Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 25




Editor: Kei

Beta: Thng

—————————————

Viện bảo tàng Sơn Hải bỗng nhiên nổi tiếng.

Cũng không cần quản lý viên tiêu tiền mua hot search, tin về viện bảo tàng áp xuống các loại tin tức giải trí, dân sinh, thể dục, nhanh chóng nhảy lên đầu hot search, hơn nữa độ thảo luận còn rất cao.

#Viện bảo tàng bất ngờ xuất hiện Phượng Hoàng “Thật”#, #Hồ ly của viện bảo tàng giả chết#, #Tiêu bản của viện bảo tàng té ngã# ba cái tag bị trích dẫn vô số lần, trong đó video Chu Điểu té ngã là hot nhất, dân cư mạng xem lần nào là cười lần đó.

【 Cười chết mị dzồi, sống hết năm nay chỉ cần nhờ video này. 】

【 Tui ở ngay tỉnh kế bên, ngày mai tui phải đi xem tiêu bản té ngã này ha ha ha ha…】

【 Lầu trên, đi chung thôi, tui cũng ở tỉnh Trục Lộc này, mai tui cũng đi, tui còn muốn đi xem Phượng Hoàng nữa. 】

【 Tui quyết định đêm nay mua vé máy bay tới thủ đô ngay, cười đến chảy cả nước mắt rồi này. 】

Dù sao đi nữa, Lăng Mục Du cũng không ngờ, cú tự ngã của Chu Điểu lại khiến nó ngã hot đến vậy, thật nhiều người đều nói muốn tới hiện trường xem nó té ngã.

“Chúng ta ở trên cùng một ngọn núi, nó hot lên mà tui không có, nhất định là Chu Điểu cố ý té ngã, quễ chim tâm cơ.” Ly Lực căm giận nói.

Trong lòng Chu Điểu còn cực kỳ uất ức, nó đứng ở trên bàn làm việc, khóc lóc kể lể với quản lý viên: “Nhân loại đều cười tui, tui chỉ là té ngã một chút thôi mà, chẳng lẽ nhân loại không hề ngã ư, sao ai cũng cười tui thế này?!”

Lăng Mục Du và Trương Sơn đang thống kê lại doanh thu hôm nay, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu, chuẩn xác duỗi tay sờ đầu Chu Điểu một cái, an ủi nói: “Là nhân loại thích mi, cảm thấy mi đáng yêu, mi có fans nhân loại rồi, cố lên.”

“Fans?” Chu Điểu nghiêng đầu.

Lăng Mục Du kêu một tiếng Viện trưởng, Đan Tiêu lười biếng mở Weibo trên di động ra, kích vào một tài khoản mà Lăng Mục Du mới chú ý cho nó nhìn, tên tài khoản này là — Fanclub toàn cầu của Chu Điểu.

Trương Sơn hỗ trợ giải thích ý nghĩa của “Fanclub toàn cầu”, các yêu quái rất không bình tĩnh vây quanh lại đây, đẩy Chu Điểu ra, xem di động trong tay viện trưởng.

Đan Tiêu cất điện thoại, nghiêm túc nói: “Ngày mai sẽ có rất nhiều nhân loại cố ý đến xem Chu Điểu, từ trước đến nay, viện bảo tàng thưởng phạt phân minh, có công sẽ thưởng, sai phạm có phạt, thịt nướng của Cửu Vĩ Hồ hôm nay sẽ cho Chu Điểu hết.”

Cửu Vĩ Hồ kêu oan: “Nếu không phải tui nháy mắt trước, thì sau này làm sao có cơ hội để Chu Điểu tâm cơ ngã một cái, sao lại muốn lấy thịt nướng của tui cho nó?!”

Ly Lực tỏ vẻ mình đứng về phía Cửu Vĩ Hồ, “Quễ chim tâm cơ như Chu Điểu thì nên phê bình mới phải, cố ý té ngã làm nhân loại thích nó, lỡ sau này các yêu khác cũng bắt chước nó thì không phải chúng ta nên đổi thành viện bảo tàng Suất Đảo (*) à.”

(*) Té ngã

“Không được!” Lăng Mục Du đang tính sổ sách lập tức nói: “Té ngã một lần thì buồn cười, té ngã nhiều là ngốc, ai dám làm chuyện ngu ngốc như thế sẽ bị khấu trừ phần ăn một năm.”

“!!!” Các yêu quái đang muốn học theo Chu Điểu lập tức dập tắt ý tưởng muốn thử xem của mình.

