Viên Ngọc Kề Bên

Chương 51




Lưu Quang bị tiếng hổ gầm làm phiền cả đêm.

Hôm sau tỉnh dậy vẫn mơ mơ màng màng, nhịn không được hỏi người bên cạnh: “Điện hạ, tối qua người có nghe tiếng Bạch Hổ đại nhân kêu không?”

“Không hề.” Vừa nói vừa hôn lên má Lưu Quang, “Dù nghe, ta cũng chỉ muốn nghe tiếng em thôi.”

Lưu Quang lại muốn đỏ mặt, khó lắm mới giả vẻ bình tĩnh được, dụi mắt nhìn lại mới thấy Đàm U tuy vẫn còn nằm trên giường nhưng quần áo đã chỉnh tề.

“Điện hạ, ngươi ra ngoài sớm vậy ư?”

Đàm U cười không đáp, lấy đĩa điểm tâm từ trên bàn xuống, thuận tay đút vào miệng Lưu Quang.

Lưu Quang đành phải ăn, nhớ ngày hôm qua cũng bị hắn cho ăn như vậy, chỉ một ngày sự tình thay đổi như lên trời xuống đất, không khỏi thở dài: “Thật ra trong lòng người nghĩ gì vậy? Vì sao lại tính giao ta cho Bạch Hổ đại nhân chứ?”

Đàm U chớp chớp mắt, trả lời nửa thật nửa giả: “Ta hẳn định lạt mềm buộc chặt.”

Lưu Quang đương nhiên không hề nghi ngờ, cười đưa mắt nhìn rồi ngoan ngoãn ăn sạch đĩa điểm tâm kia mới đứng dậy mặc quần áo, hỏi: “Hôm nay thân thể người thế nào? Có thể về Huyễn Hư đảo không?”

Đàm U gật đầu, chân thành đáp: “Tình trạng của ta hiện tại tốt nhất là ở trên Huyễn Hư đảo dưỡng thương, không nên ra ngoài quá lâu.”

Lưu Quang “a” một tiếng, vội hỏi: “Nếu đã thế, vì sao ngày hôm qua cứ nhất quyết ở lại?”

“Đương nhiên là để chọc tức Bạch Thất Mộng.”

Hắn đáp hợp tình hợp lý như thế khiến Lưu Quang chẳng thể nổi giận, cậu vội vã thu dọn một chút để trở về. Nhưng khi cậu đi tìm Bạch Thất Mộng để nói lời từ biệt, thì tìm cả tòa nhà cũng không thấy con mèo lớn ấy đâu.

“Lạ thật, sáng sớm, Bạch Hổ đại nhân đi đâu chứ?” Đêm qua y kêu cả buổi tối, hơn nữa nghe tiếng kêu cũng khốn khổ lắm, chẳng lẽ ở nhà mình mà còn gặp nguy hiểm sao?

Đàm U ngược lại không hề kinh ngạc, miễn cưỡng đáp: “Ai biết? Ta thấy không chừng hắn đi tìm tình cũ rồi.”

“Như ngài ấy bây giờ, tình cũ nào lại thích?”

“Cũng chưa biết chừng, có lẽ lại có kẻ thích bộ dáng hắn như thế.”

Lưu Quang ngẩn ra, có linh cảm Đàm U đã biết cái gì, bật thốt: “Ai?”

Đàm U giữ chặt tay Lưu Quang, cố ý hạ giọng, “Đêm nay em kêu cho ta nghe, ta sẽ nói cho.”

Lưu Quang cảm thấy máu dồn hết lên mặt, cũng không thèm tìm Bạch Thất Mộng chào từ biệt nữa, thả tay Đàm U ra bước thật nhanh.

Hai người có thể tâm ý tương thông quả là điều tốt, nhưng cái tật không đứng đắn này của Đàm U bao giờ mới chịu sửa?

Dù không hài lòng, Lưu Quang vẫn quan tâm sức khỏe Đàm U nhất, vừa nghe hắn ở đằng sau rầm rĩ kêu đau, liên quay ngược trở lại một lần nữa tay nắm tay.

Vì thân thể không tốt, pháp thuật Đàm U sử dụng không được chuẩn cho lắm, hai người mất chút công sức mới đến được Huyễn Hư đảo, có lúc còn chỉ có thể đi bộ.

Nhưng một đường nói nói cười cười, không hề thấy mệt mỏi.

