Trình Ngộ để tay lên ngực tự hỏi, cũng không là phụ nữ dễ dàng bị cảm động.
Cho dù các bạn cùng phòng buổi tối thức khuya xem phim Hàn Quốc cẩu huyết bi ngược lê hoa đái vũ [1], thì cô thờ ơ xem bên cạnh, cũng không có cảm giác quá lớn.
[1] Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Loại tình yêu ngôn tình sinh li tử biệt ruột gan đứt đoạn trong phim truyền hình đó, Trình Ngộ chưa từng nghĩ tới, không thực tế, cũng quá hành hạ người rồi.
Cô chính là người phụ nữ tương đối lý trí, sẽ chọn một phần tình yêu thực tế bình thường, ấm áp lại không vô vị, cái này là đủ rồi. Trong cuộc sống thực tế tàn khốc nói gì tới tình yêu sống chết, có hơi quá lập dị.
Sự tỉ mỉ và quan tâm của Cố Chiết Phong không phải là vì ganh đua với Quách Ngang, mỗi một tấc trong lòng của cậu đều đang đối tốt với cô. Chính như đêm đó cậu ngồi xổm xuống lau chùi giày cao gót dính chút bùn cho cô.
Tình cảm của tuổi trẻ, thuần túy biết bao.
Không động tâm là không thể nào, đêm kia Trình Ngộ nước mắt vỡ đê, không chỉ là bởi vì sự quan tâm của Cố Chiết Phong, cô chỉ là nhớ đến đủ loại chua xót và ủy khuất đã qua, nghĩ tới cha mẹ thờ ơ với mình….
Đột nhiên có người tốt với cô vô điều kiện như vậy, cô liền không kìm được.
Cố Chiết Phong à.
Mắt cô đỏ đỏ mở vòng bạn bè ra, tấm hình mà cô gửi vòng bạn bè trước đó, có mấy bạn bè like, trong đó còn bao gồm Quách Ngang.
Trình Ngộ xóa bài đăng đó, sau đó đăng lại bức ảnh của Cố Chiết Phong. Tắt điện thoại, cô chui vào chăn ngủ.
Hạ Thiên hẳn sẽ không trở về, Lục Mạn Mạn ở phòng Nguyên Tu chơi sau rồi có lẽ sẽ trở về, dù sao Cố Chiết Phong còn ở đây, vì vậy cô giữ đèn ngủ.
Lục Mạn Mạn ở phòng Nguyên Tu chơi đến mười một giờ, Nguyên Tu đưa cô tới cửa, sờ đầu một cái: “Ngủ thật ngon, không được đá chăn.”
Lục Mạn Mạn nắm chặt dây nịt của anh, kéo kéo, muốn anh ôm một cái.
Nguyên Tu quay đầu nhìn Cố Chiết Phong một cái, kéo cửa lại, ở trên hành lang ôm cô một cái: “Ngủ ngon.”
“Hôn hôn.” Cô lại đi cà nhắc tới chỗ anh đòi hôn.
Khóe miệng Nguyên Tu hơi cong lên, cúi đầu hôn cô, thoáng trằn trọc, nghiền đôi môi mềm mại ấm áp của cô.
Lướt qua liền dừng lại, không thể xâm nhập vào, nếu không tối nay đừng mong ổn định.
Chưa từng nghĩ tới Lục Mạn Mạn đột nhiên dùng sức cắn anh một cái, khóe miệng Nguyên Tu rịn ra tơ máu, anh cau mày: “Làm cái gì?”
Lục Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn đèn trần: “Tu Tu, anh… anh có thấy đèn dao động hay không, hay là em choáng rồi?”
Nguyên Tu kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà, một hàng giọt nước phía trên, bây giờ đang kịch liệt lắc lư, xoạt xoạt rào rào.
Động đất!
Nguyên Tu đột nhiên kịp phản ứng, hét lớn một tiếng: “Động đất!”
Anh siết chặt tay của Lục Mạn Mạn, đồng thời đá văng cửa phòng khép hờ: “Chiết Phong, mau ra đây!”
Một giây tiếp theo, Cố Chiết Phong tựa như gió lớn vọt ra khỏi phòng, hướng ra hành lang chạy như điên lên cầu thang.
Nguyên Tu vội vàng hô: “Cậu chạy đâu đó!”