Đan Tiêu từ nhuyễn tháp đứng dậy, chắp tay lại, nhìn đám yêu quái trong văn phòng, khí thế uy nghiêm nói: “Sai chính là sai, dù có kết quả tốt, nhưng cũng không thể che dấu sự thật là đã phạm sai lầm. Nếu không phải Tiểu Ngư trợn tròn mắt nói dối, gắng gượng bẻ lái, thì nên giải thích thế nào, bọn mi có nghĩ tới không?”

Lăng Mục Du: “……” Nam thần đang giáo huấn yêu quái thật ư? Không phải đang cố ý bôi đen cậu đấy chứ?

Cửu Vĩ Hồ cúi đầu, ủ rũ nằm rạp trên đất, rầu rĩ nói: “Viện trưởng, tui sai rồi.”

Đan Tiêu vừa lòng gật đầu, không nói gì nữa, lại dựa trên nhuyễn tháp, chờ quản lý viên tính xong sổ sách rồi đi nướng thịt ăn.

“Số tiền chúng ta thu được nhờ vé vào cửa hôm nay gần một vạn hai ngàn đồng!” Sau khi Lăng Mục Du kiểm tra xong, vui vẻ nói: “Cũng có nghĩa là gần sáu trăm người mua vé vào tham quan viện bảo tàng của chúng ta.”

Trương Sơn ở một bên bổ sung nói: “Cộng thêm số tiền đồ uống đồ ăn vặt do trung tâm phục vụ du khách bán được, tổng cộng doanh thu hôm nay của chúng ta hơn một vạn năm ngàn .”

Các yêu quái không có khái niệm gì về tiền bạc, cũng không biết sáu trăm người là nhiều hay ít, nhưng thấy Lăng Mục Du cười cong mắt liền biết là chuyện tốt, lập tức hoan hô lên.

Phượng Hoàng nhân cơ hội bay qua tới cọ cọ mặt Lăng Mục Du, đề ra yêu cầu: “Tiểu Ngư, hôm nay tui biểu hiện tốt không? Thao Thiết tới nói tui tùy tiện đi đi lại lại, tui lập tức ngầm hiểu, lừa được nhân loại á. Tui biểu hiện tốt như vậy, có thể ăn chocolate nhân đậu không?”

“Hôm nay có thể ăn.” Lăng Mục Du lấy ra một bịch chocolate đậu từ trong tủ lạnh ra, xé vỏ đưa cho Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng vui vẻ hót một tiếng, chui đầu vào túi, tha hồ ăn.

Lăng Mục Du kéo Đan Tiêu đứng dậy, đi về phía sau vườn hoa, vừa đi vừa nói: “Tôi ở trên mạng học một loại tương nướng BBQ mùi vị mới, đợi tí nữa chúng ta nướng cá.”

“Ừ.” Viện trưởng mặc cho quản lý viên lôi kéo mình đi, còn thêm yêu cầu nói: “Loại cá vị ớt hỗn hợp mấy ngày trước cậu nướng cũng có thể nướng một con.”

Trong khu vườn được xây trên hồ sen, lò nướng BBQ và bệ bếp đã được dọn lên, Họa Đấu cũng châm lửa bếp lò, lò ở giữa nấu cơm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, các yêu quái đã cắt nhỏ thịt, xẻ cá xong, rửa đồ ăn sạch sẽ, để đầu bếp quản lý viên kiểm duyệt.

“Không tồi, gần đây công lực cắt thịt rửa rau của mọi người giỏi lên rồi đấy.” Quản lý viên sau khi xem xong, hết sức tán thưởng, chẳng hề bủn xỉn chút nào.

Có trời mới biết việc dạy bầy yêu quái này cắt thịt rửa rau là chuyện khó khăn cỡ nào, có đôi khi Lăng Mục Du thật bội phục chính mình vì tính tình tốt và cũng đủ kiên nhẫn, không ngờ có thể tài tới nỗi bắt tay dạy đám yêu quái chỉ biết ăn này cắt thịt!

Lăng Mục Du và Trương Sơn mỗi người một cái lò nướng, bắt đầu nướng thịt, nướng cá, nướng rau dưa, các yêu quái cầm chén, mở to mắt trông mong quanh bếp lò.

Cũng có yêu muốn tự mình nướng thêm vài miếng thịt, nhưng thịt nướng ra không phải nửa sống nửa chín thì cũng biến thành than, siêu khó ăn.

Thật ra Trương Sơn nướng thịt nướng không tồi, nắm giữ lửa rất khá, nhưng các yêu quái chê cậu ta nướng ăn không ngon như Lăng Mục Du, chẳng có lý chút nào.

Lăng Mục Du nướng xong một con cá bỏ vào dĩa của Đan Tiêu, còn thịt và rau dưa đã nướng xong thì để đám yêu quái tự chia nhau.

