*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Puny
Video phỏng vấn chiến đội X lan truyền trên mạng.
Fans hâm mộ của X vốn chính là ủng hộ chiến đội nhà bọn họ, đối với những lời chửi rủa và trách móc của bộ phận bôi đen trên mạng, bọn họ cứ dựa vào lý lẽ tranh luận, bảo vệ hình tượng và mặt mũi của thần tượng nhà mình.
[Chỉ là thua một trận đấu mà thôi, có cái gì mà ngạc nhiên, còn kinh động nhiều phóng viên như vậy, các người là quá rãnh rỗi sao?]
[Vòng thi đấu Trung Quốc vốn là cất bước muộn hơn Mỹ, nói thật, cái vòng này phát triển đến bây giờ, một mực đi về phía trước, cũng không thụt lùi, như vậy là đã rất giỏi rồi.]
[Trận đấu này của X, trong mắt của tôi đá đánh rất tốt, Nguyên Tu lấy một địch ba, vô cùng trâu bò được không nào, không nên dồn ép bọn họ quá căng.]
[Ôm X một cái, cố gắng lên! Tương lai đều có thể!]
[Cố gắng lên!]
...
Các tuyển thủ đội Sư Hổi đánh xong liền bắt đầu du lịch khắp nơi ở Trung Quốc, trên Facebook bất cứ lúc nào đều thấy bọn họ check in, núi Võ Đang [1], Hoàng Sơn [2], còn có tượng binh mã Tần Thủy Hoàng [3] vân vân.
[1] Núi Võ Đang còn có tên là núi Thái Hòa, là một dãy núi nằm ở phía nam thành phố Thập Yển, Tây Bắc của tỉnh Hồ Bắc, bên phía bờ nam sông Hán vốn là một phân chi của đoạn phái Đông núi Đại Ba, cao hơn mặt biển khoảng 1000 mét.
[2] Hoàng Sơn, là một thành phố cấp địa khu nằm ở khu vực Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Khu vực đô thị của địa cấp thị này đầu tiên ở Đồn Khê; ngày nay cấu thành khu Đồn Khê.
[3] Đội quân đất nung hay Tượng binh mã Tần Thủy Hoàng là một quần thể tượng người, ngựa bằng đất nung gần Lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Đội quân đất nung được phát hiện ngày 29 tháng 3 năm 1974 gần thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, tây bắc Trung Quốc.
Còn X thì tập trung tinh thần vào cuộc huấn luyện cường độ lớn hơn, sau khi hai vị đội trưởng Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu thảo luận xong, một lần nữa thiết kế phương án huấn luyện, dung hợp hai chiến đội lại, cùng nhau huấn luyện, đồng thời hai người bọn họ cũng không thu phát đòn ruột nữa, mà bắt đầu bước đi trên con đường tuyển thủ toàn năng.
Tuyển thủ toàn năng, tên như ý nghĩa, chính là chú ý các kỹ năng thu phát, phụ trợ, đánh dã và đánh lén, trong trận đấu có thể tùy cơ ứng biến, tùy thời bổ sung đội viên của chiến chiến đội đã mất.
Hiện nay tuyển thủ đánh toàn năng trong phạm vi thế giới đã ít lại càng ít, ngoại trừ thiên phú dị bẩm ra, thì rất khó kiểm soát danh tính, dẫu sao Trung Quốc cũng có câu châm ngôn: Thuật nghiệp hữu chuyên công [4].
[4] Thuật nghiệp hữu chuyên công (术业有专攻): câu này xuất phát từ luận về đạo học, thầy trò của Hàn Dũ "是故弟子不必不如师,师不必贤於弟子。闻道有先后,术业有专攻,如是而已。" – Học trò không nhất định kém hơn thầy, mà thầy không nhất định giỏi hơn học trò, hiểu đạo lý có trước có sau, kỹ năng nghiệp vụ nghiên cứu am hiểu chuyên sâu, bất quá như vậy mà thôi. – Xuất phát của nó là như thế, tuy nhiên đặt trong tình huống này, tớ nghĩ nó có ý nghĩa làm gì cũng phải có chuyên sâu, mỗi người chỉ giỏi chuyên về một lĩnh vực.
Tập trung phát triển một khả năng nhất định, thì có nhiều cơ hội để đạt được thành tích hơn.