“Đội trưởng anh đi đi, đừng để ý em!”
Cố Chiết Phong chật vật leo lên cầu thang, biến mất ở cua quẹo. Mà cùng lúc đó, trai gái lẫn lộn trên hàng lang đều chạy ra đại sảnh, giống như sóng trào vọt ra hàng lang.
Có người mặc quần áo ngủ, có người thậm chí còn trùm khăn tắm. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập hốt hoảng và sợ hãi, đây là nỗi sợ chết xuất phát từ bản năng.
“Cố Chiết Phong, cậu trở lại cho tôi!”
Nguyên Tu muốn đuổi theo cậu ta, nhưng Lục Mạn Mạn siết chặt tay anh, anh chỉ có thể xoay người đẩy cô rời đi: “Em đi xuống, chạy mau!”
“Em không!” Lục Mạn Mạn gắt gao nắm chặt Nguyên Tu: “Em với anh cùng nhau.”
Kiên quyết không đi.
Nguyên Tu bước mấy bước lên cầu thang, thấy Lục Mạn Mạn vẫn còn gắt gao siết chặt vạt áo anh, thoạt nhìn là quyết tâm muốn ở cùng một chỗ. Nguyên Tu gần như không có bất kỳ do dự gì, anh nắm cổ tay của Lục Mạn Mạn, xoay người xuống lầu, dẫn cô đi theo dòng người cùng nhau chạy ra bên ngoài.
Loại thời điểm này nói đạo lý cũng vô dụng, anh không thể đưa cô vào trong nguy hiểm, vô luận phát sinh cái gì, cân tiểu ly [2] của anh vĩnh viễn là nghiêng về phía cô, đây là sự ích kỷ của anh.
[2] Cân tiểu ly:
Cố Chiết Phong đi ngược dòng người chạy lên lầu, vọt vào phòng Trình Ngộ: “Chị, chị ở chỗ nào! Ở chỗ nào!”
Trong phòng không thấy bóng dáng, ra trải giường xốc xếch, đèn ngủ vẫn còn mở.
Trình Ngộ không có trong phòng.
Thời điểm lên lầu Cố Chiết Phong không nhìn thấy cô, như vậy cô chắc là đã đi thang máy rời đi.
Đi thang máy lúc động đất là nguy hiểm nhất, nhưng mà chỗ này là tầng chín, nếu như không đi thang máy mà chạy thang bộ, thì cũng nguy hiểm.
Đầu óc của Cố Chiết Phong đã không thể suy nghĩ, anh xông tới thang máy chỗ cuối hành lang.
Vào giờ phút này hai cái thang máy duy nhất đã chất đầy người, trong hành lang còn có khách liên tục không ngừng điên cuồng muốn vào trong thang máy chật chội, mỗi một người đều muốn leo lên “Tàu Noah” [3] cứu mạng này.
[3] Tàu Noah là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Noah đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.
Thang máy đã quá tải nghiêm trọng, căn bản không thể đi xuống, ngay cả cửa cũng không đóng được. Bây giờ đang ở tầng chín, mọi người theo bản năng đều hướng về phía cửa thang máy chật chội, căn bản không căn nhắc thật ra thì động đất không thể đi thang máy…
“Đừng đẩy! Thang máy không chứa nổi, cũng không đi được!”
“Nói tất cả đừng đẩy, các người có phải điên rồi không!”
“Một lượt một lượt đi, nếu không ai cũng không đi dược!”
Người bên ngoài thang máy không để ý đến lời khuyên của khách bên trong thang máy, bọn họ điên cuồng chen vào thang máy, căn bản không để ý người bên ngoài.
Loại thời điểm này, ai còn có thể lo lắng cho người khác?
Trình Ngộ vừa lúc đứng ở vị trí cửa thang máy, rất nhanh liền bị chen lấn đi ra ngoài, mà người phía sau vẫn còn chen chúc trong thang máy, vì vậy cô bị kẹp trong đám người, tiến thoái không được.
Lúc này Trình Ngộ nghe được một thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại, người mới vừa chen đẩy cô ra ngoài, chính là Quách Ngang.
Sinh mệnh sở dĩ thú vị, chính là vì cuộc gặp gỡ và trùng phùng khéo léo.
