“Miệng vết thương bị giày vò quá lợi hại, giống như đêm qua huynh luôn ngủ không yên ổn.” Tạ Khâm lườm người chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt người đó có chút tái nhợt.
“Giày vò ta, đâu chỉ có miệng vết thương.” Trên gương mặt tuấn tú hiện lên một chút ủ rũ, Dung Trạm cười nhẹ, một đôi con ngươi đen sâu thẳm lại vô cùng trong trẻo: “Mấy ngày nay mới có thể thanh tĩnh một chút.”
“Làm cho bọn họ ngờ vực tính kế nhau trước, ta đoán hai bên tranh đấu nhau đến hỏng cũng không nghĩ đến chiêu khổ nhục kế này là của huynh.”
Người phía Đông đều biết thích khách phái đến là người bên kia, phái tới đồ ngu lại bị Hàn Vị Vãn giết, người phía Tây cũng muốn biết thích khách là ai, hai cổ thi thể không có chứng cứ cũng đủ để cho người phía Đông hoài nghi lúc này mưu sát là chủ ý của bên thái tử.
“Bên lão gia tử không thể lộ ra một chút tiếng gió nào.” Dung Trạm đứng dậy vén rèm cửa sổ lên, lẳng lặng nhìn sắc trời mới ló lên từ phương xa: “Nếu như tra rõ ràng tránh không được có một chút phiền toái, làm cho ta đây nhanh trí giả bộ yếu đuối để các huynh trưởng của ta tiếp tục cho rằng ta dễ chơi, thầm nghĩ nhân nhượng cho khỏi phiền cũng tốt lắm.”
“Người của ta đương nhiên sẽ không lộ ra nửa chữ, người huynh mang đến thì khó nói.” Khóe miệng của Tạ Khâm ẩn chứa một chút ý cười cực lạnh: “Lần này huynh đến biên phòng Mạc Bắc thị sát, là phía trên không muốn để người một bên nào có cơ hội đắc thế, động chủ ý lên binh quyền, nhưng hiện tại mật chiếu này lại bị mọi người biết, tai mắt hai bên coi như trải rộng.”
“Biết thì đã có sao, ta chỉ quản giống như trước đây, mở một con mắt nhắm một con mắt là được.” Dung Trạm rũ mắt cười, ẩn giấu sắc bén bên trong đáy mắt: “Hiện tại tình huống này, đi thêm một bước thêm một phần nguy hiểm.”
Cổ nhân đã nói trước, vì không tranh giành cho nên thiên hạ không ai tranh giành với mình, huống chi hiện nay hắn còn chưa muốn tranh cái gì, trước cầu tự bảo vệ mình là đủ.
Tạ Khâm mỉm cười, không nói gì - - Tướng giỏi không dùng vũ lực. Người chiến đấu giỏi không giận dữ. Người khéo thắng không giao tranh với địch. Khéo dùng người là hạ mình ở dưới người*. Nếu không phải kết bạn nhiều năm, sợ là y cũng sẽ bị suy nghĩ trước sau như một của Dung Trạm lừa bịp. Thật sự là châm chọc, một người phúc hắc như vậy, cố tình còn bị Thiên Tử phong làm “Nhã vương” .
(*Nguyên văn của câu trên là Thiện vi sĩ giả bất vũ, thiện chiến giả bất nộ. Thiện thắng địch giả bất dữ, thiện dụng nhân giả vi chi hạ. Dịch xuôi theo nhantu.net)
“Nữ nhân kia có nói huynh phải nghỉ ngơi bao lâu mới có thể lên đường không?”
“Nữ nhân kia?” Dung Trạm có chút buồn cười nghe y gọi Vị Vãn như thế: “Nghe qua thì thấy huynh rất có ý kiến với nàng - - tối hôm qua ta hỏi nàng, nói ít nhất chờ ba ngày nữa.”
“Ba ngày?” Tạ Khâm nhíu mày, không đáp lại nhạo bán của hắn: “Cũng tốt, thưởng thức một chút phong cảnh đại mạc, nghỉ ngơi đủ tinh thần lại đi thu thập Trần Vĩnh Niên.”
“Huynh thật đúng là có cơ hội tìm được.” Dung Trạm nhìn y, ngầm cười.
Tạ Khâm cười lạnh: “Ngày thường khi ta ở đại doanh, gã kia giống cháu huynh, thở mạnh cũng không dám, cho rằng ta không biết hoạt động bí mật này của ông ta, ta ở bên ngoài mấy ngày nay, bộ mặt thật của ông ta khẳng định sẽ lộ ra, đến lúc đó ta vừa vặn có thể tìm được cớ trị tội làm ông ta trở tay không kịp.”
“Nhưng mà cũng đừng quá mức, dù sao Trần Vĩnh Niên cũng là người của Thái tử, đại ca kia của ta có tiếng mang thù.” Dung Trạm thở dài một hơi, “Huynh còn nhớ rõ một nhà Hàn Chi Sơn năm đó không? Trận lửa lớn kia, đốt đỏ nửa bầu trời thành Tây, đại ca làm việc, luôn có chút ngoan độc.”
“Đây cũng là vì sao vị trí của hắn luôn ngồi không vững.” Tạ Khâm nói trúng tim đen.