Lục Mạn Mạn tự cảm thấy mình có thể gánh vác thân phận tuyển thủ toàn năng, về phần Nguyên Tu, cô tin tưởng anh cũng có thể, nhưng mà còn cần khắc khổ huấn luyện.
Còn Nhâm Tường từ phụ trợ biến thành thu phát, A Hoành vẫn đánh dã như cũ, Trình Ngộ vừa phụ trợ, vừa đi theo Cố Chiết Phong học bắn lén.
Như vậy hai chiến đội gần như hợp hai thành một.
Ngay từ đầu khi thành lập chiến đội, dự tính ban đầu của Lục Mạn Mạn là có thể đánh đơn một mình đấu, dẫn chiến đội W làm ra một số thành tích, nhưng mà trải qua chuyện đội Sư Hổ này, tình cảm giữa cô và Nguyên Tu đã có một bước nhảy vọt về chất, cô có lòng riêng.
Ngày đó ở bên ngoài cửa phòng làm việc, cô xin thề mình tuyệt đối không phải cố ý nghe lén cuộc đối thoại của Boss và Nguyên Tu, chỉ là vì đi khắp nơi tìm nhà vệ sinh kết quả trong lúc vô tình lại nghe được giao ước gì đó, liền để tâm.
Nghe được Nguyên Tu nói còn một năm nữa tốt nghiệp, cùng cha trao đổi giao hẹn, lại liên tưởng đến mấy quyển sách GRE [5] trên giá sách trong phòng ngủ của Nguyên Tu.
[5] GRE: là từ viết tắt từ tiếng Anh của cụm từ Graduate Record Examinations, là một bài thi khảo thí theo tiêu chuẩn và là điều kiện xét tuyển của các trường đại học ở Hoa Kỳ. GRE được sở hữu và quản trị bởi tổ chức Educational Testing Service và là nơi xây dựng nên bài thi này năm 1949.
Trong lòng cô đại khái cũng đã rõ.
Nguyên Tu có thể... không đánh thi đấu chuyên nghiệp lâu dài.
Nhiều nhất một năm, một năm đối với tuyển thủ bình thường mà nói, có lẽ rất khó đạt được thành tích chói mắt gì, mà Nguyên Tu...
Lục Mạn Mạn muốn giúp anh, giúp anh hoàn thành mơ ước, đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp, đưa anh đánh vào cuộc thi đấu thế giới.
Dĩ nhiên, trong thời gian ngắn ngủi, chỉ một phút Lục Mạn Mạn cũng không muốn bỏ qua. Cô chi cần đã quyết tâm chuyện gì, thì sẽ không ngừng nỗ lực đến cuối cùng, cho nên chuyện giữa cô và Nguyên Tu, cũng phải khẩn trương làm rõ ràng.
Ngày đó sau bữa cơm chiều, Lục Mạn Mạn điên cuồng tìm bóng người của Nguyên Tu ở mỗi một phòng, Nhâm Tường nhìn cô từ tủ tivi chui ra, có chút không nói nên lời: "Cậu tìm đội trưởng nào ở trong ngăn tủ chứ."
"Vậy cậu nói cho tôi biết, đội trưởng ở đâu?"
"Trừ phi cậu nói trước cho tôi biết, tìm cậu ta có chuyện gì?" Nhâm Tường vô cùng tò mò bò từ đầu ghế salon đến một đầu khác, bát quái kích động nhướng mày: "Hả hả, mau nói?"
"Tôi tìm cậu ấy... Mắc mớ gì tới cậu, Teddy cậu quản rộng thật đấy!"
"Không được gọi tôi là Teddy!" Nhâm Tường hô to: "Tôi bây giờ đã vứt bỏ tính cách của Teddy rồi, các cậu còn mở miệng một tiếng Teddy như vậy, để cho Hạ Thiên nghe được, tất cả cố gắng của tôi đều uổng phí!"
"Được được, không gọi Teddy, gọi Tường chó."
Lục Mạn Mạn bỉu môi một cái, vừa vặn A Hoành từ hồ bơi bên ngoài đi vào, cô vội vàng gọi anh ta lại: "Anh A Hoành, đội trưởng đâu? Nói cho tôi đội trưởng đi đâu có được không?"
