Vị Vãn

Chương 18: Số phận




“Nàng có thể quên bản thân lúc trước, nhưng nàng có thể quên những người đó trong trí nhớ không? Có một số việc giống như hình xăm, lúc đó đâm vào da thịt có bao nhiêu đau đớn, sau đó muốn hủy cũng phải chịu khổ hình máu thịt mơ hồ.”

Lời nói tàn nhẫn sắc bén, từng chữ khắc vào trong lòng nàng, cắt vỡ nhưng vết thương cũ tự cho rằng đã kết vẩy, sau đó mới phát hiện bên trong đã sớm hư thối nổi mủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi y.

“Ngươi nhận sai người rồi.” Vị Vãn chỉ cảm thấy trong cổ tắc nghẽn, nói mỗi một chữ cũng khó vô cùng, dứt khoát nói một câu rồi xoay người lập tức rời đi.

Cổ tay bị người phía sau giữ chặt lại, nàng căm tức quay đầu, hai mắt phiếm hồng: “Cuối cùng ngươi là ai? Rốt cuộc muốn thế nào?”

“Mấu chốt không phải ta muốn thế nào, mà nàng định thế nào.” Đôi mắt màu xanh sâu không thấy đáy nhìn nàng, Tạ Khâm ý vị thâm trường mở miệng.

“Nàng muốn rời khỏi, đương nhiên có thể.” Y nới kiềm chế nàng ra, cười nhợt nhạt: “Có lẽ ta thật sự nhận sai người, nàng không phải là Hàn Vị Vãn mà ta nhớ.”

Hai bàn tay nắm chặt bên người thả lỏng, Vị Vãn cứng ngắc đứng tại chỗ thật lâu.

“Nghĩ đã xong chưa?” Y nhìn nàng từ trên cao, gương mặt anh tuấn mà lạnh lùng: “Đi hay ở?”

Trong lòng nàng, có một đầu mãnh thú ngủ say sáu năm.

Nàng dùng vô số oán giận và thù hận nuôi nấng nó, dùng tính nhẫn nại vô tận và ẩn nhẫn áp chế nó, nàng đã từng thật sự nỗ lực gượng cười, làm bộ là một thiếu niên nhìn thấy tất cả đều tốt đẹp như ánh mặt trời, làm bộ thẳng thắn hồn nhiên không để tâm, làm bộ chơi bời lêu lổng ăn no suốt ngày.

Bởi vì người kia nói, chuyện cũ không thể truy cứu, nàng đã không thể quay về nữa.

Bởi vì người kia nói, tất cả đã có y.

Cuối cùng vẫn nói dối, cuối cùng vẫn giả dối, xóa bỏ tầng lớp ngụy trang, nàng vẫn là kẻ đáng thương trong đêm đại hỏa cửa nát nhà tan kia, không có chỗ để đi.

Thực ra chỉ cần có một chút ấm áp, có lẽ nàng sẽ thật sự như vậy mà sống, thật sự có dũng khí dần dần quên đi chuyện cũ.

Một đứa bé đến từ địa ngục, luôn bị bóng đè như hình với bóng trong nhiều năm như vậy, đã không có tư cách có được ánh mặt trời, tất cả như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy nàng rơi vào trong bóng tối.

“Dẫn ta đi.” Giọng nói gần như bình tĩnh đến quyết tuyệt vọng lại trong gió tuyết, giọng nói gần như mỏng manh, lại có quyết tâm khóc ra máu.

Nam nhân đứng cách một bước thật sâu nhìn chằm chằm nàng, trong mắt thoáng qua một chút ý cười khen ngợi lại tàn khốc.

“Từ nay về sau, trên đời này không còn Hàn Vị Vãn, nàng phải hoàn toàn quên tên này đi.”

Nàng ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt trong trẻo lợi hại: “Ngươi lại làm gì nữa?”

“Nhớ kỹ hai chuyện.” Y nhếch miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Thứ nhất, nàng chỉ là đồng bọn hợp tác với ta, thứ hai, ta không thích người nhiều chuyện.”

“Cũng vậy thôi.” Vị Vãn không chút nào nhượng bộ.

“Tốt lắm.” Y trầm thấp cười, xoay người đi nhanh về phía trước.

Vị Vãn cúi đầu nhìn chuỗi dấu chân y giẫm trên tuyết, hơi nhếch môi, một bước một bước đuổi theo.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, rơi từ trên bầu trời đêm xuống, đẹp làm người ta nín thở, Tạ Khâm nghe tiếng bước chân nhỏ vụn phía sau, tần suất nhanh hơn y, lại luôn không nhanh không chậm đi theo, y chưa từng quay đầu, bước chân cũng chậm dần.

