Về tới nhà chị nhận được tin nhắn của lão Bảo, nói Bi đang ở bên đó, chị thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tâm trạng chị cũng rối bời lắm, chị băn khoăn liệu quyết định của mình có phải là tội ác không?
Chắc không đâu nhỉ?
Bây là cứu người mà, nằm thế đau đớn khổ sở, lại còn bị mất ý thức như người thực vật nữa chứ, sống chả ra sống chết đếch ra chết, thôi thà đầu thai sang kiếp khác cho sướng.
Còn ba Hến nữa, chắc anh thấy có lỗi với mẹ Sò nên cứ quanh quẩn ở tịt đấy suốt, người ngợm gầy rộc cả đi, rệu rạo phát thương.
Thôi thì một mũi tên trúng ba đích, Hà mãn nguyện đằng Hà, anh Hậu đỡ vất vả đằng anh Hậu, chị cũng giành lại được tất cả những thứ vốn thuộc về mình.
Đàn ông mà, mau nổi nóng nhưng cũng chóng quên lắm, con ranh mồ yên mả đẹp một thời gian anh cô đơn quá kiểu gì cũng tìm đến chị cho mà xem. Cô Hà lúc đó ở trên trời nếu cảm kích tấm chân tình của chị thì nhớ phù hộ độ trì cho anh chị, cho Hến Sò và đặc biệt cho Bi em nhé.
Suy tính thấu đáo nên sáng hôm sau chị dậy rất sớm, tám rưỡi đã tỉnh giấc rồi. Chị hẹn thằng mặt sẹo, cái đứa xã hội đen giúp chị giải quyết khá nhiều mối phiền phức từ xưa tới nay, đi uống cà phê.
Chị hét giá năm trăm triệu.
Thực ra bịa vậy thôi, cũng chẳng sao cả, tại chị đang tính mấy bữa nữa sẽ chuồn về quê ở với thầy u trốn nợ. Đợi thư thư hai
ba năm mọi chuyện lắng xuống sẽ lại xuất hiện làm bạn tâm giao của anh như trước. Lúc đó nếu bà khách kia hay thằng này đòi tiền thì chị sẽ nhờ anh trả giúp.
Thằng bé ban đầu nghe giá cả mắt sáng rực, mà chị trình bày xong nó lại run run đến lạ, đúng là thằng hèn.
-“Bà hâm à? Giết người đó…là giết người đó…bị nghiệt báo nặng lắm đó…người ta làm gì bà mà bà ác thế? Trước cũng sai tôi đi đánh một con khác rồi đổ tội cho chị ấy.”
-“Nó cướp chồng sắp cưới của tao, hồi sinh viên tao mang thai còn ép tao đi phá, rồi nó thuê người đánh ba mẹ tao, đã đủ để trả thù chưa?”
Chị Liên bịa chuyện không chớp mắt, rồi chị thuyết phục rằng đây không phải là giết người mà là cứu người. Mình tiễn người ta đi sớm còn hơn sống khổ sống nhục, thằng bé lưỡng lự một hồi lâu mới đồng ý.
Căn bản vợ nó đang chửa, ở cái nhà thuê chật chội mãi cũng tội nghiệp, giờ chỉ cần làm nốt cái vụ này là tích đủ tiền mua cãn hộ nho nhỏ. Rồi sau đó nó sẽ đổi nghề, ra Giáp Bát chạy xe ôm, cố gắng chăm chỉ mỗi ngày cũng đủ nuôi vợ nuôi con.
Mẹ Bi cười cười, đặt cọc trước vài triệu lẻ cho thằng nhóc có động lực. Chị ra về mà sảng khoái hết cả người, cùng lúc ấy, trong quán, cô Nhung suýt thì nghẹn sinh tố dưa hấu.
Cái thằng mặt sẹo, bị cô dần cho nhừ tử, cô sao có thể quên?
Cô còn dăm lần bảy lượt chơi đểu vợ sếp cơ, giờ mới ngộ ra mình chém oan người vô tội. Nếu không tình cờ gặp mặt thế này có khỉ cô vẫn rủa loại thất đức như mẹ Hến Sò chóng chết ngày nào dỡ chật đất ngày đó ấy chứ.
Con cẩu Liên Thị Mộng, nghĩ mà căm.
Phải kiềm chế lắm cô mới không xông lên cào cấu cắn xé cái bản mặt thối tha đó. Cô lấy hết sức bình tĩnh lao tới viện tìm sếp. Nghe anh trai với chị dâu sếp bảo sếp không có ở dây, hôm nay sếp đưa hai cục bông nhỏ nhà sếp đi tham dự liên hoan phim thiếu nhi.
Cô gọi mãi mà máy sếp bận, cô ức quá ngồi phun một tràng trước mặt vợ chồng nhà Đăng Vân. Anh Đăng cáu hầm hập, chửi con mất dạy, để dấy để ông sai mấy thằng em đập cho không ngóc đầu lên dược. Chị Vân thì nghĩ sâu hơn, bảo rằng con này lươn lắm, không có bằng chứng sợ nó chối mất, cứ phải ba mặt một lời cho rõ ràng.
Phải làm thế nào mà để nó vừa nhục, mình vừa không phải bẩn tay mới là cao kế. Đăng Nhung gật gà gật gù đồng tình, thế rồi ba người chụm lại thì thà thì thụt, bàn tán rõ sôi nổi.
Kế hoạch diễn ra vô cùng hoàn hảo, thằng mặt sẹo cứ ngỡ người nhà bệnh nhân sơ suất, đem ống thuốc chuẩn bị sẵn lén lút mò vào phòng. Chỉ là, nó chưa kịp tiêm cho ai, đã bị tóm sống.
Những giây phút đầu tiên còn gan lắm, tiếc rằng bác Đăng mới nhắc tới vợ nó đã sợ xoắn cả quẩy, khai sạch sành sanh. Tiếp tay cho kẻ xấu tất nhiên cũng là tội ác, bác Vân thở dài bảo chú thì vẫn phải ãn cơm tù với con cẩu kia là điều chắc chắn, nhưng cứ yên tâm ngoan ngoãn cải tạo, bao giờ tự do tới tìm chị, chị tạo công ăn việc làm cho.
Thằng nhóc sụt sịt cảm ơn rối rít. Anh Hậu thì đến phút chót mới biết chuyện, cộng thêm một lô lốc các việc cô Nhung kể làm anh điên muốn hộc máu.
Trước giờ anh cứ nghĩ mẹ mình là xấu xa nhất quả đất rồi, ai ngờ còn có người phụ nữ tởm lợm hơn cả bà. Ít ra, tuy mẹ anh có dằn mặt đứa này, đánh tan xác đứa kia, nhưng đối với anh, mẹ lúc nào cũng chiều chuộng nâng niu như báu vật. Ít ra, mẹ điên ai là mẹ trực tiếp lao vào tẩn chứ không hèn đến mức ném đá giấu tay. Thuê người đánh trợ lý của anh, rồi lại toan tính đổ sang cho vợ anh ư?
Con quỷ! Đọc phần cuối tại etruyen.net.
Quỷ chứ không phải là người nữa.
Nếu không có cô Nhung và hai bác chẳng biết sự việc sẽ đi đến đâu? Chỉ e lúc anh tới vợ đã đi xa rồi. Mới tưởng tượng thôi mà ba Hến bủn rủn hết cả chân tay, mặt tái mét không còn giọt máu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn lạ thường. Anh vội với chìa khoá xe, phóng như điên như dại tới tìm mẹ Bi tính sổ. Còn chưa kịp đá cửa vào đã nghe tiếng chị nỉ non buôn điện thoại với chồng cũ.
-“Tôi sắp đi xa rồi…xin anh đó…cho tôi gặp con lần cuối đi mà…nể tình nhau đi mà…van đấy…nể tình tôi trao đêm đầu tiên cho anh… nể tình đứa nhỏ đã mất năm xưa của tụi mình…”
Trao đêm đầu tiên cho ba Bi là sự thật, còn đứa nhỏ thì vì đợt ấy chơi cả hai anh cùng một lúc nên chính chị cũng chẳng rõ của anh nào nữa. Đã không biết chính xác thì gặp anh nào nói của anh “ấy thôi, cho các anh tha hồ mà ãn năn hối lỗi.
Chị còn chưa nài nỉ xong thì đã có người xông vào giật điện thoại đập tan tành. Hai tay người ta đè lên cổ chị, siết chặt. Anh gằn giọng, anh chửi chị đồ điếm, anh quả quyết hôm nay anh sẽ giết chị. Chị chợt rùng mình, lời lẽ ấy, cớ sao cay nghiệt? Ánh mắt ấy, cớ sao tàn khốc? Phải chăng là chị đang mơ?