Vì yêu mà hèn mọn - Sống không ánh mặt trời - Phần 8: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Sống không ánh mặt trời - Phần 8: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Sau đêm hôm đó tôi như người mất hồn làm việc gì cũng không xong tôi và Tuấn cố tránh gặp mặt nhau nhiều nhất có thể, một cảm giác gần như là tội lỗi xâm lấn con người tôi mà không thể nào thoát ra được Mấy đêm hôm nay tôi ngồi khóc một mình, lúc này đây tôi cảm thấy nhớ nhà hơn bao giờ hết, tiếng cô chủ nhà vang lên sau lưng tôi
– Dạo này con sao thế An?
– Dạ không con … con có sao đâu cô – Tôi lắp bắp thanh minh
Cô khẽ lắc đầu rồi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi cô hỏi:
– Con đừng giấu cô, lại nhớ nhà hả con? Sao con ở đây lâu với cô chú mà từ rày đến giờ cô không thấy con nhắc nhỏm gì đến bố mẹ chi hết vậy?
– Con là đứa con gái bỏ đi rồi, đời con còn gì nữa đâu hả cô? Giờ con đâu dám liên lạc lại với bố mẹ nữa con sợ bố mẹ vì con mà xấu hổ… – nói xong câu đó tôi òa lên khóc nức nở những tủi thân bấy lâu lại ùa về trong tâm trí
Cô ngồi xuống dùng đôi bàn tay ram ráp của mình khe khẽ đập vào vai tôi
– Con đừng nói thể, từ xưa tới nay bố mẹ giận thì nói vài câu khó nghe chứ không bao giờ có chuyện bố mẹ bỏ được con cái Con nghe cô nên liên lạc lại với bố mẹ chứ con cứ để thế này thì chỉ khiến bố mẹ con thêm đau lòng hơn mà thôi
Những lời cô nói có tác động đến tôi rất nhiều, tôi quyết tâm sẽ quay về đối mặt với hiện thực dù cho hiện thực có tàn nhẫn như thế nào chăng nữa tôi không thể suốt ngày trốn chạy, có trốn chạy đi đến đâu thì vết thương lòng tôi mang theo vẫn nhức nhối hàng đêm, tôi không thể thanh thản sống với hiện tại khi những cơn ác mộng của quá khứ luôn đè nghiến lấy tôi trong giấc ngủ mỗi đêm Ngoài ra tôi cũng muốn đi khỏi nơi này chuyện giữa tôi và Tuấn vô tình xảy ra rồi nếu còn cứ tiếp tục ở đây tôi sợ sẽ không có đủ can đảm đối mặt với cậu ta và coi như giữa chúng tôi chưa có chuyện gì xảy ra cả Tôi biết chắc chắn một điều tôi và cậu ta không hề yêu nhau tất cả chỉ là bản năng giữa một người đàn ông và một người đàn bà trong đêm khuya khi cái thứ dục vọng tầm thường che mờ đi tất cả, giờ nếu tôi còn ở lại thì chỉ khiến cả hai thêm ngại ngần mà thôi Chính vì vậy tôi tôi quyết định xin phép cô chú cho nghỉ để trở lại quê nhà, cô bảo tôi rằng:
– Năm qua có con phụ giúp nên cô đỡ cực, con đi rồi cô chú cũng tính chuyển nhượng quán cho người khác chứ cô chú già rồi giờ kiếm tiền không có ham nữa Con đi về mạnh giỏi cho cô chú chuyển lời đến bố mẹ con
Cuộc chia tay khiến tôi bùi ngùi xúc động, tình cảm gắn bó hơn một năm qua khiến tôi luôn coi cô chú như người thân của mình vậy
