Chuyển ngữ: Puny
Đồng hồ trên tường vừa mới chỉ hướng tám giờ.
Ở ban công phía trước, một đôi đồng tính luyến ái nam đang ở dưới ánh nắng sáng sớm tưới chậu hoa, thuận tiện tán tỉnh.
Vào giờ phút này, trên màn hình điện thoại di động của Lục Mạn Mạn có hai tin nhắn ngắn.
Một cái đến từ bạn trai cũ Kiều Tinh Dã:
""Mạn Mạn, chuyện không phải như em nghĩ.""
Một cái tin nhắn khác, đến từ người Giám đốc của chiến đội chuyên nghiệp Queen:
""Lục Mạn Mạn, buổi chiều tới câu lạc bộ một chuyến, liên quan tới chuyện nghỉ thi đấu của em.""
Lục Mạn Mạn thờ ơ quét mắt nhìn hai tin nhắn, móng vuốt trắng nõn mò tới phía khoai tây chiên, nắm lấy một nắm ném vào trong miệng.
""Xoẹt xoẹt""
Giòn rụm mùi thơm khắp nơi, miệng đầy dầu mỡ.
Vào sáng sớm ở cái tuổi mười chín chán ghét, Lục Mạn Mạn nhận được hai tin nhắn, dường như không phải tin tức tốt gì.
Cô thở dài một tiếng, lật xem tin nhắn từ trên xuống, cân nhắc nên trả lời cái nào trước.
Ba Alex múc một chén súp ngô đậm đặc nóng đặt tới trước bàn, sau đó hôn trán của Lục Mạn Mạn một cái: ""Happy birthday.""
""Cảm ơn ba Alex.""
Alex ấm áp điềm đạm, khi cười lên khóe miệng sẽ kéo theo hai má lúm đồng tiền.
Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên: ""Alex, con muốn hỏi ba một vấn đề.""
Alex ngồi trên cái ghế chân cao bên cạnh cô: ""Sao?""
""Nếu, con chỉ nói là nếu, trong ngăn kéo của ba Louis có một hộp bao cao su, lúc ba rời đi, nó vẫn còn đầy, sau khi người đi công tác trở về, nó đã bị dùng hết sạch, ba sẽ làm gì?""
Alex ngẩng đầu nhìn về phía người yêu trên ban công đang tưới hoa, trầm ngâm chốc lát, nói: ""Đây là không có thể.""
Lục Mạn Mạn nhíu mày: ""Tại sao?""
Alex: ""Em ấy là phía dưới ấy.""
Lục Mạn Mạn: ""Hả?""
Ba Alex chỉ chỉ đầu cô: ""Đứa trẻ hư nói cũng không hiểu.""
Lục Mạn Mạn không nghe theo không bỏ qua: ""Chỉ là giả thiết.""
Alex: ""Dùng hết thì lại đi mua một hộp khác.""
Lục Mạn Mạn: ""Chỉ như vậy?""
Alex nghi hoặc: ""Nếu không thì sao?""
Lục Mạn Mạn nhắc nhở: ""Hoặc là chia tay.""
Alex: ""Tại sao phải chia tay.""
Lục Mạn Mạn: ""Ông ấy phản bội ba.""
Alex: ""Cùng một chỗ với em ấy đặc biệt vui vẻ, điều này rất quan trọng.""
""A...""
Lục Mạn Mạn quyết định tạm thời không để ý đến tin nhắn của bạn trai cũ, buổi chiều Alex lái xe đưa cô đến câu lạc bộ Queen.
Câu lạc bộ ở trong một ngôi nhà gỗ bốn tầng màu đỏ trên Đại lộ thứ năm, ánh mặt trời tại thời điểm này làm nổi bật màu sắc tươi sáng của ngôi nhà gỗ nhỏ.