Lúc này cũng không biết, vào nhiều năm sau, lúc y đơn độc quay đầu lại trong tuyết, phát hiện phía sau không có một bóng người, sẽ hối hận ngày này y ép buộc nàng ở lại.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Lúc cưỡi ngựa trở lại nơi đóng quân đã giữa khuya, Vị Vãn đi theo sau Tạ Khâm tiến vào màn trướng, có người lập tức chào đón, là Dung Trạm.

Hắn khoác một cẩm bào xanh thẫm, bên trong cái áo mở rộng là vết thương màu máu, dáng vẻ tùy ý lại có khí chất lỗi lạc lịch sự.

“Gia, Dung công tử nghe nói ngài đã trở lại, muốn đi ra ngoài nghênh đón ngài, thuộc hạ rất vất vả mới khuyên được ngài ấy chờ ở trong trướng.” Một nam tử mặc áo xám đứng bên cạnh Dung Trạm tiến lên bẩm báo với Tạ Khâm.

Vị Vãn nhìn thân hình to lớn và vẻ mặt nghiêm túc của gã, đoán nếu gã không phải là danh võ tướng thì chính là thị vệ bên người Tạ Khâm.

“Vết thương của ta đã không còn đáng ngại nữa, chính là Nhan Tiêu mù quáng lo lắng thôi.” Dung Trạm ôn hòa cười: “Lại nói tiếp ít nhiều may nhờ Ngụy công tử -- “

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Vị Vãn đi ra từ sau lưng Tạ Khâm, nhất thời ngẩn người, nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Không thể tưởng tượng được ngài đúng là thân nữ nhi sắc nước hương trời, thứ cho lúc trước tại hạ đường đột.” Ý thức được bản thân luống cuống, hắn vội vàng tạ lỗi, ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ trấn tĩnh, nhưng trong con ngươi đen như mực vẫn có một chút hoảng hốt.

Tạ Khâm bất động thanh sắc liếc nhìn hắn, cúi đầu làm như mỉm cười.

Vị Vãn lại không bỏ qua nụ cười trêu chọc này của y, trong lòng ngầm buồn bực, vì thế lạnh nhạt lên tiếng: “Ta mệt mỏi rồi, muốn một chỗ nghỉ ngơi.”

“Thay ta dọn dẹp đồ vật, ta chuyển đến nơi này, chỗ trước kia của ta tặng cho nàng.” Tạ Khâm phân phó Nhan Tiêu, người nào đó nhìn Vị Vãn một chút, trong đôi mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, lại vẫn lên tiếng trả lời.

Lại có hạ nhân mang theo một hộp thức ăn đi vào, bày trên bàn, còn để xuống một bầu rượu.

Tạ Khâm đứng lên, giữa lông mày khẽ chau lại, nhìn về phía Dung Trạm: “Trái lại huynh thật đủ “quan tâm”, ta đi ra ngoài đây.”

Dung Trạm đưa tay ngăn y lại, quay đầu nhìn Vị Vãn khẩn cầu cười: “Ngụy cô nương, người xem có thể giải độc cho y được chưa? Lúc trước có nhiều đắc tội, còn thỉnh bỏ quá cho.”

“Ngài cầu ta?” Vị Vãn im lặng một lát, trên gương mặt vốn lạnh lùng bỗng nở một nụ cười xinh đẹp: “Ngài đã mở miệng, thì ta sẽ giải độc giùm y.”

Tạ Khâm thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của nàng, sắc mặt không tự giác trầm xuống, lạnh lùng nhìn nàng.

“Dung công tử, ngài là huynh đệ tình thâm, đáng tiếc có người không muốn nhận tình ý của ngài.” Vị Vãn châm chọc cười, lực bất tòng tâm xoa hai tay: ”Ta bình sinh không thích nhất là miễn cưỡng người khác.”

“Ngụy cô nương....” Dung Trạm bất đắc dĩ cười, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng mà bao dung, giọng điệu khẽ lạnh nhạt và nuông chiều này, lại làm cho Vị Vãn có cảm giác giống như đã từng quen biết, trái tim nàng bỗng dưng đập thình thịch, mờ mịt nhìn hắn, vẻ mặt không tốt lúc trước không còn sót lại chút gì.

“Ngụy cô nương?” Dung Trạm thử mở miệng, nghi hoặc dáng vẻ thất thần của nàng.

Lúc này Vị Vãn mới tỉnh táo lại, trên mặt không khỏi đỏ bừng như bị phỏng.

Ngẩng đầu, lại cảm giác một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đảo qua mặt nàng.

“Thực ra không có thuốc giải, hiệu quả của độc dược sau bốn ngày sẽ tan đi.” Nàng chậm rãi mở miệng, nhìn về phía chủ nhân ánh mắt kia.

Tạ Khâm không nói chuyện, nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, mặt không biểu cảm vén rèm đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.