Tạm biệt cô chú tôi trở lại quê nhà sau hơn một năm dài xa cách, ngồi trên chuyến xe trở lại quê nhà tâm trạng của tôi giờ đã khác, tôi nghĩ mình đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, tất cả mọi chuyện trong quá khứ dù vui vẻ hay đau buồn đều lướt qua trước mắt tôi như một thước phim quay chậm chạp, nó không làm tôi đau buồn nữa mà chỉ thấy hối tiếc cho những tháng năm tuổi trẻ đã bị vùi chon nơi đáy bùn Nước mắt tôi tuôn rơi trên má, đang mải mê với dòng suy nghĩ miên man thì bỗng có tiếng người cười lớn phía sau, tò mò quay lại tôi bỗng nhận ra gương mặt quen thuộc Màu áo trắng, ánh mắt lạnh lùng sau gọng kính, tôi cúi gằm người xuống tránh để lộ khuôn mặt của mình cho anh ta nhìn thấy thật là một sự gặp gỡ trớ trêu
Chiếc xe đang chạy êm ru trên đường tôi cũng chập chờn theo giấc ngủ mê man bỗng chiếc xe phanh “khực” lại tôi hốt hoảng giật mình vì đầu tôi va đập mạnh vào chiếc ghế đằng trước đau điếng, những tiếng la hét nhanh chóng vang lên Vẫn còn chú bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra tôi vội ngẩng đầu lên thì thấy trên xe xuất hiện vài vệt máu Chiếc xe bị mất lái nên đâm vội vào hàng rào chắn bên đường ngăn cách giữa đường bộ và đường sắt, hoảng hốt tôi cũng vội chạy xuống xe theo mọi người Thật may vì chiếc xe chỉ bị hư hỏng và mọi người cũng chỉ bị xây xát nhẹ không có ai phải đi vào viện cả
Anh chàng bác sĩ được dịp trổ tài anh ta vội dùng hộp đồ y tế mang theo để sơ cứu vết thương cho mọi người, tôi lặng lẽ ngồi bên gốc cây ven đường quan sát anh ta một cách lén lút, chiếc khẩu trang trên mặt được kéo lên bịt kín mít chỉ lộ ra 2 con mắt Sau khi giúp những người bị thương, anh ta tiến dần về phía tôi, lúc này tôi cuống lên tìm đường trốn chạy nhưng không thể chân tôi như gắn chặt xuống đất vậy Mà giờ giữa đêm tối thế này tôi có thể chạy đi đâu được chứ
Anh ta tỏ ra hơi ngạc nhiên trước sự phản ứng của tôi nhưng vẫn mỉm cười bảo:
– Cô bị thương, chảy nhiều máu như thế mà không thấy đau sao?
Nghe anh ta nói tôi mới chợt nhận ra có một dòng nước mát chảy từ trên trán xuống mà lúc nãy tôi ngỡ nó là mồ hôi chảy Giờ nghe anh ta nói tôi mới để ý những giọt máu tanh nồng chảy xuống
– Để tôi băng lại cho cô!
– Không, không cần đâu, tôi ổn mà! – tôi rối rít xua cánh tay lên ra hiệu phản đối
Anh ta càng tỏ vẻ ngạc nhiên hơn nhưng vẫn một mực khăng khăng bảo tôi:
– Thế cô định để cho máu chảy như thế này mãi sao? Tôi nghĩ cô nên để cho một bác sĩ như tôi bôi thuốc và băng lại cho cô nếu cô không muốn bị nhiễm trùng
Không có cách nào để từ chối anh ta khi rất nhiều con mắt của mọi người đổ dồn vào mình, tôi ngồi im để cho anh ta rửa vết thương bằng dung dịch sau đó băng trán tôi lại bằng một miếng gạc màu trắng Anh ta nhìn tôi rồi nói:
– Chỉ là vết thương ngoài ra không có gì đáng ngại cả khi nào về đến nhà cô nhớ tháo băng ra và thay băng mới vào là được, à mà khăn bịt của cô dính nhiều máu quá, cô cởi ra đi