Ở bên ngoài ngôi nhà gỗ để một cái biển chữ Queen, vào ban đêm, nó sẽ phát ra ánh đèn neon màu đỏ rực rỡ, chiếu sáng cả khu phố.
Câu lạc bộ chuyên nghiệp Nữ hoàng, là câu lạc bộ chuyên nghiệp hàng đầu thế giới thi đấu《 Sống sót từ trong nguy hiểm cuộc chiến sinh tử》 người thật hiện nay, mới vừa kết thúc cuộc thi đấu thế giới quý thứ ba, đội Nữ hoàng đoạt được hạng nhất, thu hút sự chú ý toàn thế giới.
Câu lạc bộ thành lập cách đây sáu năm, tuyển thủ át chủ bài được gọi là ""Nữ chiến binh mỉm cười W"", cái tên nữ chiến binh mỉm cười W này đến từ cái khẩu trang được đeo mỗi trận thi đấu, chữ W màu đỏ được in lên khẩu trang đen, giống như nụ cười mỉm tà ác.
Không ai biết ""Nữ chiến binh mỉm cười W"" trông như thế nào, nhưng cái khẩu trang mỉm cười W kia, đã trở thành biểu tượng bất diệt của trận đấu 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật, W chính là nữ thần bất bại trong lòng tất cả người hâm mộ cuồng nhiệt.
W - Win
***
Trong phòng làm việc, trong tay người quản lý Daniel đang đốt nửa điếu thuốc, khói lượn lờ.
Anh ta ngồi trước bàn làm việc, trước mặt bày mấy bản văn kiện. Mà các thành viên đã từng sóng vai tác chiến, đứng thành hàng cạnh tường, không nói một lời, tránh tiếp xúc ánh mắt của Lục Mạn Mạn.
Bầu không khí một lần ngưng tụ, cho đến khi Lục Mạn Mạn đeo khẩu trang W màu đen lên.
Cái khẩu trang này, đại diện cho chiến thắng, đại diện cho vinh quang bất khả chiến bại của Queen.
Tâm tình các thành viên càng thêm phức tạp.
Quản lý Daniel uống một ngụm trà, hít sâu, đem một bản văn kiện đẩy tới tay Lục Mạn Mạn: ""W, hy vọng em có thể ký nó.""
Đây là một bản văn kiện nghỉ thi đấu.
""Khoảng thời gian này trạng thái em tương đối tệ, dĩ nhiên, đây không phải lỗi của em... có lẽ sự nghiệp của em đã đi tới cuối cùng rồi.""
Thành viên Arco không nhịn được nói: ""Nhưng mà đội trưởng mới mười chín tuổi!""
""Tuổi tác không liên quan."" Giám đốc Daniel nhìn về phía Lục Mạn Mạn, chậm rãi nói: ""Chúng ta đều biết trạng thái của W, hiển nhiên đã không thích hợp với thi đấu chuyên nghiệp nữa.""
Lục Mạn Mạn không nói lời nào, anh ta dừng một chút, tiếp tục nói: ""Bây giờ chiến đội chuyên nghiệp của Mỹ vùng lên nhưng măng mọc sau cơn mưa, áp lực cạnh tranh của Queen chúng ta càng ngày càng lớn, với tư cách là Giám đốc, tôi phải nghĩ cho chiến đội.""
Arco vẫn có chút không phục: ""Nếu như không phải là Mạn Mạn, trận thi đấu thế giới này, chúng ta có lẽ đã thua bởi mấy thằng nhóc con Trung Quốc!""
Cậu ta đang nói về chiến đội Trung Quốc X, một lần lọt vào hàng ngũ hắc mã của trận đấu thế giới.
Trước đó, đội chuyên nghiệp từ Trung Quốc, cho tới bây giờ không thể lọt vào Chung kết Thế giới, vậy mà mùa đấu này, chiến đội X đã tạo ra một huyền thoại.
