Vì Tôi Là Vương!

Chương 6: Món quà từ Alax




Hạo Thiên về nhà với tâm trạng bực bội, dù biết đó là một cái bẫy nhưng anh vẫn lao vào, tất cả cũng chỉ vì người con gái đó.

-Hạo Thiên, cô ta ở ngay trước mặt cậu thôi, cứ đi thẳng.

Trong lúc đang bình tĩnh xác định phương hướng, một tiếng nói trầm lướt qua như làn gió, Vương đang chỉ con đường để Hạo Thiên giành chiến thắng cuộc chơi này. Đó là một cái bẫy, anh biết chắc điều đó nhưng dường như lí trí không thể chiến thắng con tim, đó là người con gái đầu tiên bước vào cuộc đời anh, ngay từ khi anh chỉ là một thằng nhóc rách rưới, bị mọi người ruồng bỏ. Anh đã tình cờ tìm thấy cô, cũng trong hoàn cảnh giống mình và anh không muốn một lần nữa đánh mất cô. Đôi chân đi theo cặm bẫy, giây phút đó anh biết vì cô anh sẵn sàng làm tất cả mọi điều. Nắm lấy bàn tay nhỏ của An Nhiên, Hạo Thiên dường như muốn cùng cô trốn chạy khỏi thế giới tàn khốc này.

- Cậu chủ, sự việc ngày hôm nay quả không đáng có.

Lão Nhị, quản gia trung thành của anh nghiêm nghị cúi gập người, ánh mắt như ẩn chứa một sự trách móc cho hành động đang làm lung lay vị trí của anh trong xã hội này.

- Vì một đứa con gái, ngài đã suýt mất đi cái quyền lực này...

- Lão Nhị, ta mong ông có thể để ta yên tĩnh một lúc, vị trí này ta quyết giữ, ông không phải lo lắng.

- Vâng.

Lão Nhị nhẹ nhàng đóng cửa, trả lại vẻ yên tĩnh cho nơi đây, Hạo Thiên đứng lặng bên cửa sổ, ánh trăng bạc huyền ảo càng làm tôn sự cô độc của anh. Anh không biết làm sao để có thể đưa cô trở về, giá như anh không đưa cô đến buổi họp đó thì đã không có những chuyện này xảy ra. Con người ta thích nói từ "giá như" và luôn quên rằng đó chỉ là điều mà hiện thực này không tồn tại.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

- An Nhiên, ta nghĩ cô đang bất mãn điều gì đó?

Chiếc lambo lướt nhanh trên đường phố yên tĩnh, xé toạc màn đêm như con mãnh thú.

- Tôi không dám.

Từ lúc rời bữa tiệc, cô chỉ im lặng ngắm nhìn khung cảnh, hắn chống cằm nhìn cô, cảm thấy một điều thú vị.

- Cô đang giận ta?

- Đúng, sao ngài không giết chết tôi đi?

Cô bỗng dưng quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn với sự phẫn nộ, đôi mắt nâu khói sâu thẳm ẩn chứa những cung bậc cảm xúc. Cô căm ghét hắn, ghét cái cách hắn sử dụng con người như những quân cờ trên bàn cờ của hắn. Ghét cái cách hắn điều khiển mọi người, mặc kệ cảm xúc của họ chỉ để mua vui.

Hắn cười, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên ghế

- Ta thấy cô cũng đâu bị ảnh hưởng gì?

- Nếu không có Thuần ở đó, có lẽ tôi đã chết vì bị làm nhục.

Hắn không nói gì, tuy hắn đã phân tích đúng tâm lý của Thuần lúc đó nhưng vẫn không chắc 100% là Thuần sẽ ra tay, tuy vậy cô cũng đâu biết rằng hắn đã chuẩn bị một chiếc áo choàng ngay trên chiếc ghế vương?

- Xem ra giết cô không phải là một hình phạt mà là một sự giải thoát.

Cô im lặng, dường như đó là câu trả lời.

- Nhưng ta nghĩ chắc người thân của cô bị giết thì cô sẽ ngoan ngoãn hơn?

Cô bất giác run lên, bàn tay nắm chặt lại

- Ngài nghĩ tôi còn người thân sao?

Hắn lại cười, chống cằm nhìn cô

- Chắc vậy!

Hạo Thiên bất giác hiện lên trong tâm trí cô, lại là anh, điều cô lo sợ nhất chính là anh, cô không thích mình đặt tình cảm lên người khác vì họ sẽ là cái cớ để những con người quyền lực chi phối cô.

- Nhưng tiếc là ta lại không có hứng động vào người thân cô.

