Viện Điều Dưỡng Đồng Xanh - Lan Đạo Tiên Sinh

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.

Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.

Editor: Aminta.

Chương 20

***

Sắc mặt Carl trắng bệch, cậu ấy nhìn bản thân rồi lại nhìn tôi, có vẻ không biết làm thế nào.

"Carl! Hai người mau tới đây!" Đột nhiên một người nhô đầu ra khỏi chiến hào, tiếp theo người đó leo ra khỏi chiến hào và chạy đến chỗ chúng tôi, lúc này Carl mới lấy lại tinh thần, cậu ấy đặt tay tôi lên vai và ôm ngang tôi lên, chạy đến chỗ người đó.

"Paul! Mau để Ella vào trước!" Đến ngoài chiến hào, Carl giao tôi cho thanh niên tên Paul còn cậu ấy thì ở bên ngoài, tiếng nổ mạnh bên ngoài liên tiếp vang lên, tôi cố nén đau đớn, vươn tay với Carl: "Mau vào đây, Carl, em sẽ bị nổ..."

Tôi dang hai tay ra giống như vô số lần đã làm khi còn bé.

Cậu ấy còn đang do dự, siết chặt hai tay.

"Anh xin em, Carl!" Tôi nghẹn ngào hô.

Sau đó Carl nhắm mắt lại, nhảy vào chiến hào. Cả người cậu ấy đều đang run rẩy, chúng tôi kề sát một chỗ, tôi ôm cậu ấy, hai tay vòng qua cổ Carl, đặt đầu cậu ấy lên vai tôi.

Tôi dùng tay vuốt ve mái tóc quăn màu nâu mềm mại của cậu ấy: "Không sao, Carl, không sao cả, chúng ta sẽ ở bên nhau... Em không cần sợ hãi."

Cậu ấy tựa lên vai tôi, hít mạnh một hơi: "Xin lỗi, Ella... Em lại khiến anh bị thương rồi."

"Anh hết đau rồi, thật đó." Tôi dùng ngón tay cũng đang run rẩy xoa trán cậu ấy, cùng là một lời nói dối nhưng tôi có thể nói với cậu ấy hai lần thậm chí là còn nhiều hơn nữa.

Qua khoảng một tiếng sau, cuộc oanh tạc mới kết thúc. Carl và Paul cùng khiêng tôi ra khỏi chiến hào, tôi nhìn tất cả trước mắt, mấy doanh trại ở xa xa đã bị phá hủy hoàn toàn, trên mặt đất toàn là ván gỗ vụn vỡ và đất đá. Tấm lưới ngăn tôi và Carl cũng đã bị san bằng.

Trong luồng khói đen nghịt khiến người ta sặc, một bóng hình cao lớn cường tráng chạy tới, đó là Alexei: "Hóa ra cậu ở đây! May mà không bị..." Anh ta ngưng nói, bởi vì đùi phải của tôi còn đang liên tục chảy máu.

"Chúng ta cần bác sĩ." Paul nói, tuổi cậu ta và Carl xấp xỉ nhau, cậu ta có một mái tóc ngắn màu nâu sẫm.

"Bây giờ Nazi còn chưa lo xong cái thân, chúng ta đi đâu tìm bác sĩ?" Alexei nói.

"Đúng vậy, chúng ta không có bác sĩ..." Tôi lẩm bẩm. Behaim đã đi, làm gì có bác sĩ Nazi nào quan tâm đến sống chết của chúng tôi?

Một tiếng "rẹt" vang lên, Carl xé áo sơ mi của cậu ấy và ngồi xuống, dùng áo sơ mi băng bắp chân của tôi: "Cầm máu trước đã."

Máu tươi không ngừng chảy ra từ áo sơ mi, nó hoàn toàn không có tác dụng, nhưng Carl vẫn quấn chặt từng vòng.

"Đúng rồi, tôi nghe nói bên người Do Thái có bác sĩ, chúng ta có thể đi tìm họ." Paul như là đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu ta nói: "Họ cũng làm việc ở phòng y tế!"

"E là phải đợi mọi chuyện ổn định mới đi được." Alexei suy tư: "Tôi sẽ để ý bên phòng y tế."

Lúc này đã là cuối tháng mười hai, thời tiết lạnh lẽo, Carl để trần thân trên đứng trong gió, gương mặt cậu ấy cũng cóng đến ửng đỏ, trái tim tôi đau đớn.

"Anh không sao, Ella. Chúng ta sẽ tìm được bác sĩ nhanh thôi."

Rất nhanh, khẩu lệnh tập hợp đã vang lên trong loa, Alexei dìu tôi về doanh trại. Không may thay, tôi là người duy nhất trong doanh trại bị thương trong cuộc tập kích trên không lần này. Alexei đặt tôi nằm trên giường anh ta, bởi vì tôi không bò lên giường mình nổi.

Sau đó cơ thể tôi giống như là một con búp bê cũ nát cả người toàn vấn đề, vết thương có khả năng nhiễm trùng, lại chảy mủ, tôi bắt đầu sốt, mất nước, không ăn nổi, thậm chí tôi còn cảm thấy má mình hóp lại, da cách xương ngày gần, sự sống của tôi đang dần trôi đi. Có lẽ tôi thật sự không thể chịu đựng đến lúc Hồng quân Liên Xô tới nơi này giải phóng rồi, họ sẽ ném tôi vào lò đốt xác trước ngày đó.