Lưu Quang vốn có rất nhiều điều muốn nói với Đàm U, nhưng ngẫm lại lại thấy chẳng hề quan trọng, suy xét hồi lâu chỉ hỏi: “Điện hạ còn chưa nói cho ta biết, lúc trước trong trăm ngàn viên ngọc, sao người nhận ra ta?”

Thật ra cậu đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng người này nói ra.

Đàm U chần chừ một chút, ánh mặt đột nhiên dịu dàng khôn tả, cười nói: “Đúng, ta muốn chờ em thật sự thích ta, mới kể chuyện này cho nghe.”

Lưu Quang lập tức nói: “Tôi thích ngài.”

Đàm U cười.

Phảng phất chỉ cần nghe vài chữ này, thì đã khiến lòng hắn không ngăn được nụ cười.

“Lưu Quang, lần đầu ta gặp em không phải là ở phủ đệ Bạch Thất Mộng.”

“Ồ? Vậy là nơi nào?”

“Một ngàn năm trước, ta tình cờ đi qua Đông Hải, chợt cảm thấy dưới đáy nước truyền tới tiếng thở dài rất khẽ. Ta hiếu kỳ nên thử đi xuống thăm dò, cuối cùng tìm được một viên trân châu. Hóa ra viên trân châu kia đã hấp thu linh khí thiên địa, sắp có thể thành tinh, nhưng hằng năm chìm dưới đáy biển lại cô đơn chẳng khác nào ta. Ta thương hại nỗi lòng của nó nên đã cắn tay nhỏ lên đó vài giọt máu, giúp nó có thể hóa ra hình người. Lưu Quang, trên người em có máu của ta, sao ta có thể không nhận ra em được?”

Những gì đã diễn ra, Lưu Quang đã nhìn thấy trong gương cả, nhưng giờ nghe Đàm U kể lại thì cảm xúc hoàn toàn khác, lập tức ngẩn ngơ không nói nên lời.

Đàm U cũng cảm nhận được tình cảm đó, nhìn thẳng Lưu Quang mà thở dài: “Nhưng vào lúc đó, ta có nằm mơ cũng không ngờ đến, mình tương lai sẽ thích em.”

Lúc ban đầu, chỉ là thấy mình và viên trân châu này có duyên nên mới muốn chơi đùa với nó.

Sau lại…

Sau lại động chân tâm từ lúc nào không biết, mà cố cầu không được.

Nên hắn tình nguyện đêm thân thể mình ra đánh cược, thắng về chân tâm Lưu Quang.

Thương tâm nhiều lần, thất vọng nhiều lần, khi thấy Lưu Quang mỉm cười với Bạch Thất Mộng, hắn đã từng muốn buông tha, nhưng rồi lại không nỡ.

Thế nên hắn đành phải đánh cược thêm lần nữa, buộc Lưu Quang thích hắn.

A, hắn cũng si mê gây dại?

Nếu là vì Lưu Quang, thì tất cả đều đáng giá.

Lưu Quang không biết Đàm U đang nghĩ gì trong đầu, nhưng nhìn vẻ mặt này cũng đoán được vài phần, bước chân chậm dần lại, quay đầu hôn lên mắt hắn, “Dù thế nào, tôi cuối cùng vẫn ở bên người, có phải không?”

Đàm U khẽ gật đầu, ánh sáng lấp lánh trong mắt lưu chuyển, động lòng người.

Lưu Quang chỉ cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy, nhịn không được hôn lên, giọng run rẩy: “Điện hạ…”

Đàm U lập tức ôm chặt hắn.

Bọn họ đang ở trong rừng sâu không có người ngoài quấy rầy, thế nên động tác dần dần càn rỡ, môi hòa làm một, thân thể cũng kề sát tới không thể gần hơn.

Đang lúc tình ái mặn nồng, bên tai chợt loáng thoáng tiếng ca.

Lưu Quang sắc mặt cứng lại, giật nảy mình kêu lên: “Điện hạ, hình như ta nghe thấy…”

Tiếng ca Phượng Tử Hi.

Nhắc tới người này, lòng Lưu Quang vẫn còn sợ hãi, không muốn nói tiếp nữa.

Đàm U hiển nhiên hiểu ý cậu, lắc đầu bình tĩnh nói: “Không thể nào, Phượng Tử Hi không thể còn sống tới bây giờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.