“Mau đi xuống, nếu không ai cũng không thể đi!” Quách Ngang nhờ vào cơ thể hơi mập của mình, đẩy người xung quanh ra cửa thang máy: “Mau đi ra, chờ lượt tiếp theo.”
Bị anh ta đẩy ra ngoài chính là một bà lão đeo mắt kính, bà lão tóc trắng xóa thân còng lưng, lúc bị chen đẩy ra ngoài, suýt nữa ngã xuống, được Trình Ngộ đỡ.
Quách Ngang dùng cánh tay mình chống đỡ toàn bộ cửa thang máy, ngăn người bên ngoài thang máy lại, không để cho bọn họ đi vào.
Mà một giây cửa đóng lại kia, Trình Ngộ với Quách Ngang tiếp xúc ánh mắt.
Trong đôi mắt của Quách Ngang thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng Trình Ngộ lại bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Không nghi ngờ gì nữa, xuất phát từ lý trí, anh ta đã làm đúng, vì anh ta phải tranh thủ cơ hội sống với nhiều người, nên anh ta chỉ là theo dòng người đẩy cô ra ngoài mà thôi.
Thang máy cuối cùng cũng thuận lợi đi xuống, Trình Ngộ bị đám người chen chúc kề sát thang máy, không thể động đậy.
“Đừng đẩy, để cho tôi đi ra ngoài.” Cô khó khăn bước qua phải, nhưng mà người phía sau vẫn còn cuồn cuộn không ngừng hướng về cửa thang máy hỗn loạn, không cách nào bứt ra.
“Chị!”
Trình Ngộ nghe được tiếng trong trẻo vang dội của đàn ông, cô kinh ngạc quay đầu, Cố Chiết Phong ở bên ngoài đám người, đang nhảy cỡn lên hướng phía cô vẫy tay: “Tôi đến rồi!”
Cậu tới, cậu tới có ích lợi gì!
“Cố Chiết Phong!”
Trình Ngộ cố gắng lách vào chỗ Cố Chiết Phong, Cố Chiết Phong cũng dựa vào cơ thể cao lớn của mình, liều lĩnh chen vào trong đám người, một giây chạm được Trình Ngộ kia, cậu dùng sức ôm lấy cô, che chở trong ngực, dùng cánh tay mạnh mẽ có lực tạo thành một ô dù bảo vệ cô.
Hai người cuối cùng cũng lao ra khỏi hành lang hỗn loạn, Cố Chiết Phong dắt Trình Ngộ chạy về phía thang bộ, Trình Ngộ bước đi vội vàng, chân bước xuống cầu thang đều đã mềm nhũn. Cố Chiết Phong không nói hai lời, một tay kéo cánh tay cô, trực tiếp vác cô lên, điên cuồng chạy về phía lầu một.
Động đất thật ra cũng đã sớm ngưng, rõ ràng chấn cảm cũng chỉ có mấy giây kia, tòa nhà khách sạn không có vấn đề gì.
Nhưng mà ai cũng không biết có còn dư chấn hay không, mới nãy đất rung núi chuyển đã dọa tất cả mọi người sợ hoảng hốt, bây giờ tất cả mọi người đều điên cuồng chen ra khỏi khách sạn, trào lên chạy thoát thân.
Độ cao của lầu chín, càng đi xuống thấp càng có nhiều người di chuyển, có người thét lên có người kêu khóc, tình cảnh không khống chế được.
“Có người ngã sấp rồi! Đừng chen lấn!”
“Van cầu các người! Đừng đẩy!”
“A, ai giẫm tay tôi.”
Nghe được tiếng con gái khóc, Lục Mạn Mạn quay đầu lại, thấy trên hành lang hình như thật sự có người ngã, cô khó khăn bước qua, mới phát hiện cô gái đầu bù mặt dơ mặc đồ ngủ kia là Ôn Hi Tây.
Nguyên Tu cũng đã chạy xuống dưới lầu nhưng quay đầu lại mới phát hiện mình dắt sai người, anh nắm chặt tay của một người đàn ông gầy yếu.
“Anh em, cám ơn, không có cậu kéo tôi, tôi thật sự chen không được, mệt chết tôi.” Người đàn ông mang gọng kính vàng liên tục nói cảm ơn với Nguyên Tu: “Rất cảm tạ, tôi họ Vương, đây là danh thiếp tôi, sau này có chuyện gì thì cậu đến tìm tôi.”