"Đừng nói cho cậu ấy!"
"Đội trưởng à, dẫn Bé Cưng đi chạy đêm."
A Hoành mù mịt nguyên do, Nhâm Tường xem thường.
Lục Mạn Mạn le lưỡi với Nhâm Tường, chạy trở về phòng, lúc xuống, Nhâm Tường nằm bật dậy một cái [6] nhảy dựng từ ghế salon.
[6] Nằm bật dậy (鲤鱼打挺): Nguyên văn là Lý ngư đả đĩnh, động tác nằm thẳng người, giơ hai chân sau rồi đột nhiên dùng lực phát động 2 chân làm cả người đứng lên. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.
"Wow kaka, buổi tối còn trang điểm cái gì, kỹ thuật còn kém như vậy, kính nhờ cậu học chị Trình cách trang điểm một chút có được không, cổ thì vẫn vàng như vậy, mặt lại trắng bạch giống như quỷ vậy, cậu muốn hù chết đội trưởng chúng tôi à, thích thừa kế chiến đội hay là Tín dụng con kiến của cậu ta?"
Lục Mạn Mạn vớ lấy dép trên chân đập cậu ta, Nhâm Tường cười hì hì né tránh.
***
Đường chạy nhựa xây dựng vòng quanh toàn bộ khu biệt thự, đi qua cỏ xanh biếc, cánh rừng xanh ở phía đông nam và hồ nước ngọc bích bốn kilomet, cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ, trong lành.
Mỗi khi đến sáng sớm hoặc là hoàng hôn, đều sẽ có không ít dân tập thể dục buổi sáng, chạy đêm, hoặc dắt chó tản bộ trên đường nhựa.
Lục Mạn Mạn cầm gương nhỏ tỉ mỉ xem mặt mình, nhìn trái phải, thật hình như... hình như bôi kem BB trắng quá, nên màu mặt và cổ không cùng mức, còn cót chút bột phấn.
A, thật là xấu hổ, Tường chó không nói cô cũng không có chú ý đến.
Cô lấy khăn ướt từ túi xách ra, vội vàng lau sạch mặt.
Lúc cô đang dốc sức tẩy trang, thì sau lưng giống như bị ai đó đẩy một cái, lảo đảo đi về phía trước bổ nhào, quay đầu liền thấy Bé Cưng lè lưỡi, nhiệt tình nâng chân trước nhào tới người cô.
Lục Mạn Mạn ngẩng đầu trông thấy Nguyên Tu, anh mặc đồ thể thao màu đen tay ngắn, lộ ra khuỷu tay khỏe mạnh, trên cổ còn đeo tai nghe thể thao.
"Em ở chỗ này làm gì?"
"Vận động á." Lục Mạn Mạn tiện tay làm mấy cái động tác vận động ngực khuếch trương.
Nguyên Tu dừng lại chạy chậm, đi tới trước người cô, nhìn chằm chằm cô, sau đó hướng phía cô đưa tay ra.
Lục Mạn Mạn nhìn chằm chằm đầu ngón tay thon dài của anh, người ngửa ra sau.
Vì vậy Nguyên Tu giữ sau ót cô, một tay khác đưa tới, dùng sức xoa gò má cô, trên tay dính dấu vết kem BB chưa tẩy xong.
Anh cau mày: "Cái gì đây?"
Lục Mạn Mạn vội vàng quay lưng liều mạng lau mặt.
Xấu hổ, rõ ràng không nên trang điểm, cô làm cái gì làm cái gì!
"...Mới nãy chị Trình nhờ em giúp cậu ấy thử đồ trang điểm mới mua." Cô giải thích qua loa.
Ngay sau đó Nguyên Tu nhận lấy khăn ướt trong tay cô, giúp cô tỉ mỉ lau gò má, trầm giọng nói: "Sau này dùng những thứ này một chút thôi."
Lục Mạn Mạn mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, ngũ quan hoàn mỹ mà không thể bắt bẻ như vậy, vẻ mặt dịu dàng như vậy.
Cô cảm nhận đường trái tim trong lồng ngực cô đang nhún nhảy.
"Nguyên Tu."
"Ừ?"
Nguyên Tu vứt khăn giấy đi, Lục Mạn Mạn lấy hết dũng khí hỏi: "Chuyện đêm hôm đó, cậu còn nhớ không?"
