Vị Vãn

Chương 46: Quan tâm




Đi ra cửa, mới phát hiện bên ngoài chẳng biết lúc nào đã mưa rơi. Vị Vãn nhận cây dù giấy mà tiểu nhị ân cần đưa qua, vừa muốn mở ra đã bị Tạ Khâm đoạt đi.

"Nặng." Y nói, đọc nhấn rõ từng chữ ngắn gọn.

Vị Vãn nhìn vẻ mặt không biểu cảm gì của y, cũng không nói gì, chỉ im lặng sóng vai cùng y bước đi.

Đã gần đến đêm khuya, trên đường người đi đường rất ít, chỉ nghe thấy mưa phùn đánh vào trên mặt dù, đỉnh đầu vang lên tiếng sột soạt.

"Ta đưa ngươi trở về." Tạ Khâm nhàn nhạt mở miệng.

Vị Vãn không từ chối: "Ta ở thành Tây mua một tiểu viện, ngay tại - "

"Ta biết." Y ngắt lời nàng.

"Hả?" Vị Vãn kinh ngạc nhìn y.

"‘Nữ nhân’ của mình ở đâu ta cũng không biết, không khỏi quá vô trách nhiệm." Y liếc nàng một cái, "Bên kia coi như an toàn."

"Ngươi điều tra ta?" Vị Vãn không vui nhíu mày.

"Vì sao không cho rằng là ta đang ‘quan tâm’ ngươi?" Y mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút chế nhạo.

"Ta dựa vào cái gì cho rằng ngài đang ‘quan tâm’ ta."

"Ngươi không tin ta, Hàn Vị Vãn." Y chợt dừng bước, quay đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Mỗi lần y tức giận, hoặc chắc chắn với phán đoán của mình thì y luôn gọi thẳng tên của nàng.

Trái tim Vị Vãn đập mạnh và loạn nhịp nhìn y, trong lúc nhất thời nỗi lòng bốc lên: "Ta không có..."

"Ngươi có." Y lại khẳng định một lần nữa, đôi mắt màu xanh như hai dòng suối sâu thẳm, trong trẻo mà mê ly.

"Vừa rồi ở trong tửu lâu, ngươi cũng không tin ta." Y khí thế bức ngươi.

"Cái gì?" Nàng ngập ngừng.

"Đừng giả ngu." Y tao nhã nhếch khóe miệng, nâng cằm của nàng lên, "Ta nói chính là Lãnh Hương Nùng."

"Tỷ ấy... Thế nào?" Vị Vãn lựa chọn tiếp tục cãi bướng.

Y nguy hiểm nheo mắt lại: "Ngươi dám nói, ngươi không có cho rằng giữa ta và nàng có cái gì?"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

"Cái đó và ta không tin ngươi có quan hệ gì?" Vị Vãn lập tức phản kích, "Cho dù ngươi và nàng trong lúc đó thật sự có chuyện không rõ ràng, cũng không liên quan tới ta."

"Nhanh mồm nhanh miệng." Y nhìn chằm chằm nàng cười một cách ái muội, "Vậy ngươi kích động như thế làm cái gì?"

"Ta nào có?" Mặt Vị Vãn đỏ lên, cảm thấy máu một nhanh chóng vọt tới đỉnh đầu.

Y cười tiếp tục đi về phía trước, Vị Vãn chỉ phải buồn bực theo y.

- - -

Gió đêm mang theo ẩm ướt thổi tới, nàng co rúm lại một chút, nhịn không được hắt hơi một cái.

Một cái áo khoác rộng lớn phủ lên trên đầu vai yếu ớt, chặt chẽ vây quanh nàng, hơi thở ấm áp có chứa nam tính nhất thời như cái lồng phủ toàn thân.

"Ta không lạnh." Nàng xấu hổ chối từ.

"Ngươi không quật cường như vậy sẽ chết sao?" Y liếc nhìn nàng, ngôn ngữ gần như khắc nghiệt.

Nàng sửng sốt, tay cầm lấy vạt áo nhất thời cứng đờ.

"Người trong lòng Lãnh Hương Nùng không phải là ta, mà là Dung Trạm." Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của y vang lên ở trong màn đêm, "Ba năm trước ta và y từng đi qua Giang Nam, đó chính là thời điểm gặp được Lãnh Hương Nùng."

Vị Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, hai gò má nóng lên, "Thực ra ngươi không cần giải thích cho ta."

"Ta nghĩ là không cần thiết, lấy tính cách của ta xưa nay cũng lười giải thích với ngươi." Giọng điệu y nhàn nhạt, trong mắt thâm thúy mang theo tâm trạng khó khăn liếc nhìn, "Ta chỉ hi vọng hai bên có thể thành khẩn một chút."

"Ngươi có ý gì?" Nàng phòng bị nhìn y, toàn thân căng thẳng theo bản năng.