– Anh cứ kệ tôi, tôi … bị hen xuyễn nên tôi… – trời ạ đó là câu chống chế tệ nhất mà tôi biết lúc đó
Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt đầy nghi hoặc
– Hen suyễn? …- dừng lại một lúc rồi anh ta tiếp lời “ Cô tưởng chỉ cần bịt mặt là tôi không nhận ra được cô sao? Cô nhầm rồi ngay lúc cô bước lên xe tôi đã nhận ra cô rồi”
Như một con mẹ đi ăn cắp lúa bị tuần sương bắt được tôi tẽn tò, cúi gằm mặt xuống đất lí nhí nói:
– Tiền tôi mượn anh tôi sẽ trả…
– Cô trả bằng cách nào? – Giọng anh ta thoáng chút mỉa mai, giễu cợt
Tôi vội móc trong chiếc túi mà mình đang ôm ngang bụng một cái ví nhỏ rồi đưa cho anh ta
– Tôi chỉ còn ngần này, số tiền nợ anh mấy nữa tôi đi làm sẽ trả đủ cho anh sau
Anh ta cười phá lên và nói:
– Làm sao tôi tin cô được chứ, thôi được cô cất số tiền này đi hiện giờ tôi đang mở 1 phòng khám bên ngoài cô hãy đến đó làm việc và tôi sẽ trừ tiền công cho cô
***
Lần đầu tiên về đến thành phố tôi đã không phải đi tìm nơi ăn chốn ở, tôi đến luôn phòng khám của anh ta, nó là một căn nhà 2 tầng nhỏ cho thuê Tầng 1 anh ta dùng làm phòng khám còn tầng 2 là chỗ ăn nghỉ của anh ta và nhân viên, tôi được sắp xếp ở chung phòng với một cô y tá tên Hoa Cô ta năm nay 25 tuổi nhỏ hơn tôi một tuổi dáng người dong dỏng cao với làn da trắng xanh, ánh mắt lanh lợi nhìn khá là thiện cảm Thấy có thành viên mới trong căn phòng chật hẹp cô ta không hề tỏ ra khó chịu mà vui vẻ chỉ dẫn tôi cách sắp xếp đồ đạc của mình Nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thiện cảm cô ta nói:
– Chào mừng chị đến phòng khám của chúng em, làm ở đây thì hơi cực nhiều người đến xong lại đi vì không trụ nổi, em mong là chị sẽ ở đây làm việc lâu dài
Rồi nhanh chóng Hoa giới thiệu qua cho tôi về những công việc cần làm và những nhân viên ở đây:
– Phòng khám mình tuy nhỏ nhưng làm việc không kém gì một phòng khám đa khoa, ở đây chúng em vừa làm y tá kiêm tạp vụ luôn chị ạ Phòng khám mình có anh Hưng ( -tên anh bác sĩ) là bác sĩ chính ngoài ra còn có một số bác sĩ ở các đoàn thiện nguyện thỉnh thoảng sẽ đến đây Phòng khám có 2 nhân viên y tá kiêm tạp vụ và giờ thêm chị là 3
Vì chưa có kinh nghiệm làm việc trong ngành y tế nên tôi đươc giao làm nhiệm vụ đón tiếp bệnh nhân, ghi số cho bệnh nhân, hướng dẫn họ làm một số thủ tục, dọn dẹp và cơm nước cho mọi người ở đây Công việc khá vất vả và nặng nhọc đối với người mới vào nhưng do hơn một năm qua được tôi rèn trong quán phở nên lúc nào mọi người cũng thấy tôi làm việc chăm chỉ mà không hề kêu than một chút nào Hoa rất vui mừng khi có tôi đến làm việc cô ấy bảo từ ngày có tôi phòng khám gọn gàng ngăn nắp hẳn ra bữa cơm cũng được đảm bảo hơn so với trước chứ không ngày trước chỉ có bác sĩ và 2 nhân viên y tế mà bệnh nhân thì lại quá nhiều khiến cho bọn em luôn trong tình trạng căng thẳng và quá tải
Hoa nói với tôi