Mặc dù dừng bước trong top tám trận đấu thế giới, nhưng đã đạt được thành tích tốt nhất trong đội tuyển Trung Quốc!
Ở trong nước là vinh dự hoàn toàn không thể tranh cãi.
Giám đốc Daniel cũng xem thường mà hừ lạnh: ""Kết quả báo cáo phân tích biểu hiện lần thi đấu này, tốc độ của Mạn Mạn đã không còn tốt bằng lúc trước, nếu như không phải là cô ấy, có lẽ chiến đội X đã kiên trì chưa tới 30 phút thì đã bị diệt toàn đội.""
Anh ta suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: ""Người Trung Quốc vĩnh viễn không thể nào đoạt được hạng nhất thi đấu người thật.""
Nói cách khác, thực ra là Lục Mạn Mạn kéo chân sau.
Lục Mạn Mạn đã cầm bút lên.
Giọng Daniel hòa hoãn một ít: ""Tiền hoa hồng trả thù lao của quý này sẽ không thiếu một phần cho em.""
Lục Mạn Mạn ngẩng đầu hỏi: ""Em đi, ai làm đội trưởng của Queen?""
Daniel nói: ""Kiều Tinh Dã."
Bạn trai cô Kiều Tinh Dã.
Khó trách hôm nay anh ta chơi mất tích không có đến, hẳn là không có mặt mũi gặp lại Lục Mạn Mạn.
Thành viên Arco kích động nói: ""Daniel, anh hành động như vậy, căn bản là qua cầu rút ván, nếu như không có Mạn Mạn, không thể nào có Queen chúng ta hôm nay, cô ấy dẫn chúng ta đánh thắng bao nhiêu trận thi đấu!""
Daniel lại nói: ""Trận thi đấu chuyên nghiệp vô cùng tàn khốc, Queen chúng ta là đội vô địch thế giới, tôi phải có trách nhiệm với các nhà đầu tư.""
Nói đến mức này, không cần phải tự rước lấy nhục nữa, Lục Mạn Mạn ký xuống phần xin nghỉ thi đấu.
""W.""
Điều này có nghĩa là sự nghiệp của cô đến đây kết thúc, cũng đã tuyên bố kết thúc thời đại W.
Các thành viên buồn buồn không vui, trong lòng rất không có tư vị, Lục Mạn Mạn làm sao có thể dễ chịu hơn.
Có lẽ tiền thù lao không rẻ kia có thể được dùng để an ủi, buổi tối hôm đó, Lục Mạn Mạn mời hai người ba đến một quán bar dưới lòng đất ở Manhattan để uống.
Alex an ủi Lục Mạn Mạn: ""Nghỉ thi đấu không việc gì, con vẫn còn trẻ, thanh xuân quý báu, cần gì phải lãng phí lên loại thi đấu đánh đánh giết giết người thật cs này, mặc kệ tiểu tử Tinh Dã, vào đại học tìm một người bạn trai đẹp trai hơn, đơn thuần yêu một trận không có bất kỳ bất hòa lợi ích gì."
Louis bổ sung: ""Or for one night (tình một đêm).""
Alex đẩy ông ấy: ""Đi qua bên kia, đừng dạy xấu con gái ngoan của anh.""
Louis: ""Đời người rất ngắn, tận hưởng thú lạc thú trước mắt, đây là chân lý.""
Alex: ""Đừng để ý tới ba Louis của con, người còn sống, sẽ có trách nhiệm với mình.""
Lục Mạn Mạn dùng sức gật đầu, sau đó uống một ngụm rượu Brandi trong ly của ba Alex, đầu bắt đầu chóng mặt.
Cô cảm thấy có chút tủi thân, cũng có chút không bỏ được, dẫu sao cô cũng đem toàn bộ năm tháng thanh xuân của cô dâng hiến cho Queen, dâng hiến cho thi đấu 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật.