Cửu Vĩ Hồ thấy tất cả mọi người đều có thịt ăn, còn mình thì không, nó biến thành nguyên hình khẽ meo meo tới gần Lăng Mục Du, gác cái đầu lông xù lên trên đùi người kia.

“Gì đó? Giả đáng yêu à?” Lăng Mục Du cúi đầu thấy trên đùi có thêm một cái đầu hồ ly.

“Tiểu Ngư, tui cũng muốn ăn thịt nướng.” Cửu Vĩ Hồ rầm rì làm nũng: “Tui đã nhận sai, mặc dù tui phạm sai lầm, nhưng kết quả cuối cùng cũng tốt mà, thật nhiều nhân loại đã tới tham quan, ngày mai sẽ còn có càng nhiều nữa. Cho nên… Có thể cho tui ăn thịt nướng không?”

Lăng Mục Du đặt thịt mới lên giá nướng, thở dài nói: “Tuy rằng nói bắt đầu tốt là đã thành công một nửa, viện bảo tàng của chúng ta cũng bởi vì sai lầm của mi đánh bậy đánh bạ lên hot search, nhưng mà loại hot này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Chúng ta là người mới, không so được với viện bảo tàng lâu đời, hôm nay có rất nhiều người đến, ngày mai sẽ càng nhiều, nhưng tất cả mọi người đều là vì tò mò mới đến…”

Chắc là Cửu Vĩ Hồ nghe hiểu mối lo của quản lý viên, sau khi lòng hiếu kỳ của loài người được thỏa mãn thì sẽ không tới viện bảo tàng tham quan nữa, đây đúng là một vấn đề quan trọng, nhưng nó chỉ là một con hồ ly, có chín đuôi, chứ không phải có chín cái đầu, vấn đề phức tạp như vậy nó không tự hỏi được mà!

“Nhưng mà, đấy là vấn đề mà người vận doanh của viện bảo tàng nên suy xét.” Phong cách của Mục Du đột nhiên biến đổi, cười khanh khách nhét vào trong miệng Cửu Vĩ Hồ một miếng thịt nướng, “Mi làm sai mà lại đúng, tao đâm lao phải theo lao, ngược lại phát hiện một chiến thuật buôn bán mới cho viện bảo tàng chúng ta.”

“Xin chỉ giáo?” Đan Tiêu nghe thế, cảm thấy hứng thú dựa lại gần, cũng nhét một miếng thịt nướng vào miệng Cửu Vĩ Hồ.

Trong miệng nó chứa đầy thịt nướng, đôi mắt hồ ly thon dài sắp trừng thành hình tròn, cả người nó chìm ngập trong mớ bong bóng hạnh phúc bay xung quanh —— Viện trưởng đút thịt cho nó ăn á, chứng tỏ Viện trưởng tha thứ sai lầm của nó, nghĩa là nó có thể thoải mái ăn ngập bụng.

Nó lập tức không tìm quản lý viên giả vờ cute nữa, hóa thành hình người, cầm lấy chén đũa gia nhập vào đại quân đoạt thịt ngay lập tức.

Trương Sơn nướng thịt nướng đến tay vội chân loạn, hận không thể mọc ra thêm bảy, tám cái tay nữa để nướng, lần này lại còn có thêm một con Cửu Vĩ Hồ với sức chiến đấu cực mạnh, thật là muốn khóc.

Trái với bên Lăng Mục Du, thảnh thơi nướng cá nướng thịt, đám yêu quái xếp hàng chờ, không hề tranh giành nhau.

Sao người với người lại chênh lệch lớn như thế?

Lúc Trương Sơn đang chiến đấu với thịt nướng, di động của cậu ta như cũng muốn tham gia vào, nó reo lên, chắc chắn là cố ý tới quấy rối.

“Cộng tác viên, di động của cậu reo.” Bạch Trạch nhắc nhở nói.

Trương Sơn không rảnh tay lấy điện thoại ra, đành nhờ Bạch Trạch giúp mình nghe.

“Tại sao tôi lại phải giúp cậu, hừ ——” Bạch Trạch miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật, vừa ruồng bỏ Trương Sơn, vừa giúp người ta lấy điện thoại từ túi quần ra, nhấn nghe xong còn nhấn loa nữa.