“…”
Anh xoay người giống như điên chạy trở lại.
“Này! Anh em! Cậu trở lại làm gì! Đừng quá nguy hiểm!”
Khách trong khách sạn liều mạng tuôn ra bên ngoài, Nguyên Tu ngược dòng đi lên, mỗi một bước đều đi hết sức khó khăn.
Anh tựa như điên ở đại sảnh tìm bóng người của Lục Mạn Mạn, lòng tựa như khuyết một khối, không cách nào tha thứ chuyện mình lại dắt sai người, cô ở nơi nào, có thể xảy ra chuyện hay không…
Nguyên Tu không dám nghĩ tiếp.
Ngay vào lúc này, xung quanh hình như lại có chấn động, đèn trần đại sảnh lắc lư trái phải.
“Nguy hiểm! Mau rời đi!”
Nguyên Tu chợt xông tới, ôm cậu bé dưới đèn trần đi, sau lưng truyền tới một tiếng vang thật lớn, đèn chùm to lớn rớt xuống, rầm bể bắn bốn phía, trong đám người bùng nổ từng trận hét chói tai.
Nguyên Tu không suy nghĩ nhiều, buông cậu bé xuống sau đó chạy đến hành lang, chen chúc trong dòng người, Lục Mạn Mạn dắt tay của Ôn Hi Tây, dẫn cô ấy chạy ra.
Nguyên Tu thấy cô, trái tim siết chặc được phóng thích, anh lần nữa chen đến bên người cô, ôm cô vào trong ngực mình.
“Nguyên Tu, em còn tưởng rằng anh đã đi ra ngoài rồi.” Lục Mạn Mạn một lần nữa nắm tay anh, phát hiện lòng bàn tay anh đã ướt nhẹp, mà tất cả đều là mồ hôi.
“Đi ra ngoài trước.” Giọng nói của anh đều run rẩy.
Anh bị cô dọa sợ.
Lục Mạn Mạn đỡ Ôn Hi Tây, cùng với Nguyên Tu đi ra đại sảnh khách sạn, đi tới vị trí vườn hoa trống trải. Ôn Hi Tây cầm điện thoại điên cuồng gọi điện thoại, nhưng mà bây giờ toàn bộ điện thoại đều không cách nào nhận tín hiệu, cô ấy gấp đến độ lau nước mắt.
Mọi người tụ tập trước vườn hoa của khách sạn, hò hét nhốn nháo, tìm người thân bạn bè thất lạc nhau.
Nguyên Tu dắt Lục Mạn Mạn tìm kiếm đội viên của anh khắp nơi, Nhâm Tường vô cùng dễ thấy, nửa người trên để trần, hạ thân quấn khăn tắm, bên ngoài còn khoác áo khoác thể thao của Hạ Thiên. Tóc ướt, lọn tóc còn dính bọt màu trắng. Xem bộ dạng như vậy, lúc xảy ra chấn động anh ta hẳn là đang tắm.
“Tường chó.” Nguyên Tu gọi anh một tiếng, Nhâm Tường thấy Nguyên Tu cũng muốn khóc, nhào tới ôm anh: “Đội trưởng! Hù chết tôi rồi…”
“Không sao.” Nguyên Tu vỗ lưng Nhâm Tường một cái, nhìn về phía Hạ Thiên: “Có bị thương không?”
Hạ Thiên coi như bình tĩnh: “Không bị thương, chỉ là Tường Tường bị dọa sợ. Bọn Chiết Phong A Hoành đâu?”
“Tôi đi tìm bọn họ.” Nguyên Tu nói xong cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Nhâm Tường: “Điện thoại di động bây giờ không có tín hiệu, các cậu ở chỗ này đừng chạy lung tung, chờ tôi trở lại.”
Hạ Thiên gật đầu một cái, đỡ Nhâm Tường đến hòn non bộ vườn hoa, kéo cánh tay anh dịu dàng trấn an anh: “Đừng sợ, đây không phải là không có chuyện gì sao, anh đừng khóc, anh khóc thì em cũng muốn khóc… Gọi điện thoại cho mẹ, nhưng mà điện thoại không có tín hiệu, anh đừng vội, nhà cửa ở đây cũng không sập, mẹ sẽ không suy nghĩ nhiều.”