Cô làm đội trưởng vô cùng nghiêm túc chặt chẽ cẩn thận, có trách nhiệm với toàn đội, cũng có trách nhiệm với chính mình, nhưng cuối cùng vẫn là kết quả như vậy.
Tai nạn lần đó, lại khiến cho cô không cách nào đi trên con đường sự nghiệp kia nữa...
Cô không kìm lòng nổi lại uống một ngụm nhỏ.
Lúc này, có vài người khuôn mặt gốc Châu Á tiến vào quán bar, trẻ tuổi, thanh xuân, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Bọn họ dùng tiếng Trung cười toe toét nói gì đó, Lục Mạn Mạn nghe không rõ, duy nhất một câu, cô nghe rất rõ ràng.
""Cuộc thi đấu mùa xuân sang năm, đánh bại Nữ hoàng đầu chó nước Mỹ!""
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, trong đám người nhộn nhịp, dường như có vài khuôn mặt con trai xa lạ gốc Châu Á, chỉ là tầm mắt cô rất nhanh liền mơ hồ.
Lục Mạn Mạn chóng mặt nói với Alex: ""Ba, con muốn đi vệ sinh một chút.""
Alex: ""Đi đi, hành lang quẹo trái, đừng đi ra quần.""
Lục Mạn Mạn đẩy ghế ra, đi tới phòng vệ sinh.
Trong hàng lang chật hẹp, phòng vệ sinh có hai cánh cửa, một cái W, một cái M.
Lục Mạn Mạn thất vọng tự nhủ: ""Mày đã không phải là W nữa, mày chẳng qua là Lục Mạn Mạn, một thiếu nữ mười chín tuổi thất bại lại mịt mù.""
Vì vậy cô đi vào phòng vệ sinh có ký hiệu M.
Cửa phòng ngăn cách hình như bị hư, cô đóng mấy lần, đều không đóng lại.
Ôi ôi, không còn kịp nữa.
Lục Mạn Mạn dứt khoát không để ý tới cửa hư nữa, vội vàng cởi quần ngồi xuống bồn cầu.
Phù~
La la la.
Nhưng mà một giây kế tiếp, âm thanh xả nước phòng kế bên truyền tới.
Ngay sau đó, một người mặc đồng phục bóng chày màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai đàn ông.
Lúc đi ngang qua Lục Mạn Mạn, cơ thể anh ngưng đọng một chút.
...Chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt của anh bị bao phủ bởi bóng mờ dưới mũ lưỡi trai, thâm thúy như đêm đen, trên bầu trời đêm lộ ra một tia ánh sáng ngôi sao.
Anh mấp máy môi mỏng.
Nói tóm lại, nói đơn giản.
Anh là một người đàn ông.
Còn là một người đàn ông Trung Quốc dáng dấp khá anh tuấn!
Đợi một chút, người đàn ông Trung Quốc không phải điểm chính, đẹp trai cũng không phải điểm chính!
Thời điểm bạn xuỵt xuỵt, hẳn là thời điểm yếu ớt nhất đi.
Lục Mạn Mạn ngồi yên trên bồn cầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Sparta hóa đá.
Móng tay cô cấu quần, dồn sức siết chặt.
Người đàn ông Trung Quốc anh tuấn đó cho rằng cô muốn thét lên, lập tức duỗi ngón tay ra, để lên môi mình, tỏ ý cô đừng có lên tiếng.
Bởi vì ngoài cửa truyền đến nhiều tiếng đàn ông cười hi hi ha ha nói cười.
Anh đi nhanh tới, đóng cửa phòng lại.
Kẻo kẹt một tiếng, trái tim căng thẳng của Lục Mạn Mạn mới buông lỏng một chút.
""Nguyên Tu, anh đứng ở chỗ này làm gì?""
Tiếng con trai ngoài cửa đang nói chính là tiếng Trung.
""Đợi phòng."" Giọng anh trầm trong mà đầy từ tính.
