứt trong túi ra, đưa cho An Viên.

“Cho em này, để dành ăn trên đường nhé.”

An Viên nhìn chiếc hộp trong tay Thẩm Hành Xuân, chiếc hộp trong suốt, trước đây chắc là đựng canxi hay gì đó, bây giờ bên trong toàn là mứt, em đón lấy chiếc hộp từ tay Thẩm Hành Xuân, khẽ nói một câu “cảm ơn anh”.

Thẩm Hành Xuân cười, đưa tay nhéo nhéo mặt An Viên, nói:

“Không cần cảm ơn, sau khi về nhà phải học thật tốt, những chuyện khác em không cần nghĩ, địa chỉ của bố em và địa chỉ của anh, lát nữa anh viết cho em, em có thể viết thư.”

An Viên gật đầu không phản đối, cất hộp mứt vào ba lô mình, để cùng với đống chai chai lọ lọ của mình, sau đó cứ cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm chiếc áo len đang mặc.

Em vẫn đang mặc áo len của Thẩm Hành Xuân, trên áo đã cộm không ít những viên len nhỏ, em chốc chốc lại ngắt viên len trên áo xuống, cuối cùng vo những viên len đã ngắt trong bàn tay thành một viên nhỏ màu xám bằng ngón tay cái be bé, vo đi vo lại.

Thẩm Hành Xuân lấy một tờ giấy và bút ra, viết địa chỉ trại giam của An Quốc Khánh, rồi viết địa chỉ nhà mình cùng số điện thoại ủy ban thôn, gấp gọn tờ giấy, đặt vào ngăn kéo nhỏ trong ba lô em, dặn thêm một câu.

“Để giấy trong ba lô em rồi nhé, đừng làm mất đấy.”

An Viên mím môi, “vâng” một tiếng trong họng.

Trong bếp, ông bà ngồi xổm cạnh lò, thì thào nói chuyện, bà nội Thẩm hếch cằm ra ngoài cửa.

“Ông xem cô họ thằng bé liệu có đối tốt với thằng bé không?”

Ông nội Thẩm nói:

“Dù sao cũng là cô họ ruột của thằng bé.”

Bà nội Thẩm quay đầu lại, thêm hai khúc củi dưới đáy nồi, đột nhiên quay sang nhìn ông nội Thẩm, nói:

“Ông già, hay là, để Tiểu Viên nhi ở nhà mình đi.”

Ông nội Thẩm trầm ngâm một lúc, đáp:

“Tiểu Viên nhi là trẻ thành phố, ở với cô họ không sung sướng đến đâu cũng vẫn hơn ở trong thôn mình chứ, vả lại giáo dục trong thành phố, xét điều kiện về mọi mặt đều hơn chỗ mình quá nhiều, thằng bé trước đây đã chịu khổ bao giờ, điều kiện chỗ mình sao tốt bằng trong thành phố, ở nhà mình thì thiệt thòi quá…”

Bà nội Thẩm không tán thành cách nói của ông lắm:

“Năm ấy Quốc Khánh xem như đã cứu tôi một mạng, trông thằng bé bây giờ một mình một thân, điều kiện chỗ mình đúng là không bằng thành phố, nhưng chỉ cần đối tốt với thằng bé thì cũng không tới nỗi tệ quá chứ.”

Ông nội Thẩm nói:

“Mình cũng đâu thể nằng nặc giữ thằng nhỏ, Quốc Khánh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi mà, đương nhiên cậu ấy sẽ tìm nơi tốt cho thằng nhỏ nhất.”

Bà nội Thẩm nghe thế có lí thật, bèn không nói gì thêm nữa…

Ăn trưa xong đã là hai giờ chiều, Lí Tú Trân thật ra chưa ăn mấy miếng đã buông đũa, ông bà Thẩm mời thế nào cô ta cũng không động đũa nữa, An Viên lại cứ lề mề ăn hết cơm trong bát.

Cuối cùng Lí Tú Trân hơi mất kiên nhẫn, giục một tiếng:

“An Viên ăn no chưa?”

