Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 87-4




Gớm đâu, ăn mặc thì cao quý kiểu cách mà nghe cái giọng chua ngoa phát buồn nôn. Nhưng phần vì nể anh Đăng đang ở đó, phần vì đây cũng là bệnh viện nhà họ, mẹ Mây lại chưa vào, một mình thân cô thế cô sợ thiệt hòi nên chị Liên đành giảo hoạt.

-“Hai bác qua chơi ạ? Hai bác uống gì để em bảo y tá pha?”

-“Ôi dào nước non gì, Liên khoẻ không em? Được bao nuôi có khác em nhỉ? Mỗi ngộ độc thôi mà nằm lì ở viện mãi không chịu về.”

Khiếp con mẹ thằng tự kỷ, ngữ điệu sặc mùi gato.

Ừ đấy, được bao nuôi thì sao nào? Còn hơn cái loại già khú đế để chồng suốt ngày chạy đú đởn theo gái nhé, báo chí đãng tới tấp không biết nhục à? Người đâu mà trơ quá thể đáng.

-“Chị thông cảm ạ, từ ngày xảy thai sức khoẻ em không được tốt lắm, cơ thể nó cứ yếu rợt đi á.”

-“Thế cơ à?”

Bác Vân tỉnh bơ hỏi lại, chị Liên càng được thể trình bày hoàn cảnh. Nỗi xót xa của người mẹ mất đi đứa con thơ, mấy ai thấu.

Đau đớn tột cùng nhưng cũng chẳng dám trách bác Thơm, âu cũng là do cái số hồng nhan bạc phận. Chị chém gió thành bão, đến bác Đăng vốn định không can dự cũng phải ngước lên thở dài.

-“Bệnh của em nó nặng quá rồi Liên ạ, chắc lát Đăng qua bảo bác sĩ trả người thôi chứ nguy kịch thế này viện nhà mình chữa sao nổi, e rằng đến Hoa Đà tái thế cũng bó tay.”

-“Không, kể ra xem xét năm sau mở thêm khoa chuyên trị hoang tưởng cũng được mà. Mà từ nãy tớl giờ dông dài quá, chị quên chưa kể cho Liên nghe nhỉ, cái Thuỷ ấy, bác sĩ chính chịu trách nhiệm của Liên là bạn học chung cấp ba với chị.”

Mẹ Cún thản nhiên tâm tình, mẹ Bi nghe giật mình thon thót. Mới tối qua bị hai con yêu tinh bép xép hớt lẻo, ngã sứt cả răng, cả một đêm đau buốt không nuốt nổi cái gì. Còn đang tính cứ ngoan ngoãn nín nhịn, mấy hôm nữa đợi ba Hến nguôi giận thì tới nịnh, mọi chuyện rồi sẽ qua.

Ai ngờ mây mù chưa tan, giông tố đã kéo đến.

-“Mẹ Mây mà biết cái bụng em vốn chẳng có gì, không biết mẹ sẽ phản ứng ra sao nhỉ?”

Có người ngọt ngào thủ thỉ, có người sợ tái xanh tái ngắt. Bà Mây ý à, chắc bà băm bà vằm chị ra mất, nghe nói đến bác Thơm còn bị đánh cho thừa sống thiếu chết nữa là một đứa không có quan hệ máu mủ gì như chị?

Mới tưởng tượng thôi đã toát cả mồ hôi hột. Không được, không thể thế được. Bà ấy là lá chắn duy nhất của chị. Mẹ Bi ức chế phát rồ phát dại, ngẫm thấy bực con mụ Thuỷ ghê gớm, đã hứa rồi mà không giữ lời.

Lương y với chả từ mẫu, toàn bốc phét. Thảo nào dạo này nghề y lắm tai tiếng, chính những người sống thất đức như mụ làm hỏng hình tượng của cả một đội ngũ bác sĩ chân chính còn gì nữa.

Đến nước này con mẹ thằng Cún còn chưa vạch trần mọi việc, xem ra còn muốn thương lượng chuyện gì đó, chị Liên ngay lập tức chớp lấy thòi cơ, quỳ xuống kêu rên thảm thiết.

– Em trót dại…em biết tội rồi…chị thương em…em căn rơm cắn cỏ em lạy anh lạy chị…hai bác tha cho em lần này thôi…từ nay em xin làm thân trâu ngựa hầu các bác…bác bảo em rẽ trái em tuyệt đối không dám rẽ phải…”

Ba Cún ngứa hết cả tai, liếc sang thấy mẹ Cún chẳng có động tĩnh gì sất. Vân còn đang mải xem giới thiệu xe thể thao sắp ra dành cho phái nữ cơ, đến lạy Vân.

Người ta van nài khẩn khoản.

Người ta hối lỗi tự vả bôm bốp bôm bốp.

Người ta đập đầu tạ tội.

Người ta thống khổ bi ai, khóc đến cạn nước mắt, gào đến khản cả tiếng, ôm chân Vân năn nỉ ỉ ôi.

Vân không quan tâm, Vân mặc kệ. Mà Vân kệ, thì Đăng cũng kệ thôi.

Hết gần cả buổi sáng, Vân mới lôi ra hai chiếc bi tất cộc kệch hoa hoè hoa sói, Vân bảo Liên đi vào cho ấm em ạ. Liên nào có không nghe, rồi Vân ân cần chải cho Liên kiểu đầu mới, tô son trát phấn loè loẹt rực rỡ.

Sau đó Vân nhét cho Liên tờ năm trăm ngàn, bảo cứ thế này xuống dưới vỉa hè mua cho chị ít xoài dầm, nhưng mà gặp ai cũng phải tay bắt mặt mừng chào hỏi đấy nhá, cho nó lịch sự thân thiện. Chưa bao giờ mẹ Bi muốn lột da mẹ Cún như lúc này. Chị đi đến đâu người ta nhòm ngó đến đấy, chỗ này lì xì con điên chỗ kia bàn tán có lẽ mới từ khoa tâm thần đi ra.

Uất. Hận. Nghẹn.

Chưa hết, vừa về đến nơi, đập vào mặt chị là biên bản chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng Bi cho lão Bảo. Có một điều chị Liên chưa biết, đó là anh Bảo đã về làm với bác Đãng được hai tháng nay.

Chú ấy kể ra cũng là người có năng lực. Tất nhiên rồi, nếu không giỏi thì sao xưa kia gây dựng được cơ đồ lớn như thế. Bác Vân bình tĩnh quan sát thái độ chị Liên, nói thật với ngần ấy tội lỗi của nó, muốn đòi lại Bi giờ chỉ cần ra toà, dễ như ăn kẹo.

Nhưng dẫu sao cùng là phận đàn bà với nhau, bác có chút thương xót. Ngày hôm nay, làm như vậy chính là để mẹ Bi tự lựa chọn, chọn cúi đau nhận tội hay chọn rời xa con trai?

Thật không ngờ, nó đồng ý ký giấy.

Nếu mai sau Bi biết, liệu thằng bé có chạnh lòng? Người mẹ ấy, thương bản thân mình hơn đứa con ruột mang nặng đẻ đau. Bác Vân lén quay đi gạt nước mắt, đoạn ngoảnh lại tươi cười bảo.

-“Cảm ơn Liên. Sáng chị gửi hồ sơ bệnh án của em cho chú Hậu rồi đấy, đoán không nhầm thì em sẽ được gặp chú ấy sớm thôi, liệu liệu tìm phương án mà giải quyết.”

-“Bà…bà…đồ quỷ quyệt…nól lời không giữ lời…loại bất nhân…”

Bác Đãng nóng máu định xông vào vả vỡ mặt con ranh con, nhưng bác Vân cản lại, bác mỉa em làm gì mà sồn sồn lên thế, chị chỉ hứa không tiết lộ với mẹ Mây thôi mà?

Chị Liên điên muốn phụt máu, con mụ đó và chồng vừa đi khỏi thì chị cũng nhận được tin nhắn của ba Hến, anh bảo tầm mười phút nữa anh qua. Mười phút, chị chỉ có mười phút thôi. Mười phút thì làm ăn được cái quái gì cơ chứ?

Tay chân run câm cập, chị đi ra đi vào, chị vò đau chị bứt tóc, chị vắt toàn bộ trí thông minh của mình ra để toan tính. Nghĩ, nghĩ, cuộc cũng nghĩ ra được glảl pháp vẹn toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.