Công Cao Chấn chủ dĩ nhiên là Hàn Chi Công sai lầm lớn, nhưng lấy đi trăm tính mạng của cả nhà người khác lấy lòng hoàng thượng, Dung Thao đã thiếu làm yên lòng thiên hạ bởi một chữ “Nhân” (lòng nhân ái)
“Chân chính đau lòng cho người, là nhị ca.” Dung Trạm chậm rãi mở miệng, mi tâm rối rắm.
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tạ Khâm cười nhẹ: “Các ngươi rất giống nhau.”
“Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, huynh ấy từng là đối tượng ta ngưỡng mộ bắt chước theo.” Nhớ lại cảnh thời niên thiếu, Dung Trạm có chút cảm khái.
“Huynh cũng nói “từng là“.” Khóe miệng Tạ Khâm kéo nhẹ, giọng điệu lạnh nhạt.
Dung Trạm cũng chấn động, cười như không cười nhìn y: “Ta nên may mắn khi huynh là bằng hữu của ta, mà không phải kẻ địch.”
Tạ Khâm cao giọng cười, trong mắt chợt lóe ra cảm xúc: “Cũng vậy.”
Khi nói chuyện, có hạ nhân ở bên ngoài khẽ gọi một tiếng, đợi hắn cho phép vào mới vào bên trong trướng, trên khay là một bát thuốc trình đến trước mặt Tạ Khâm: “Gia, đây là Ngụy cô nương tự mình nấu thuốc cho ngài, nói là có thể trị một chút độc trong thân thể ngài.”
Vẻ mặt Dung Trạm sung sướng: “Đây chính là cô nương nhà người ta nguyện ý cúi đầu trước, huynh cũng phải nể mặt mũi chứ.”
Tạ Khâm tức giận hừ lạnh: “Ai biết lại có phải là một chén độc dược hay không.”
“Vậy huynh cũng đừng uống, thiên hạ còn nhiều chuyện lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đánh lên người khác càng không có gì ngạc nhiên.”
Giọng nói thanh thúy mà khắc nghiệt ném ngọc châu lên bàn, vang lên êm tai, cũng là Vị Vãn tiến vào.
“Khó được ngươi cảm thấy có lương tâm, trong lòng ta hoảng sợ lắm.” Tạ Khâm bưng chén thuốc lên, ánh mắt đùa cợt nhìn nàng.
“A, các hạ cũng biết cái gì gọi là lương tâm sao?” Y có lương tâm lắm, đêm trước ở khách điếm, người thấy chết không cứu sống chết mặc bây là ai?
Tạ Khâm ngẩn ra, âm trầm uống thuốc xong.
Trong lòng Vị Vãn muốn cười, lại sợ y làm khó dễ, vì thế nhịn cười đi đến bên người Dung Trạm thay hắn coi tình hình khôi phục của vết thương, băng gạc từng vòng mở ra, nàng lại cảm thấy có một ánh mắt nóng rực luôn dừng ở trên mặt nàng, một cái chớp mắt cũng không dời, vì thế nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Dung Trạm đang lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt ngưng như làn nước, lại mang theo ý mềm mại, chống lại tầm mắt của nàng, hắn mỉm cười: “Có chuyện gì vui vẻ như vậy? Khóe miệng luôn cong lên.”
Lỗ tai của Vị Vãn như bị phỏng, cúi đầu: “Không có gì.”
Dung Trạm cũng không lại truy hỏi, bên trong trướng bỗng nhiên yên tĩnh lại, ba người đều không lại nói chuyện, Vị Vãn chỉ nghe thấy gió thổi bên ngoài, vù vù rung động, mơ hồ có tiếng Đà Linh* truyền đến, một chút lại một chút, trong lòng nàng có chút hoảng hốt đứng lên.
(*Đà Linh: lục lạc treo trên cổ lạc đà, khi lạc đà bước đi thì sẽ phát ra tiếng kêu)
“Ngụy cô nương là người ở nơi nào?” Thật lâu sau, Dung Trạm hỏi nàng.
“Từ Giang Nam đến.” Nơi đó cũng không coi như là nhà nàng.
“Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam*... Là một địa phương an bình.” Dung Trạm không khỏi than nhẹ. “Cùng với đại mạc ban ngày phơi ánh mặt trời này, thật sự không thể so sánh.”
(*Hai câu thơ trên thuộc bài thơ Ức Giang Nam.)
“Thiên hạ này, lại có chỗ nào là chân chính an bình.” Vị Vãn nhàn nhạt đáp.
Nếu trái tim không được an bình, người ở phương nào lại có gì phân biệt.
Dung Trạm nghe vậy ngẩn ra, Tạ Khâm lại quay đầu nhìn phía Vị Vãn, ánh mắt thâm trầm.
... ...... ...... ...... ...
Chú thích bài thơ:
Giang Nam hảo,
Phong cảnh cựu tằng am.
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả,
Xuân lai giang thuỷ lục như lam,
Năng bất ức Giang Nam.
Dịch thơ:
Giang Nam đẹp
Phong cảnh đã từng am
Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa
Chiều xuân sông nước biếc như chàm
Há chẳng nhớ Giang Nam
Theothivien.net