An Viên vội vã bỏ bát đũa, ngồi thẳng lưng, nói:

“Dạ cô, ăn no rồi ạ.”

“Ăn no rồi thì đi thôi, lát nữa lỡ tàu thật mất.”

An Viên khoác ba lô theo cô họ đi ra cửa, ông bà và Thẩm Hành Xuân tiễn họ ra tận đường cái, bà nội Thẩm đột nhiên nhớ ra gì, lại gọi An Viên một tiếng.

“Tiểu Viên nhi, đợi đã, để quên đồ rồi, bà về lấy cho con.”

Lí Tú Trân xích túi lên vai, nói:

“Đã dọn hết mấy tiếng rồi, sao còn quên đồ?”

Bà nội Thẩm đáp:

“Tại tôi, là tôi để quên đồ của cháu.”

Nói rồi, bà vẫy tay với An Viên.

“Tiểu Viên nhi lại đây, theo bà vào nhà lấy đồ.”

An Viên chạy mấy bước đến trước mặt bà nội Thẩm, bà nội Thẩm khoác vai em đưa em vào nhà, đóng cửa xong bà mới lấy một chiếc túi vải khâu kín trong túi ra, siết miệng túi chặt hơn chút, sau đó nhét vào tay Tiểu Viên nhi.

“Tiểu Viên nhi, cất kĩ cái này nhé, mang theo người, đừng làm mất đấy.”

An Viên lắc túi, biết trong đó là tiền, còn có không ít, em bèn nhét trả tiền vào tay bà nội Thẩm, nói:

“Bà ơi, con không lấy tiền của bà đâu.”

“Tiền này không phải của bà.” Bà nội Thẩm lại nhét tiền về tay An Viên. “Đây là bố con để lại trước khi đi, bây giờ con sang nhà người khác, có lẽ không được thoải mái mua đồ mình muốn như trước nữa, con cất kĩ, để dành mà tiêu, nhất định đừng làm mất nhé.”

An Viên cay mũi, cầm túi tiền gật đầu.

Khi An Viên cùng bà đi ra, Thẩm Hành Xuân đứng ngay ngoài cửa, cúi đầu đá khối tuyết trong vườn, vành mũ trên đầu cậu vẫn lệch, cằm xệ xuống, nhìn từ góc nghiêng không biết đang mang biểu cảm gì.

“Anh ơi…” An Viên cất tiếng gọi cậu.

Thẩm Hành Xuân nghe thấy liền quay sang, cười với An Viên, đi đến cạnh em, đưa tay nhéo mặt em, lần này bỏ tay ra rất nhanh, rồi gạt tóc rủ dưới mũ cho em.

“Tóc dài rồi, về cắt đi nhé, mặt cũng hết tròn rồi, ăn nhiều vào, uống sữa thật nhiều, lớn thật nhanh, nghe chưa?”

An Viên hồi lâu sau mới nghèn nghẹn đáp:

“Vâng anh, em nghe rồi.”

An Viên vẫn khoác ba lô trên lưng, đứng chếch sau Lí Tú Trân, giữ khoảng cách nửa bước, bước cùng nhịp với Lí Tú Trân, đi ra ngoài lúc nhanh lúc chậm.

Thẩm Hành Xuân nhìn theo bóng lưng xiêu vẹo bé nhỏ ấy, khác biệt hoàn toàn với bé con ưỡn cằm, thẳng lưng lúc đến, cậu chau mày đứng ở đầu đường nhìn rất lâu, nhìn bóng lưng em ngày một nhỏ dần.

An Viên theo Lí Tú Trân đi thêm mười mấy hai chục mét nữa, bỗng dừng bước, quay đầu nhìn ông bà rồi nhìn Thẩm Hành Xuân.Em chợt nhấc chân chạy về sau mấy bước, cuối cùng dừng giữa đường, giữ một chút khoảng cách, thở hồng hộc, lớn tiếng hỏi Thẩm Hành Xuân:

“Anh ơi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?”

Mặt trời trên cao hơi chói, Thẩm Hành Xuân nheo hờ mắt, nghĩ nửa ngày mới đáp:

“Không chắc, có thể sẽ, cũng có thể không…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.