…
Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu chia nhau tìm đội viên của mình, nửa giờ sau, Lục Mạn Mạn tìm được A Hoành và Lý Ngân Hách, Lý Ngân Hách còn dẫn một cô bé vẫn đang khóc, cô bé không tìm được mẹ mình, khóc đến mặt mũi toàn nước mũi, được Lý Ngân Hách ôm từ trên lầu xuống.
Lý Ngân Hách vừa ghét bỏ vừa đành chịu: “Chà mẹ nó, cháu đừng quệt nước mũi lên trên quần áo chú! A a a! Đáng ghét, cháu là quỷ con nhà nào chứ chú van cầu cháu!”
Cô bé lớn tiếng khóc, Lý Ngân Hách không thể làm gì khác, đành phải ngồi xổm xuống, giả mặt quỷ với cô bé, trêu cô bé cười khanh khách.
“Vừa khóc vừa cười, chó vàng đi tiểu.”
Cô bé nắm tóc xám tro của Lý Ngân Hách, càng phát ra tiếng cười vui vẻ.
Cố Chiết Phong và Trình Ngộ là do Nguyên Tu tìm được, mấy người đội viên họp lại, ôm lẫn nhau, cảm thán sống sót sau tai nạn, hiện tại lòng vẫn còn sợ hãi.
Tâm chấn của trận động đất ở gần núi tuyết Trường Lĩnh, 4.6 độ Richter, tòa nhà khách sạn suối nước nóng Trường Lĩnh không bị hư hại gì, rất nhiều ngọn đèn trong suốt rơi xuống, hiện trường hỗn độn, cũng có một số khách bị thương trong quá trình chạy.
Buổi tối hôm đó đội cứu hỏa được điều động khẩn cấp, khách sạn phối hợp bố trí hàng chục lều bạt lớn và mấy trăm bộ ra trải giường, để cho hành khách dựng trại ở bãi cỏ bên ngoài.
Lúc xếp hàng nhận mền, Trình Ngộ thấy Quách Ngang, dĩ nhiên, Quách Ngang cũng thấy cô.
Ánh đèn khẩn cấp chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta, anh ta cầm trong tay mấy chai nước khoáng và bánh mì, đã sớm không còn ung dung bình tĩnh, dí dỏm hài hước như trước. Quách Ngang bây giờ, giống như một con chuột đồng bị hoảng sợ, cẩn thận từng li từng tí, nơm nớp lo sợ.
Trình Ngộ không để ý tới anh ta, nhận được mấy túi đồ ăn và nước cho đội mình xong, liền xoay người rời đi. Quách Ngang do dự một chút, vẫn gọi cô: “Cái đó…”
Trình Ngộ quay đầu, thấy Quách Ngang rất không có ý tứ mà gãi đầu: “Vừa rồi, thật xin lỗi.”
“Không có gì, Quách tổng không cần để trong lòng.” Trình Ngộ một bên kiểm kê bánh mì trong túi, lãnh đạm nói: “Anh làm đúng, nếu không thì thang máy vẫn không xuống được, thật sẽ xảy ra chuyện nhiều người bị thương hơn.”
Quách Ngang cảm thấy thái độ của cô đã thay đổi, biết đã hết cách xoay trời chuyển đất, cuối cùng chỉ thở dài một cái, nói: “Vậy chính em chú ý an toàn, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Chắc có lẽ không gặp lại đi.
Trình Ngộ trở về lều bạt đội mình, Cố Chiết Phong ôm chăn bông màu xanh quân đội, ngó dáo dác về chỗ Trình Ngộ.
Mới nãy thấy cô với Quách Ngang nói chuyện, cũng không biết hai người đang nói cái gì, vốn cho rằng sẽ cần một chút thời gian, không ngờ nhanh như vậy liền kết thúc.
Thấy Trình Ngộ trở lại, Cố Chiết Phong vội vàng đặt chăn mỏng lên giường, nói với cô: “Bên trong giữ lại cho con gái ngủ, chúng tôi ngủ ở bên ngoài.”
Có ít nhất hai mươi người trong các lều bạt dựng tạm, chỗ nằm của ba cô gái được sắp xếp ở trong cùng, xung quanh là giường của con trai, thuận tiện bảo vệ các cô, dù sao nơi này tốt xấu lẫn lộn.