"Ngươi quan tâm ta, Hàn Vị Vãn." Y cười khẽ, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, "Chính ngươi không phát hiện ra sao, ngươi càng ngày càng quan tâm ta?"

"Ta không có!" Nàng hung hăng trừng mắt y, khó có thể bình tĩnh.

"Ngươi để ý tâm trạng của ta."

"Ngươi đừng tự cho là đúng!"

"Ngươi quan tâm đến cái nhìn của ta với người khác."

"Chê cười!"

"Ngươi sẽ bởi vì lời nói của ta mà cảm thấy bị tổn thương."

"Ta không có!"

"Ngươi để ý nữ nhân có liên quan đến ta."

"Ngươi thần kinh!"

"Vì sao ngươi đang run rẩy?"

Nàng bỗng dưng ngớ ra, khiếp sợ phát hiện y theo như lời y nói.

Theo bản năng lui về phía sau, lại bị y gắt gao bắt được cánh tay, buộc nhìn thẳng y.

"Ta biết trong lòng ngươi đều luôn có một người, nhưng không được đáp lại tình cảm làm ngươi nản lòng tuyệt vọng." Y gần như tàn khốc phân tích, "Ngươi dám phủ nhận, ngươi đã tổn thương thấu tim, không tự giác bắt đầu tìm kiếm ấm áp và an ủi khác sao?"

"Thừa nhận đi, đối với quá khứ ngươi đã bất lực rồi." Y mắt lạnh nhìn nàng, cố ý đánh nát giấc mộng nàng đau khổ kiên trì, "Hắn hoàn toàn không cần ngươi."

"Im miệng!" Nàng rống giận, một câu nói cũng làm vành mắt nhanh chóng phiếm hồng, "Ngươi dựa vào cái gì..."

Nước mắt không có tiền đồ từ trong mắt chảy ra, thế nào cũng dừng không được.

Y dựa vào cái gì tự cho là đúng phán đoán chuyện giữa nàng và Tuyên Dương? Dựa vào cái gì tùy tiện suy đoán tâm trạng của nàng?

- - Hắn hoàn toàn không cần ngươi.

Một câu nói như sấm sét đánh vào trong lòng, làm nàng đau đến ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có. Giờ phút này, cảm giác hoảng sợ, đau xót, bàng hoàng, bất lực, phẫn nộ... Giống như trở về đêm nàng bị bỏ lại một mình một năm trước.

Chỉ là, người nam nhân trước mắt này y có tư cách gì? Vì sao y lại muốn ép nàng như vậy?

"Rồi ngươi sẽ biết vì sao." Giống như nhìn thấy tâm tư của nàng, y lạnh lùng mở miệng.

"Ít nhất là ta có trái tim nên mới có thể bị tổn thương." Nàng giận dữ cắn răng, ép nước mắt chảy ra trào phúng nhìn y, "Còn ngươi? Tạ Khâm, ngươi ngay cả trái tim cũng không có."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

"Ngươi hoàn toàn vô tình không có trái tim." Nàng tàn nhẫn tới cực điểm, từng chữ từng chữ nhảy ra khỏi miệng.

Thật không? Y lẳng lặng chăm chú nhìn nàng - giờ phút này cảm giác chua xót trong trái tim y là đến từ nơi nào?

Y không phản bác, trên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt là nụ cười chẳng hề để ý gì, giống như vẻ mặt trước sau như một của y.

- - -

"Về nhà trước đã." Y nhìn thế mưa đang lớn dần trước mắt.

"Không cần ngươi quan tâm..."

Giọng nói kháng nghị biến mất ở trong cổ, cả người nàng đều yếu đuối ở trong lòng y.

Bất đắc dĩ, mới đánh nàng bất tỉnh. Trước đó không đoán được nàng sẽ phản ứng dữ dội như vậy, tranh cãi nữa, lấy tính tình của nàng đến hừng đông cũng sẽ không dừng lại.

Một tay miễn cưỡng ôm ngang nàng lên, hơn phân nửa thân thể y chìm ở trong mưa, nhưng mà y giống như không ý thức đến, vững bước đi về phía trước.

- - gia, hôm nay ở tửu lâu tứ công chúa và Tuyên Dương trò chuyện với nhau thật vui, giống như biết nhau vậy.

- - thời gian này tứ công chúa thường xuyên trốn ra khỏi cung gặp Tuyên Dương.

Trong đầu nhớ lại tin tức Nhan Tiêu báo mấy ngày nay một lần nữa, y không khỏi nhíu mày.

Tuyên Dương, người này thật sự làm y đoán không ra, hắn tiếp cận tứ công chúa rốt cuộc cố tình hay vô ý? Là vì tất cả mọi người đều đang đồn đãi Tạ Khâm y sẽ trở thành phò mã nên hắn mới như thế sao?

Nhìn người ngủ say trong lòng, mày của y nhíu chặt hơn chút nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.