Nhân lực ở phòng y tế vẫn luôn thiếu thốn, Alexei liên hệ với rất nhiều người, chờ đến lúc anh ta tìm được một bác sĩ chịu giải phẫu cho tôi thì đã gần trung tuần tháng giêng, cơn ốm đau tra tấn kéo dài gần hai tuần khiến tôi hầu như không thể xuống giường, muốn làm gì cũng phải nhờ Alexei nâng đỡ.

Anh ta mang tôi đến phòng y tế. Bên trong còn có không ít bệnh nhân kiết lỵ đang nằm trên giường rên rỉ. Bác sĩ Do Thái là một người trung niên, trông rất hòa ái. Nhưng quầng thâm dưới mắt ông ấy rất đậm, đôi mắt đo đỏ, xem ra trong hai tuần nay ông ấy cũng không nghỉ ngơi tốt.

Ông ấy bảo tôi nằm trên giường bệnh và mở áo sơ mi băng trên đùi, kiểm tra vết thương của tôi. Tuy tôi có thay áo sơ mi khác để băng bó, nhưng vết thương vẫn thối rữa rất thê thảm, da thịt hầu như dính vào áo, khi ông ấy tháo lớp băng cuối cùng, tôi hít vào một hơi lạnh, mùi thuốc sát trùng trong không khí lại khiến tôi cảm thấy yên tâm.

"Tình hình không tốt lắm, cần phải phẫu thuật ngay lập tức." Bác sĩ nói với tôi: "Thuốc tê hết rồi, cậu nhịn được không?"

Tôi gật đầu, hỏi ông ấy: "Tôi... còn đi lại được không?"

"Đừng lo, chỉ là tiểu phẫu thôi. Nhưng cậu nhiễm trùng quá nghiêm trọng, còn nứt da nữa, khôi phục khá là phiền phức."

"Tôi thật sự còn đi lại được sao?" Tôi hỏi một lần nữa.

"Đúng vậy, cậu còn trẻ..." Bác sĩ an ủi tôi: "Chúng ta bắt đầu phẫu thuật thôi."

Toàn bộ quá trình phẫu thuật tôi hoàn toàn không có thuốc tê nên chỉ có thể cắn chặt áo mình, tưởng tượng cái chân kia không phải là của tôi, cơn đau như dao cắt cũng không phải của tôi, đầu của tôi đổ đầy mồ hôi lạnh. Tôi đã quên cuộc phẫu thuật kéo dài bao lâu mới xong, Alexei nói tôi ngất xỉu một lần giữa chừng.

Chờ khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường. Trên đùi của có quấn băng vải, cơn đau có vẻ đã dịu, nhưng tôi vẫn không thể khống chế đùi phải. Một ông lão bị kiết lỵ nằm bên cạnh tôi, ông ấy nằm nghiêng và nhìn tôi chằm chằm.

"Chàng trai đáng thương." Ông ấy nói.

Môi tôi hơi khô, cổ họng cũng hơi nghẹn nên không thể trả lời ông ấy.

"Cậu còn trẻ như vậy mà phải chết ở chỗ này rồi." Ông ấy nói với giọng khàn khàn, đôi mắt đục ngầu tràn ngập thương hại: "Cậu rất đẹp trai, thật sự là đáng tiếc..."

"Ông đang nói gì vậy...?"

"Mấy ngày nữa Hồng quân Liên Xô sẽ ập đến nơi này, ngày mai Nazi sẽ tiến hành tuyển chọn lần cuối, người nào chuyển đi được thì chuyển đi, người ốm yếu ở lại đây chờ đưa vào lò thiêu xác lần cuối, hoặc là phòng hơi ngạt."

"Đừng khóc... Có thể sống tới bây giờ thì cậu đã rất may mắn. Cầu mong chúa phù hộ cậu."

Nước mắt của tôi không kìm được mà chảy xuống, rơi trên gối đầu. Tôi kiên trì lâu như vậy, cuối cùng vẫn không được, không thể thoát khỏi nơi này, không thể về London cùng Carl, không thể đưa bản nhạc của Schulz cho Feit, không thể... nhận được tin tức sau cùng của Rehau. Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, tôi đã mất đi quá nhiều, nhưng chẳng đạt được gì cả. Những câu hỏi của tôi cuối cùng cũng không được trả lời.

Tôi sắp phải chết, chết tại Auschwitz.

Ngày hôm sau, bệnh nhân trong phòng y tế là những người bị tuyển chọn đầu tiên. Vẫn là do bác sĩ Mengele tuyển chọn, hắn mang kính một mắt ngồi phía sau bàn làm việc. Từng người lần lượt cởi quần áo đi tới trước mặt hắn.

Tôi vừa định cởi áo, hắn đã ngăn tôi lại và xua tay. Bởi vì chân tôi đi khập khiễng.

"A-9516." Hắn đọc mã số của tôi. Mengele vẫn nhớ tôi.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, lê đôi chân tật về doanh trại. Alexei đứng chờ tôi ở cửa.

"Đừng sợ." Anh ta nói và dùng bàn tay to xoa lưng an ủi tôi như trước đây.

"Ừ." Tôi gật đầu: "Tất cả đều đã chấm dứt. Tất cả khó khăn, tất cả hi vọng."

Anh ta ôm chặt tôi.

"Lúc nào?" Tôi hỏi.

"Buổi sáng ngày mai bắt đầu rút lui." Anh ta trả lời tôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.