Vì Yêu Mà Hèn Mọn

Chương 21: Vì yêu mà hèn mọn-21




Vì yêu mà hèn mọn - Sống không ánh mặt trời - Phần 5: Tôi không phải là nô lệ tình dục

Sống không ánh mặt trời - Phần 5: Tôi không phải là nô lệ tình dục

Tôi lờ mờ tỉnh dậy, khẽ nâng cánh tay dậy thì thấy nó đang được gắn chiếc kim để chuyền nước

– Cô còn đang yếu lắm, cứ nằm yên đấy nghỉ ngơi đi

Trong khi đó ở bên ngoài tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng chồng tôi nói chuyện với bác sĩ:

– Vợ tôi tỉnh lại rồi, vậy bao giờ thì tôi được đưa cô ấy về nhà

– Anh bị làm sao thế? Không thấy sức khỏe của cô ấy suy kiệt đến thế kia à? Giờ chúng tôi cho cô ấy xuất viện về nhỡ có làm sao anh lại đến kiện ầm chúng tôi à? – Giọng bác sĩ trở nên gắt gỏng

Không thể đưa tôi về nhà anh ta quay sang nhìn tôi rồi gắt gỏng không đâu, cô y tá và mấy bệnh nhân gần đấy cũng tỏ ra khó chịu với hành động của anh ta, cô y tá tiến lại gần chồng tôi và nói:

– Anh còn ngồi đấy à, tranh thủ mua cho chị ấy cốc sữa nóng chứ chưa ăn gì mà đã truyền nước là hại sức khỏe lắm

Anh ta lầm lũi đi ra ngoài vừa đi vừa lẩm bẩm vài câu chửi thề trong miệng Bác sĩ khám cho tôi là một người trẻ tuổi hình như mới tốt nghiệp ra trường, anh ta nhíu mày bảo tôi:

– Cô theo y tá đi kiểm tra khám phụ khoa và xét nghiệm máu

Buổi chiều…

Bác sĩ gọi tôi vào phòng khám và hỏi tôi:

– Cô làm nghề này lâu chưa?

Tôi cúi gằm mặt xuống đất không nói gì, bị bóc mẽ như vậy một cảm giác gần như là tủi hổ xen lẫn chua xót dâng lên trong lòng tôi, vị bác sĩ trẻ tiếp lời:

– Hiện tại của cô đang bị viêm nhiễm nặng, chúng tôi sẽ có hướng điều trị cho cô nhưng yêu cầu trong quá trình điều trị cô kiêng hẳn việc quan hệ Nếu không chữa trị kịp thời có thể dẫn đến việc ung thư cổ tử cung

Vẻ mặt anh ta thản nhiên, giọng nói đều đều không chút bộc lộ cảm xúc của sự xót thương hay khinh bỉ chắc hằng ngày tiếp xúc với nhiều bệnh nhân và gặp đủ các thể loại người nên anh ta dửng dưng không có chút cảm xúc ghê tởm nào với một bệnh nhân làm nghề mại dâm đến mức bị viêm nhiễm nặng như tôi Tôi không biết nói gì lúc này, miệng tôi mím chặt lại nước mắt tôi lăn dài trên má sao cuộc đời tôi lại có thể rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này được chứ? Nhưng giờ tôi biết phải làm sao để có thể thoát khỏi chồng tôi – con quỷ dữ đội lốt người, giờ tôi là công cụ kiếm tiền của anh ta làm sao anh ta có thể tha cho tôi để tôi có thời gian chữa bệnh vả lại có chạy muốn chạy chữa cũng không thể nào lấy đâu ra tiền để chữa trị

Ngày hôm sau dù không được sự đồng ý của bác sĩ nhưng anh ta vẫn khăng khăng bắt tôi phải xin ra viện:

– Không xin được thì trốn, cô định nằm đây đến bao giờ, thằng này không có tiền và thời gian nuôi cô để cho cô nằm chềnh ễnh ở viện được

Trước sự làm căng của chồng bệnh viện bắt buộc cho tôi xuất viện, vị bác sĩ trẻ nhìn chồng tôi từ đầu đến chân rồi nói:

– Tôi không biết anh là chồng hay là gì của cô ấy nhưng giờ đây tình trạng sức khỏe của cô ấy không được tốt nếu cứ tiếp tục… tôi e cô ấy có thể bị nguy hiểm đến tính mạng

Câu nói bỏ lửng của vị bác sĩ khiến tôi cảm thấy đau xót vô cùng nhưng chồng tôi anh ta tỏ vẻ bất cần:

– Vợ tôi, tôi tự biết phải làm gì để tốt cho cô ta Nằm ở đây các người có miễn phí chữa trị được cho cô ta không?

Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi phất tay bảo cô y tá:

– Bảo anh ta viết giấy cam kết rồi chỉ cho anh ta cách làm thủ tục xuất viện

***

Nằm trong căn phòng trọ nhỏ, tôi gồng mình lên chịu những cơn đau nhất là những lúc đi vệ sinh xong tôi đều phải cần thận pha nước ấm với chút muối để vệ sinh nhưng nó lại càng khiến tôi cảm thấy rát và xót

Đêm muộn…

Chồng tôi đẩy cửa bước vào nhà, anh ta vứt lên bàn hộp cơm màu trắng rồi đưa mắt nhìn tôi bảo:

– Ăn đi! Tôi cho cô nghỉ nốt hôm nay rồi mai đi làm

– Em xin anh, chỗ đó của em đau lắm, nếu không chữa khỏi mà cứ tiếp tục vậy em sợ em chết mất… – tôi van xin anh ta

– Yên tâm tôi đã mua thuốc cho cô rồi, với lại tôi nghĩ thà chết trên giường còn hơn là chết đói cô chọn đi muốn chết cách nào thì tôi sẽ cho cô chết cách đó

– Anh có còn lương chi nữa không? Anh biến tôi ra như thế này còn chưa thỏa sao? Tôi là vợ anh chứ không phải là nô lệ tình dục của anh

“ Bốp”, “Huỵch… huỵch” những cái tát và cú đấm đá dội liên tiếp lên cơ thể của tôi, anh ta gằn giọng nói:

– Cô mà đòi là vợ tôi sao, với tôi cô chỉ là một con chó, một con chó cái không hơn không kém hiểu không? Ngày mai nếu cô không đi khách kiếm tiền cho thằng này thì cô không xong với tôi đâu Điếm mà cũng đòi làm phách

– Điếm? Điếm ư? Hahaa

Tôi bật cười, người khác có thể chửi tôi, rủa tôi khinh miệt tôi là đĩ điếm là con phò thân phận nhơ nhớp nhưng anh ta thì không thể, không thể Anh ta là người duy nhất trên thế gian này không có quyền dùng từ ngữ xúc phạm đó với tôi Chính anh ta đẩy tôi vào con đường nhớp nhúa đó và giờ anh ta lại khinh miệt tôi Tiếng cười ngạo nghễ của tôi như kích thích thêm sự hăng tiết của anh ta nên những cú đánh càng trở nên dồn dập hơn Đau! Đau quá! Từ bé đến lớn dù lớn lên với sự nghiêm khắc của bố nhưng tôi chưa bao giờ bị ai đánh cho đau đớn đến thế này Đánh chán tay anh ta ngật ngưỡng đi đến tấm phản thả người đến cái phịch xuống và ngủ Tôi lê lết thân hình với những vết bầm tím của mình ra phía cửa, tôi phải đi ra khỏi cái địa ngục này rồi muốn ra sao thì ra, tôi không thể chịu đựng thêm việc ai đó dày xéo tấm thân của tôi thêm được nữa

Mở cửa phòng trọ bước ra ngoài từng đợt gió lạnh của ban đêm thổi vào người khiến tôi rùng mình ớn lạnh nhưng tôi không thể bước vào căn phòng đó thêm lần nữa Tôi sợ! Sợ có thể lúc tôi quay vào lấy thêm áo anh ta sẽ trở dậy và còn tra tấn tôi một cách dã man hơn nữa Lấy hết chút sức tàn còn lại tôi chạy, tôi không biết mình sẽ đi đâu về đâu nữa tôi chỉ biết chạy và chạy nhưng quýnh quáng quá 2 chân tôi va vào nhau tôi ngã sóng soài trên mặt đường Ánh sáng của chiếc đèn pha chói vào mặt khiến tôi không thể nhìn rõ được gì, chỉ thấy một cái bóng trắng cao cao với cái giọng trầm ấm mà tôi thấy quen quen hình như tôi đã nghe thấy giọng nói ở đâu rồi thì phải

– Cô gì ơi? Cô gì ơi? Cô làm sao thế? Cô gì ơi… tỉnh lại đi, cô ơi…

Tôi không còn nghe rõ được nữa, tôi lả đi trong vòng tay của anh ta cảm giác như người tôi nhẹ bẫng vậy phải chăng tôi đã được giair thoát và cái bóng trắng kia chính là thiên sứ xuống đón tôi lên thiên đàng Nực cười quá tôi bỗng lờ mờ nhận ra người như tôi thì chỉ có quỷ dữ đón, nếu tôi lên thiên đàng không phải sẽ làm ô uế nơi thanh tịnh đó sao? Nụ cười trên gương mặt tôi tắt ngúm và tôi chìm dần vào trong mộng mị…

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong căn phòng nhỏ được bày trí khá gọn gàng và sạch sẽ, một tiếng nói vang lên sau lưng tôi

– Cô tỉnh rồi à?

Trong lúc đầu óc choáng váng tôi vẫn còn chưa nhận ra anh ta là ai thì anh ta tiếp lời:

– Tỉnh là tốt rồi, giờ cô dậy ăn bát cháo nóng này đi chắc hôm qua đói quá nên mới ngất ở đường vậy hả?

Tôi cúi gằm khuôn mặt đầy những vết thâm tím của mình xuống, tay mân mê cái chăn đang đắp trên người, giờ thì tôi đã nhận ra khuôn mặt ấy là ai, tôi khẽ khàng đáp:

– Thì ra là anh à?…Cảm ơn anh đã cứu tôi

Anh ta cười ha hả: – “Tôi không tốt đến mức thừa hơi đi cứu người đâu, tại cô ngã trước đầu xe tôi, tôi mà không cứu cô thì người ta đã mang tôi lên đồn công an rồi”

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.