– Anh Hưng trông vậy thôi mà tốt lắm chị ạ, ảnh mở phòng khám tư này không phải vì tiền đâu, những người nghèo đến đây đều được anh ấy khám miễn phí có khi còn được cho thêm thuốc cơ chị ạ Bọn em làm ở đây nhiều lúc còn bị nợ lương nhưng thấy ảnh tốt như thế nên dù công việc vất vả lương lại thấp mà em không nỡ bỏ việc Ở lâu mình mới thấy hết cái tình của ảnh chứ không nhìn vào ai cũng nghĩ ảnh lạnh lùng lắm
Quả thật vậy ở cùng nhau một thời gian ngắn nhưng tôi chợt nhận ra Hưng là một con người rất kì lạ không giống như đa phần các bác sĩ khác, anh ta làm như suốt ngày và không có lấy một chút thời gian để nghỉ ngơi, những ngày nghỉ anh ta thường xách đồ về những vùng quê nghèo để thăm khám miễn phí cho bệnh nhân Và lần gặp tôi trên xe cũng là lúc anh về một huyện nghèo ở Thanh Hóa để thăm khám bệnh dường như lúc nào anh ta cũng bận bịu với công việc dù chạm mặt nhau thường xuyên nhưng tôi và anh ta không có cơ hội để nói chuyện với nhau nhiều chủ yếu chỉ là những câu trao đổi ngắn gọn về công việc của phòng khám
***
Mục đích của tôi lần này đi về là thăm bố mẹ nhưng dù đã về được 2 tháng tôi bị cuốn trôi vào sự bận bịu của phòng khám nên chẳng thể nào có thể đến thăm bố mặc dù khoảng cách của tôi và gia đình lúc này chỉ chưa đến 20 km Cuối tuần này Hưng có chuyến đi lên Lào Cai làm công tác khám bệnh thiện nguyện cho các trẻ em ở vùng cao tôi muốn tranh thủ mấy ngày đó phòng khám không hoạt động để về thăm gia đình của mình
Sáng thứ bảy…
Tôi bước chân đến cổng ngôi nhà 2 tầng đang im ỉm đóng kín Lạ thật giờ này đáng lẽ ra là cha tôi đang dạy thêm cho tụi nhỏ mà, sao ngôi nhà lại trở nên im ắng đến vậy Tôi ngập ngừng không biết có nên ấn chuông cửa không Đứng bần thần trước cổng căn nhà tôi lấy hết mọi can đảm ấn chuông, phải 15 phút sau mới có tiếng bước chân lật đật của mẹ chạy ra mở cửa cho tôi, nhìn thấy tôi mẹ thoáng ngỡ ngàng đến nỗi đánh rơi cả chùm chìa khóa trên tay:
– An là An đúng không con …?
Rồi chẳng kịp mở cửa cho tôi vào mẹ tôi chạy vội vào trong nhà reo ầm ĩ lên với bố
– Ông ơi An con An nó về rồi kìa ông ơi
Rồi sau đó là dáng bố tôi chập chững cầm cây gậy dò dẫm từng bước phía cổng, có lẽ nào cha tôi lại già thế kia, nhìn thấy bố tôi thật sự ngỡ ngàng không ngờ chỉ sau 1 năm mà cha tôi lại già và yếu đến thế, mẹ tôi mở cổng, tôi vội chạy lại nắm lấy bàn tay bố rồi quỳ mụp xuống, nước mắt tôi chảy tràn trên gò má tôi nghẹn ngào: “ Con xin lỗi bố, tất cả là tại con, tai con…”, bố tôi ú ớ câu gì đó ở trong miệng, ông lấy tay đặt lên đôi vai gầy đang run lên bần bật vì xúc động của tôi, lúc này tôi mới chợt nhận ra hình như mắt ông ươn ướt Tôi bước vào nhà mẹ ân cần hỏi han tôi một năm qua đã đi đâu và làm gì? Xoa cánh tay lẳn những xương của tôi mẹ ứa nước mắt mẹ xót xa lòng khi thấy tôi đứa con gái bé bỏng của mẹ đã phải chịu quá nhiều tủi cực trên đời