Cô quay sang nhìn hắn, hắn im lặng, đôi mắt dần khép lại, hắn chìm vào thế giới chỉ hắn mới biết. Không biết có phải do cô hay không nhưng lúc này hắn dường như không còn là Vương, chỉ là một thanh niên đang dần dần chìm vào giấc ngủ, không một chút phòng bị. Đôi mắt có hàng lông mi dài, đôi môi mỏng, mái tóc trắng nổi bật trong không gian đen tối, trông hắn bình yên đến lạ thường.

Cô thở dài, có lẽ đã yên tâm về Hạo Thiên, hắn là người nói là làm, có lẽ cô nên thả lỏng mình một chút, cũng giống như hắn bây giờ.

Trong chiếc lambo đang chìm trong bóng đêm, hai con người đối lập nhau, hai số mệnh khác nhau nhưng giây phút này họ chỉ làm cùng một việc đó là để tâm hồn được chìm đắm vào thế giới riêng. Thế giới họ mong ước.

_ _ _ _ _ _

- Mọi người tập trung!

Tiếng hô uy nghiêm của Nghị Hán, người đứng đầu đội quân tinh duệ của đất nước vang lên. Chẳng mấy chốc hai hàng vệ sĩ đã đứng thẳng tắp, nghiêm nghị chờ chiếc trực thăng đang hạ cánh.

Một người đàn ông cao to bước xuống, sát khí hiện lên rõ rệt

- Chào ngài John, rất hân hạnh khi được đón tiếp ngài.

Nghị Hán giơ tay ra nhưng người đàn ông tên John đó phớt lờ, ngó xung quanh, chất giọng ồm ồm nặng nề

- Vương đâu?

- Ngài ấy không có ở đây.

- Nước các người khinh Alax chúng ta? Tiểu thư Issabel đến tận đây mà chỉ cử đám cận vệ kia tiếp đón?

Nghị Hán dường như đã đoán được tình huống này sẽ xảy ra, cười

- John, có vẻ ngài quên mục đích tiểu thư Issabel đến đây. Vậy việc gì Vương phải ra tận đây tiếp đón?

John nắm chặt bàn tay làm cho cánh tay cơ bắp nổi gân đáng sợ, hắn đang kìm nén sự tức giận. Nghị Hán không nói gì, chỉ cung kính đến cửa trực thăng.

- Tiểu thư Issabel, hoan nghênh người đến với đất nước Sile.

Nghị Hán đưa tay, cúi gập người bằng tất cả sự kính trọng, một bàn tay thon dài, nước da trắng như ngọc trai đặt lên, rồi người con gái bước xuống.

- Cảm ơn ông Nghị Hán, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Issabel cười mỉm, sắc đẹp của cô nghiêng nước nghiêng thành, mái tóc vàng bồng bềnh, đôi môi đỏ chúm chím, khuôn mặt trái xoan, đặc biệt là đôi mắt xanh biếc đẹp hút hồn. Ở người cô toát lên vẻ cao quý, một bông hoa tự tin về sắc đẹp của mình đến đâu cũng phải cúi đầu trước vẻ đẹp của Issabel.

- Tiểu thư!

- John, anh nên kiềm chế cảm xúc, nên nhớ mục đích chúng ta đến đây là để làm gì.

- Vâng, tôi biết lỗi rồi.

Nghị Hán đưa Issabel đến chiếc Cadillac đậu gần đó, cô ngồi trên chiếc xe, mỉm cười

- Chúng ta đến gặp Vương nhỉ?

- Vâng!

Nghị Hán lái xe, thi thoảng nhìn vị tiểu thư được vua Alax cưng hết mực. Kinh nghiệm chinh chiến, gặp biết bao kẻ thù hùng mạnh, gian xảo bao nhiêu năm của ông báo cho ông biết: vị tiểu thư này không đơn giản.

- Nghị Hán, ta không làm gì đâu, đâu cần nhìn ta như thế?

Nụ cười mỉm vẫn nở trên môi nhưng ánh mắt Issabel bỗng chốc sắc sảo. John nghe vậy liền chĩa súng vào đầu Nghị Hán

- John, bình tĩnh nào!

Nghị Hán cười trừ, tắt đèn trong xe

- Tiểu thư, đến đây là đoạn nguy hiểm, có thể có nhiều sát thủ dòm ngó, tôi xin phép tắt đèn.

Issabel không nói gi, chỉ cầm khẩu súng vừa cướp từ John nghịch ngợm, đôi mắt xanh biếc nhìn vào kính chiếu hậu

- Nghị Hán, lái xe cẩn thận.

Giây phút đó ý nghĩ loé lên trong đầu Nghị Hán: Issabel như một con linh miêu, có thể điều khiển mọi thứ cô ta muốn trong bóng đêm! Một người con gái trẻ tuổi nhưng xảo quyệt, mưu mô không kém gì Vương!

- Đất nước Alax, các người đón tiếp chúng tôi nồng hậu quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.