Đợi đến khi tất cả đều hết bận, đã là sau nửa đêm, trái tim của mọi đều treo lơ lửng không dám thật sự ngủ, nằm trên đệm nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nhìn điện thoại xem có tín hiệu hay không.
Vào năm giờ, sắc trời đã tờ mờ sáng, Trình Ngộ nhắm mắt ngủ chốc lát, nhưng rất nhanh bị động tĩnh bên người làm tỉnh giấc, cô mở mắt ra, thấy Cố Chiết Phong mới vừa đắp áo hai lớp mới được phân phát lên người cô.
Cho dù là mùa hè, nhưng nhiệt độ trong núi cũng rất thấp, nhất là buổi tối, gió lạnh thấu xương, dựng trại ngoài trời nếu như không chú ý giữ ấm thì rất dễ cảm mạo.
Cô đứng dậy đưa áo hai lớp trả lại cho Cố Chiết Phong, dùng giọng không đánh thức người xung quanh hỏi cậu: “Tỉnh ngủ hay là không ngủ?”
Cố Chiết Phong dứt khoát ngồi bên giường cô, nhỏ giọng nói: “Không ngủ được, bên này xảy ra chấn động tin tức trước tiên sẽ truyền lên mạng, ba mẹ tôi chắc chắn lo lắng.”
Thì ra là như vậy, hóa ra đang nhớ cha mẹ.
Đúng vậy, bây giờ ở đây ngăn cách thông tin, bất kể là Cố Chiết Phong hay là những người khác, người nhà của bọn họ không liên lạc được với bọn họ, nhất định sẽ cực kỳ lo lắng.
Dĩ nhiên trừ cha mẹ cô, bình thường trừ lúc đòi tiền căn bản sẽ không gọi điện thoại cho cô, cô sống chết không có ai quan tâm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trình Ngộ đau thương buồn bã hoang mang.
Cố Chiết Phong để điện thoại xuống, dựa vào cô gần chút, dịu dàng hỏi: “Chị có lạnh không.”
Trình Ngộ không trả lời, mà hỏi ngược lại Cố Chiết Phong: “Cậu ở tầng tám, sao lại chạy đến tầng chín?”
Cậu cúi thấp đầu, ấp úng nói mình mộng du. Ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu lên mi tâm cậu, đặc biệt dịu dàng, lấy mắt xem lòng, cô có thể nhìn thấu toàn bộ phong cảnh bên trong người đàn ông này.
Cậu tới là tìm cô.
“Cố Chiết Phong.” Cô gọi thẳng tên của cậu: “Sau này đừng gọi tôi là chị.”
Cố Chiết Phong sững sờ, trước đó cô tướt đoạt đặc quyền ngụy bạn trai của cậu, bây giờ lại muốn tước đoạt đặc quyền làm ngụy em trai của cậu sao.
“Nếu như tôi không làm tốt ở đâu, chị có thể nói cho tôi biết.” Cậu thiết tha lại cứng rắn nói.
“Không, cậu rất tốt.”
Cố Chiết Phong mất mát cúi đầu: “Tôi đã rất cố gắng rất cố gắng nói với chính mình, tôi không thể chọc giận chị chán ghét, không thể biến tình yêu của tôi trở thành rắc rối của chị, nhưng tôi không thể kiểm soát chính tôi…”
Khuôn mặt trắng nõn, thật là dễ trướng hồng, cho nên cảm xúc của cậu đều được viết lên trên mặt.
Trình Ngộ đột nhiên đưa tay nâng mặt cậu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi khô ráo của cậu.
Trong nháy mắt tay chân của Cố Chiết Phong đều cứng đờ, không thể tin.
Tôi là ai, tôi ở đâu, xảy ra chuyện gì… Cô thật là mềm, lại thơm quá.
Trình Ngộ nhẹ nhàng nhếch miệng, nghĩ ngợi chốc lát, tự nhủ: “…Thật ra thì rất có cảm giác.”
Cố Chiết Phong đột nhiên kéo chăn tới, che bắp đùi mình, khuôn mặt đỏ bừng sưng lên như bàn ủi, đôi môi còn run rẩy, cách thật lâu mới khó khăn nặn ra một chữ.
“Lạnh.”
Trình Ngộ dời mắt xuống, dùng ra trải giường che phủ đôi chân.