Trong đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Tu, dần dần có gợn sóng, khóe miệng anh hơi cong, giọng điệu cao lên, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Đêm hôm đó, cậu nói, cậu nói có lời muốn nói với tôi, nói cả đời chỉ nói một lần, sau đó cậu lại không nói với tôi, sau đó làm, làm chuyện khác..."
Cô cúi đầu, tim đập thình thịch, lời nói không có mạch lạc, trật tự từ lộn xộn.
"Tôi chỉ hỏi cậu một chút, muốn... muốn nói cái gì."
Đợi rất lâu, dường như không chờ được câu trả lời của anh, Lục Mạn Mạn lấy hết dũng khí ngước mắt lên, lại thấy anh cúi đầu trầm ngâm, như có điều suy nghĩ.
Bé Cưng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hai người, khi thì nhìn Lục Mạn Mạn một cái, khi thì nhìn Nguyên Tu một chút, đầu lưỡi lè ra.
Gió đêm đầu hè khẽ vỗ lá cây, cảnh đêm say lòng người.
"Đêm đó..." Anh đang muốn mở miệng.
"Em thích anh!"
Lục Mạn Mạn đột nhiên nói, sau đó cô bị chính mình dọa sợ hết hồn.
Nguyên Tu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía cô, không ngờ tới cô sẽ trực tiếp như vậy.
Lục Mạn Mạn hít thở dồn dập, từ sự do dự không chắc của anh, trái tim nóng bỏng cuồn cuộn, dần dần nguội lạnh.
Xúc động là ma quỷ.
Chính Nguyên Tu cũng đã nói, ngoại trừ thi đấu thì bất kỳ chuyện gì anh cũng không rảnh bận tâm, thời anh của anh không nhiều, mục tiêu lại xa xôi như vậy...
Cô thật ngu xuẩn, tối nay thật ngu xuẩn!
"Cái đó... Em cũng không biết mình xảy ra chuyện gì." Cô cúi đầu sờ mặt mình, tìm cho mình bậc thang: "Loại chuyện thích đồng đội này, rất không chuyên nghiệp, không có sao, anh coi như em không nói gì cả, ngàn vạn lần đừng cảm thấy khó xử."
Nguyên Tu đến gần cô, Lục Mạn Mạn lại lui về phía sau mấy bước: "Anh quên những lời em vừa nói đi, thật xin lỗi!"
Cô xoay người chạy, một hơi không dừng chạy về nhà.
Nhâm Tường đang chơi trò chơi trên ghế salon ngẩng đầu lên, thấy Lục Mạn Mạn đỏ mắt chạy lên lầu, anh "Ôi" một tiếng: "Làm sao vậy, đội trưởng ức hiếp cậu?"
Lục Mạn Mạn không để ý tới cậu ta, lên lầu đóng cửa, quyết định khóa mình trong phòng.
Không bao lâu, Nguyên Tu cũng chạy về, Nhâm Tường lại lần nữa ngẩng đầu: "Lợi hại nha đội trưởng, lại có thể làm cho tiểu tỷ tỷ tư tưởng lớn khóc."
Khóc.
Trái tim anh nhói lên.
Lục Mạn Mạn vào phòng thì trực tiếp nhảy lên giường, chôn mình trong chăn, gối che đầu, cảnh tượng không muốn nhớ lại vừa nãy, lại hết lần này tới lần khác lại hiện trong đầu cô khuôn mặt anh, gạt mãi không đi.
Cô dùng sức lau sạch nước mắt, chửi mình ngu xuẩn.
Nguyên Tu cũng không có chủ động nói, chứng minh anh không có ý đó, cô gấp như vậy không dằn lòng được làm gì, ép cưới sao!
Nhất là trong giờ phút quan trọng loạn trong giặc ngoài này.
Cốc cốc, cốc cốc cốc cốc, cốc.
Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa rất có tiết tấu.
Là Nguyên Tu.
Lục Mạn Mạn vội vàng mang dép, sửa lại tóc mình một chút, đi tới cạnh cửa lại không lập tức mở cửa.
"Là anh." Giọng anh trầm thấp từ ngoài cửa truyền tới.
Lục Mạn Mạn dĩ nhiên biết là anh.