Tôi đã có một bữa cơm đầm ấm bên gia đình mình chỉ sau gần 2 năm xa cách mà sao tôi cảm giác như xa cách bố mẹ tôi đến cả thế kỉ, mọi thứ trong căn nhà chẳng có chút nào thay đổi vẫn hàng cây xanh dưới hiên nhà mát rượi, vẫn chiếc ghế dựa bên ban công tất cả như không xê dịch chỉ để đợi tôi về đây, về lại nơi này
Mẹ đỡ tôi đứng lên, 3 người chúng tôi dìu dặt nhau vào nhà, lúc này mẹ mới kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra với gia đình tôi hơn một năm qua kể từ khi tôi chạy trốn khỏi chồng thì không ngày nào hắn ta không đến nhà tôi rêu rao với mọi người là tôi làm điếm rồi bỏ nhà đi theo trai khiến bố tôi ức quá bệnh tim của ông tái phát, dẫn đến đột quỵ suốt gần một năm qua ông nằm trên giường bệnh và dạo gần đây sức khỏe của ông tạm thời ổn định hơn so với trước Em tôi giờ vừa đi học vừa đi làm để trang trải khoản học phí của bản thân vì bao nhiêu tiền tiết kiệm để dành của bố mẹ tôi đã đổ dồn vào để chữa trị căn bệnh của bố
Tôi thực sự căm phẫn con người ác quỷ kia, anh ta đã hủy hoại không chỉ tôi mà còn cả gia đình tôi nữa Hắn ta không phải con người giờ giá hắn có xuất hiện trước mặt chắc tôi sẽ không ngại ngần mang dao ra mà đâm xuyên nát con tim của hắn giống như hắn đã từng làm trăm ngàn lần như vậy với tôi Đang đắm chìm miên man trong dòng suy nghĩ uất hận bỗng mẹ tôi chép miệng thở dài
– Không biết hôm nay thằng đó có đến không nữa?
– Ai đến hả mẹ? – Tôi bồn chồn hỏi lại
– Thằng đó chớ ai Hơn một năm qua gần như không ngày nào là nó không đến trước cổng nhà mình quậy phá đòi tiền, mấy lần mẹ báo công an nhưng cũng không giải quyết được gì, bắt nó cảnh cáo xong lúc thả nó ra nó vẫn quay lại chửi rủa mà có khi còn chửi hăng hơn
Nét hạnh phúc trên mặt tôi vì được đoàn tụ với gia đình bỗng đông cứng lại không hiểu sao nghe những lời mẹ nói tôi không hề thấy sợ hãi mà chỉ thấy một nỗi tức giận dâng trào trong lồng ngực Con ác quỷ đó còn định đeo bám hành hạ tôi đến bao giờ đây, được nếu hôm nay anh ta đến tôi quyết làm rõ trắng đen sống mái với anh ta đến cùng Tôi hận con người đó đến tận xương tủy anh ta có chết hàng ngàn lần trước mặt tôi cũng không bao giờ khiến tôi mủi lòng tha thứ cho anh ta được Nhưng mẹ tôi thì khuyên tôi nên bình tĩnh lại
– Tránh voi chẳng xấu mặt nào con ạ! Loại người đó rồi cũng bị trời phạt, giờ động đến nó thì mình chỉ thiệt, nghe nói nó nợ nần ghê lắm loại đó thì máu liều vào có thể làm được bất cứ chuyện gì
Mẹ tôi nguời phụ nữ hiền hậu cả đời chẳng nỡ làm hại một ai luôn có một niềm tin mãnh liệt vào luật nhân quả “ ở hiền gặp lành, ở ác báo ác” nhưng mấy năm qua cuộc đời đã dạy cho tôi rằng điều đó chỉ là sự tương đối Tôi tự hỏi từ trước tới giờ tôi và gia đình tôi đã làm gì nên tội đâu mà ông trời cũng đày đọa chúng tôi thê thảm đến mức này…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn