Ngẫm thấy ba Hến đúng là hâm nặng, người con gái tuyệt vời nhất thế gian ở ngay trước mặt thì chẳng thèm liếc lấy nửa cái, trong khi đó cái con ranh nhỏ xíu vắt mũi chưa sạch, đến tên họ dáng vẻ cũng chẳng biết mà anh cứ đợi đợi chờ chờ như kiểu yêu nhau bảy vạn chín nghìn kiếp ấy.
Đêm nào nick của anh cũng sáng rất lâu, cứ thỉnh thoảng một hai tiếng lại thấy cập nhập trạng thái mới.
“Em đâu rồi?”
“Sắp tới kì thi học sinh giỏi quốc gia, hay em bận ôn?”
“Ba mẹ cấm em online sao?”
“Em có ốm không?”
“@oaihuongtimO472…imissu..”
“Rất khó chịu…em biết không…anh muốn gặp em… nếu em online…có thể nào nhắn cho anh một tin được không… nếu
không…thì chỉ cần nhấn thích bài viết của anh thôi.”
Bé với chả bú, chị Liên càng đọc càng thấy bực mình. Không lẽ nó bỏ bùa anh rồi hay sao? Cái loại độc ác bất nhân, cua trai chơi cho chán xong mặc xác người ta sống chết như nào cũng đếch thèm quan tâm.
Diễn đàn cũ sập bố nó rồi, để điều tra tìm người khó như mò kim đáy biển. Ngẫm thấy tội anh quá nên chị đành liều mình lập lại cái nick của nó, chưa kịp bảo em bận học không lên mạng được nữa thì anh đã dồn dập nhảy vào hỏi han quan tâm tới tấр.
Tự dưng tim chị xao xuyến thổn thức khó tả, chẳng nỡ nói lời từ biệt, rốt cuộc đâm lao đành phải theo lao.
Chị dịu dàng đáp lời, chú ý cách dùng từ, dấu chấm phẩy sao cho giống khi xưa nhất.
Vừa chat với anh chị cũng vừa âm thầm post lại tất cả các bài viết lưu sẵn trong máy. Chính xác từng câu từng, anh chẳng mảy may nghi ngờ gì cả.
Ban đêm chị với anh nói chuyện hăng say, ban ngàU mỗi lần “vô tình” gặp nhau chị đều cực kỳ tốt bụng, thương mèo yêu chó thích cây xanh.
Thỉnh thoảng các bạn nam trong lớp về mà để quên bóng đèn phòng học sáng chị cũng lặng lẽ đi đằng sau tắt điện. Bọn nó ngoái lại chửi chị điên, chị dịu dàng bảo các bạn bây giờ ô nhiễm ngày một nặng, nếu mỗi người trẻ trong chúng ta có ý thức tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường một chút thôi mình tin tình hình sẽ được cải thiện trong vài năm tới.
Khi ấy, anh nhìn chị trìu mến lắm.
Rồi ngày qua tháng lại, thời cơ chín muồi cũng tới, chị với anh hẹn gặp mặt. Khỏi phải nói anh sốc như nào, anh hỏi sao tưởng đằng ấy kém mình ba tuổi, chị bẽn lẽn trả lời con gái thích khai gian chút chút cho trẻ dai. Anh lại hỏi nghe cách nói chuyện trên mạng mình cứ tưởng tượng bạn là tuýp phụ nữ kín đáo nhẹ nhàng cơ, chị đáp văn phong viết và nói khác nhau.
Anh còn thắc mắc nhiều thứ lắm, nhưng chị chuẩn bị đầu ra đấy cả rồi nên giải thích trơn tru vô cùng. Anh cười ngây ngốc, anh bảo công nhận nhiều lúc mình cũng thấy bạn giống với người tâm sự hàng đêm, nhưng tại mình khờ quá chẳng đoán ra, không ngờ lại học cùng lớp thế này, âu cũng là cái duyên.
Anh hơi gia trưởng nhưng là mẫu bạn trai cực kù tốt, chị làm nũng, chị mè nheo, đêm khuya chị đòi ăn cái này cái kia anh lại lật đật dậy đi mua rồi đạp xe đem đến.
Thậm chí chị bắt anh xoá nick nghỉ chơi diễn đàn anh cũng chịu. Đó, anh yêu chị đến thế cơ mà?
Ngày hôm nay anh nói vậy, chỉ sợ là dối lòng. Có khi nào do ba Hải ép không?