""Bên này không phải có chỗ trống sao?""
""Tôi thích phòng này.""
""A, sở thích kỳ quái, nhưng mà anh là lão đại anh định đoạt, nghìn vàng khó mua cái anh thích... Đợi một chút, anh còn kéo cửa làm gì?""
""Cửa hư.""
Không khí đọng lại mấy giây.
""Cho nên, đội trưởng đại nhân đang làm người...giữ cửa.""
""Có thể hiểu như vậy.""
Thành viên khó tin chạy ra ngoài.
Cửa mở ra, Lục Mạn Mạn đã mặc quần xong, mắc cỡ đỏ mặt đi ra.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt sáng quắc, cô không dám nhìn anh, toàn thân nóng lên, hoang mang rối loạn cúi người trước anh.
Ân nhân cứu mạng!
Cô cúi đầu muốn đi, Nguyên Tu nói: ""Thành viên của tôi có thể mai phục ở bên ngoài... lòng hiếu kỳ của bọn họ rất nặng.""
""Không có sao, cũng không ai biết ai."" Lục Mạn Mạn che ngực, đau lòng ôm đầu: ""Sinh nhật gặp phải loại chuyện này cả năm có thể cũng không xui xẻo, dù sao hôm nay đã đủ xui xẻo rồi, mất việc còn vào nhầm phòng vệ sinh nam bị thấy sạch...""
Nguyên Tu đang muốn giải thích thật ra thì không thấy quá rõ, nhưng mà thấy tâm tình cô suy sụp, anh dứt khoát ngậm miệng.
Lúc sắp đi, Lục Mạn Mạn cúi đầu phía Nguyên Tu nói: ""Xin lỗi đã khiến anh xấu hổ rồi.""
""Sinh nhật à.""
Âm thanh đầy từ tính vang lên, Lục Mạn Mạn đứng thẳng dậy nháy mắt, cảm giác đỉnh đầu mũ lưỡi trai nhẹ nhàng ụp lên đầu cô.
Bên trong cái mũ còn mang theo hơi ấm cơ thể của anh dư lại. Tay anh bỏ xuống ngay lập tức, dường như vô tình chạm phải vành tai mềm mại của cô.
Từ lòng bàn chân đến cổ của chính cô truyền đến dòng điện, cả người Lục Mạn Mạn mềm nhũn ra.
Đang lúc chóng mặt, anh thay cô đè mũ lưỡi trai thấp xuống.
""Hy vọng cái mũ này có thể khiến cho cô cảm giác khá hơn một chút.""
Âm thanh quá dịu dàng.
Sau đó Lục Mạn Mạn vùi đầu đi theo sau lưng cao lớn của Nguyên Tu, đi ra phòng vệ sinh, mặt đầy ngượng đỏ.
Dưới ánh mắt kinh sợ của một nhóm con trai trẻ tuổi Trung Quốc, cô chạy chối chết.
Một hơi không thở, Lục Mạn Mạn chạy ra quầy rượu, đứng ở đầu đường đèn đóm rực rỡ.
Gió nhẹ khẽ vỗ gò má, xua tan vết đỏ ửng trên mặt cô.
Cô lấy mũ lưỡi trai xuống, phát hiện trên mũ in một chữ cái tiếng Anh: X
Tác giả có lời muốn nói: Không chơi trò chơi hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc đọc, sẽ không có quá nhiều mắt xích liên quan đến trò chơi, chủ yếu rải đường cho mọi người hiểu.
Truyện này liên quan đến thi đấu kỹ năng không phải ngồi ở trước máy tính chơi game, mà là tương tự với người thật CS.
Đôi lời tâm tình của editor: Chương đầu tiên đã lên, mọi người có cảm nhận gì nào?? Cuộc gặp gỡ của hai bạn trẻ có thú vị không =))) Gặp khi nào không gặp, cứ phải lựa lúc bựa bựa mà gặp =)))