"Anh có chuyện gì không?"
Nguyên Tu bất đắc dĩ gãi đầu một cái: "Nha đầu em, là cá biến thành sao?"
Cá cái gì Lục Mạn Mạn nghe không hiểu.
"Trí nhớ chỉ có ba giây?"
Anh đuổi theo cô trở về, đương nhiên là vì chuyện vừa nãy.
"Không muốn mở cửa, thì anh ở bên ngoài nói." Tay anh đút trong túi, cúi đầu nhìn xuống đôi dép thỏ nhỏ của cô đang nằm bên cửa.
"Mấy ngày nay phải xử lý quá nhiều chuyện, thật sự thật sự xin lỗi." Anh nói xin lỗi đặc biệt chân thành: "Vốn là muốn chờ sau khi sóng gió lắng xuống, mới nói chuyện với em."
Tay cô khẩy giấy dán tường, thấp giọng hổi: "Anh muốn... nói chuyện gì với em?"
"Em vừa nãy đang cùng anh nói chuyện gì, thì anh muốn nói với em chuyện đó."
Lục Mạn Mạn nắm tay thật chặt: "Mới vừa nãy đầu óc nóng lên."
"Thật sao, thật sự chỉ là đầu óc nóng lên, mới nói cho anh biết, em thích anh."
"Anh không được nói." Lục Mạn Mạn dùng đâm đầu vào tường: "Em là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại làm ra loại chuyện không chuyên nghiệp này, thật là vô cùng tệ hại."
"Làm sao bây giờ, anh cũng thích em."
Trầm mặc mấy giây, cửa phòng đột nhiên mở ra, mang theo một cơn gió, cô gái chạy đến nhảy lên, trực tiếp bu lên người anh, kinh ngạc vui mừng hỏi: "Anh nói gì!"
Nguyên Tu bất ngờ không kịp đề phòng, bị cô nhào vào lòng, khi phục hồi tinh thần lại, anh nâng mông cô, mặc cho bắp đùi cô móc bên hông anh, bất đắc dĩ nói: "Rất ngạc nhiên mừng rỡ sao, anh cho là em đã sớm biết."
Sau khi mừng rỡ, Lục Mạn Mạn lại rụt rè, ngọ ngoạy tụt từ trên người anh xuống, quay lưng lại nói: "Em không xác định, anh vừa nãy hình như không cao hứng lắm."
"Con mắt nào của em thấy anh mất hứng."
"Hai con mắt đều thấy được." Lục Mạn Mạn chu cái miệng nhỏ: "Anh một mực không nói, nghe được em nói thích anh, anh cũng không có phản ứng."
Nguyên Tu gãi đầu, mặt có chút đỏ: "Anh vừa mới chạy, chó vẫn còn bên cạnh, em lại chạy tới nói cho anh chuyện quan trọng như vậy, không thể cho anh có chút thời gian phản ứng sao, còn có... Loại chuyện này, như thế nào cũng không nên do con gái chủ động."
Lục Mạn Mạn vô cùng ủy khuất nói: "Em đợi anh nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều đợi anh nói xong lời đêm đó..."
"Là anh không tốt." Nguyên Tu xoa xoa đầu cô, áy náy nói: "Vốn là muốn chờ khoảng thời gian này trôi qua, trạng thái của mọi người tốt hơn, anh lại không biết... em vẫn luôn đợi anh."
Thật là ngu ngốc đến chết, nhưng mà Lục Mạn Mạn quyết định tha thứ cho anh.
"Ngoan." Anh đưa tay ôm cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc."
"Em không khóc! Ngu ngốc!"
Lục Mạn Mạn vùi đầu vào áo anh, sau đó nín thở: "Ừm....Anh toát mồ hôi."
"Anh mới chạy xong, ngu ngốc."
Lục Mạn Mạn muốn giãy giụa thoát ra từ trong ngực anh, nhưng Nguyên Tu lại sống chết ấn đầu cô, cười nói: "Ngửi nhiều chút, hình ảnh khắc sâu một chút, đây là mùi vị người đàn ông của em."
"A! Em không cần!"
Đôi lời tâm tình của editor: Hahaha, xác nhận rồi nha, mọi người yên tâm hưởng thụ cảm giác bị anh chị cho ăn cẩu lương nha =)))