Điện thoại vừa được kết nối, đã vang lên một giọng nói hết sức tục tằng, người nọ lớn tiếng nói: “Trương Sơn, nghe nói bây giờ mày đang ở viện bảo tàng Sơn Hải bán đồ uống à ha ha ha, mấy năm nay tu vi của mày không tiến triển, nhưng ngược lại da mặt lại tương phản với tu vi nhỉ…”

Chắc là kẻ bên kia cũng nhấn loa, giọng nói lớn còn chưa dứt thì một trận cười vang đã truyền tới, trong đó có nam có nữ, nghe ra thì không ít người, láng máng còn có mấy câu như “Trương Sơn, da mặt của mày có thể lấy tới dán cửa sổ”, “Dán cửa sổ quá đại tài tiểu dụng (*) rồi, tao thấy phải mang đi xây tường thành mới đúng.”

(*)Tài cao dùng việc nhỏ

Bất kể là giọng nói to hay là tiếng cười vang của cả nam và nữ, ý cười nhạo trong đó ngay cả yêu quái không hiểu đạo lí đối nhân xử thế của nhân loại cũng đều nghe ra, đồng loạt ngưng lại động tác đoạt thịt, toàn bộ ánh mắt đều dời đến chiếc di động màu đen hàng limited kia, hai người Đan Tiêu và Lăng Mục Du đang nói chuyện cũng nhìn sang.

Trương Sơn xấu hổ buông cọ quét nướng BBQ, ngượng ngùng cười cười với mọi người, tính đi lấy di động trong tay Bạch Trạch lại rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Bạch Trạch lại giơ tay lên cao, cả hình người bay đến giữa không trung, không cho Trương Sơn đoạt di động.

“Bạch Trạch, mau đưa điện thoại cho tôi.” Trương Sơn nôn nóng, nhỏ giọng hô.

Bạch Trạch không để ý tới cậu ta, bay đi xa hơn.

Tên bên kia vẫn còn lớn giọng hô trong điện thoại: “Ái chà chà, Trương Sơn, đừng giả chết, mày còn biết ngượng cơ à? Kẻ vô dụng như mày nên cút ra viện bảo tàng càng sớm càng tốt, đừng làm bẩn mắt tôn thần nữa.”

Trương Sơn cũng không lấy lại di động, đặt mông ngồi ở trên ghế đá, cúi đầu ủ rũ.

Đầu óc tu luyện của cậu ta khá chậm chạp, linh lực cũng mỏng manh có thể xem nhẹ không kể, dưới sự nổi bật của các thiên tài tu luyện cùng thế hệ ở nhà họ Trương tại Phổ Dương, cậu ta càng lộ vẻ vô dụng, bởi vậy luôn bị người ở Tu Chân giới cười nhạo hoặc bị coi như hậu quả sai trái trong các tài liệu giảng dạy.

Cho dù cậu ta có bằng cấp cao hơn những tên này, có tiền hơn bọn họ, nhưng cũng không vì thế mà cậu ta có thể có thêm chút phân lượng nào trong giới Tu Chân. Ngược lại, bởi vì cậu ta có trình độ học vấn cao, có tiền, nên càng bị chế giễu nhiều hơn.

Nhưng cậu ta thật sự không thích tu luyện mà!

Ai có chí nấy, cậu ta thích thiết kế kiến trúc, cũng thích như bây giờ, ở viện bảo tàng, trang trí sảnh triển lãm, ăn uống chơi đùa với tôn thần, với anh Lăng và đám yêu quái, thế thì có gì sai ư?!

Những tên ở đầu dây bên kia còn đang cười nhạo Trương Sơn, càng nói càng thái quá, chỉ sợ Trương Sơn ở viện bảo tàng một tháng này nhận được không ít cú điện thoại kiểu thế này nhỉ, nhiều đến mức những kẻ kia càng ngày càng không kiêng nể gì.

Trương Sơn uể oải cúi đầu, chán nản không thôi.

“Oành —— xì ——”

Tiếng cười nhạo trong điện thoại bỗng dưng im bặt, Trương Sơn giật mình, vừa ngẩng đầu thì thấy Bạch Trạch dùng một tay bóp di động của cậu ta thành bột phấn.

“Người của bảo tàng chúng ta mà cũng dám bắt nạt ư!” Bạch Trạch cả giận nói: “Xem ra cuộc sống tu luyện của mấy tên này quá an nhàn!”

Lòng đám yêu quái tràn đầy căm phẫn, rối rít tỏ vẻ phải cho những tên này tu một bài học.

Cộng tác viên của viện bảo tàng cũng là người của viện bảo tàng, người của chúng nó sao có thể tùy tiện người khác bắt nạt được? Phải bắt nạt lại chứ!

Trương Sơn vừa cảm động vừa đau lòng, cảm động các yêu quái coi trọng nghĩa khí, đau lòng di động hàng limited của mình —— vài vạn lận đó.

Cảm giác từ khi tới viện bảo tàng quen biết anh Lăng, mình cũng càng ngày càng tính toán tỉ mỉ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.