Đúng rồi, chắc chắn là ông ấy, chắc chắn anh có nỗi khổ riêng. Chị xót ba Hến quặn thắt ruột gan, thỉnh thoảng đứng từ khu của mình bắt gặp ánh mắt anh, anh ngắm chị say đắm lắm.
Chị muốn gọi anh, chị biết anh cũng nhớ chị cồn cào, nhưng có vợ chồng Vân Đăng và ba Hải ở đó, anh đâu thể tùy tiện biểu lộ cảm xúc của mình.
Giống như mấy phim cổ trang cung đấu ấy, tuy rằng anh rất mực yêu chị, thương chị, nhưng anh phải giấu đi, vì anh sợ mấy người kia biết sẽ hãm hại chị.
Anh cứ yên tâm nhé, chị ở đây, nhất định sẽ ăn uống đầy đủ, tập trung chữa trị cho tốt. Mẹ Bi gửi nụ hôn theo gió cho người yêu rồi quay vào nghỉ ngơi.
Tiếc rằng ba Hến đếch trông thấy gì sất, anh nói chuyện với gia đình một hồi thì quay vào thăm bà xã.
Sếp Hậu xin nghỉ phép dài hạn, ban ngày loanh quanh bên vợ ban đêm về ngủ với con. Nhiều lúc tụi nhóc cứ gọi mẹ làm ba não nề lắm, ai bảo trẻ con chóng quên?
Cứ lát lát lại quay sang hỏi mẹ Hà đâu rồi, mẹ Hà về chưa ba Hậu, Sò nhớ mẹ quá rồi, Hến cũng thế, sao mẹ Hà không gọi điện về chúc tụi con ngủ ngon? Mẹ bận à ba? Mẹ bận thật hay mẹ ghét Hến Sò rồi?
Con nhớ mẹ, chồng nhớ vợ, có tối ba ôm hai con, nịnh mãi dỗ mãi mà chúng cứ khóc lóc ầm ĩ cả lên. Mắt ba rơm rớm, ba xoa xoa lưng cho gái yêu, các nàng ấy gào khóc mệt quá thì ngủ thiếp đĩ.
Tình trạng của mẹ Hà sang đến tuần sau đó mới có chút tiến triển, sáng sớm bác Vân đã gọi cho em chồng.
-“Bác sĩ vừa kiểm tra tổng thể cho thím Hà chú ạ, nhịp tim huyết áp dạo này rất ổn định, chỉ là tổn thương não hơi nặng nên vẫn hôn mê sâu. Giờ anh chị tính chuyển thím ra phòng VIP nghe chuyên gia bảo có khi chú thường xuyên vào tâm sự không biết chừng lại có tác động tích cực.”
Ba Hến tay cầm điện thoại mà run run, xúc động mãi không thốt lên được lời nào cả
Bác ở đầu dâg bên kia sốt ruột bảo chú nhanh nhanh vào đi, ba Cún giờ phải ký hợp đồng quan trọng, tôi thì lát có hẹn với bạn cấp ba. Mãi chú mới vâng vâng dạ dạ, nghèn nghẹn cảm ơn chị dâu, bác phì cười cúp máy, dặn dò chồng ở lại viện còn mình thì vui vẻ sang khu C tìm Thủy.
Thủy vẫn vậy, vẫn hiền dịu ngọt ngào như thế. Vân bảo hôm nay Vân sẽ đưa Thủy tới quán cháo ếch ngon nhất Hà Thành.
Vân với Thủy buôn dưa rôm rôm rả rả, đôi bạn vừa mới xuống tới cầu thang thì thế nào đụng trúng mẹ chồng Vân. Mẹ lịch sự chào bác sĩ, liếc qua con dâu thấy ngứa mắt quá nên mẹ bĩu môi chỉ trích.
-“Gớm, cái con mẹ thằng tự kỷ, lại váy mới túi mới. Có tiền sao không đi làm từ thiện đi? Sống mà không biết tích đức thì sau này về già đời chẳng có phúc đâu.”
Chị Vân nghe hơi chối nhưng nể có chị Thủy nên không muốn gây sự, cứ thế kéo bạn ra xe, đi được một quãng rồi chị mới lẩm bẩm bà già đáng ghét. Chị Thủy thấy vậy liền quay sang an ủi.
-“Thôi đừng bực, bà ta cũng thuộc dạng giống mẹ chồng mình thôi”