Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi

Chương 23: Cả thế giới dường như chỉ còn hai chúng ta




Nơi đầu tiên chúng tôi ghé đến là một nhà hàng sang trọng.

Tính ra đây vẫn là nhà hàng trước kia tôi đi ra mắt với gia đình anh, nhưng lần này phòng riêng của chúng tôi được đặt ở chỗ khác, nhỏ hơn so với căn phòng lúc trước.

Trong khi ăn uống chúng tôi cũng không nói chuyện với nhau nhiều, đơn giản là do chúng tôi không có nhiều chủ đề để nói chuyện.

Nơi thứ hai là rạp chiếu phim, chúng tôi đi xem phim.

Quả thực Trần Minh Viễn rất ga lăng, anh còn để cho tôi chọn phim nên không hề mua vé trước.

Thật ra tôi thích xem phim ngôn tình cơ, nhưng mà với đàn ông con trai hình như không thích mấy thể loại phim này cho lắm. Vậy nên tôi đành chọn đại bộ phim nào đó đang hot nhất vào thời điểm hiện tại.

Nhìn danh sách phim đang chiếu, có một bộ phim kinh dị nói về đề tài tâm linh ma ám xen lẫn tình yêu tình báo.

Thấy vậy Trần Minh Viễn liền chỉ vào poster phim đó rồi nói: “Chúng ta xem phim đó đi.”

Ừ thì tôi đang định nói với anh là chọn sang phim khác bởi ghế trống không còn nhiều và vị trí cũng không được đẹp cho lắm, có khi ngồi xem còn không rõ phim đang chiếu cái gì. Nhưng mà anh cứ nhất quyết muốn chọn phim này nên tôi đành bất lực chịu trận.

Sao bảo để cho tôi chọn cơ mà? Rốt cuộc vẫn là anh ta chọn đó thôi! Đồ lừa đảo!

***

Suốt cả buổi tối chúng tôi ngồi xem phim với nhau, những cảnh hù dọa, những cảnh la hét vẫn luôn văng vẳng bên tai tôi.

Lâu lắm rồi mới đi xem phim, tôi thấy cảm giác này thật mới lạ.

Nói chung phim này rất hay, ở trong lòng tôi thầm giơ ngón tay cái lên, rất được.

Đã gần mười giờ tối, cung đường bọn tôi đi dạo nằm ở một con sông cách rạp chiếu phim khá xa. Trần Minh Viễn đỗ xe xuống một đoạn ven đường rồi liền cùng tôi đi dạo hóng mát.

Đêm nay trời rất mát mẻ, không khí trong lành. Những tán cây được ánh trăng soi sáng chiếu rọi xuống bên đường, làm cho con đường trở thành những bức vẽ màu tối, phản chiếu hình bóng của từng tán cây trải dài khắp các mặt đường.

Ánh trăng như được nhân đôi lên làm hai, một cái trên bầu trời, một cái dưới dòng sông. Mặt sông giống như một tấm gương sáng đang phản chiếu hình ảnh đối lập của nó vậy. Những cành cây đung đưa theo cơn gió, mặt sông nhè nhẹ chút gợn sóng, tạo nên một khung cảnh trữ tình lãng mạn.

Tôi đứng dựa vào lan can nhìn xuống mặt nước, mặc dù trời đã tối muộn nhưng ánh trăng sáng đã khiến cho tôi nhìn rõ được, bản thân lúc này đang có cảm xúc như thế nào.

Một gương mặt ảm đạm đang méo mó dưới dòng sông, dưới đáy mắt như đang rất không vui.

Rõ ràng tối nay buổi hẹn hò đã diễn ra tốt đẹp, không có gì gây cản trở, thế nhưng lúc này tôi lại không cảm thấy như vậy.

Tôi cảm thấy không vui chút nào.

Trong khi đang mải mê ngắm nhìn chính bản thân mình, đột nhiên Trần Minh Viễn lên tiếng phá tan sự im lặng đã bao trùm suốt từ nãy tới giờ.

“Hôm nay trời rất đẹp, em có thấy vậy không?”

Giữa màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của anh cất lên thật trong trẻo, nhẹ nhàng và ấm áp.

Tôi vẫn nhìn chính mình như thế, khóe miệng mỉm cười đáp lại: “Có, thật sự rất đẹp.”

Nơi này rất vắng vẻ, cứ như cả thế giới chỉ còn mỗi hai chúng tôi vậy.

Tâm trạng tôi lúc này cũng rất đặc biệt, bầu không khí hiện giờ khiến cho tôi cảm giác như muốn tâm sự điều gì đó.

Tôi không nhìn mặt sông nữa, cả người quay lưng lại, đối diện về phía mặt đường.

“Anh, thật sự lúc này em cảm thấy em nên nói với anh một chuyện.”

Trần Minh Viễn đang đứng ngay bên cạnh tôi, anh không lên tiếng, nhưng tôi biết anh vẫn đang sẵn sàng lắng nghe những gì tôi sắp nói.

Các khớp ngón tay bất giác đan xen lại vào nhau, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là tôi không muốn nói ra chuyện này với anh một chút nào.

Không nói thì không được, tôi không muốn bản thân có cảm giác lừa dối người khác như vậy nữa.

Tôi thấp đầu, miệng cười khổ: “Thật ra em vẫn đang còn tình cảm với một người.”

“Trước đây em từng hẹn anh ra quán cà phê chỉ để hỏi anh một chuyện, không biết anh còn nhớ không?”

Mất vài giây sau tôi mới thấy anh trầm mặc lên tiếng: “Ừm, anh nhớ.”

Giữa làn gió thổi bên tai làm tôi mang một cảm giác rối bời, nhưng biểu tình tôi cũng thật lãnh đạm, một chút bối rối cũng chẳng thể hiện ra ngoài.

Cách đây nửa năm tôi hẹn anh ra quán cà phê, chỉ để xác nhận xem anh có phải là Bóng tối hay không.

Dĩ nhiên sau đó tôi đã xác nhận lại là không phải, vì hai người có phong cách nói chuyện, đối xử với tôi đều rất khác nhau. Ít nhất thì vào thời điểm đó tôi đã cảm thấy như thế.

Tôi liếc mắt nhìn anh, rồi tự cười nhạo chính bản thân mình.

“Chắc anh không biết, em thật sự rất thích anh ấy.”

“Bản thân em biết rất rõ điều đó nhưng em lại đồng ý bước vào mối quan hệ tìm hiểu này với anh, chỉ đơn giản là vì anh ấy cũng không thích em, cho nên em đành lựa chọn từ bỏ.”

“Để mà đi tới kết luận là lấy anh ra làm thế thân thì cũng không đúng, bởi em còn chẳng biết mặt mũi anh ấy thế nào thì làm sao mà nói chuyện thế thân được?”

“Biết mối quan hệ ấy không khả quan cho nên em đã từ bỏ và lựa chọn tiến đến với anh, lúc đấy em nghĩ kiểu, nếu như em có thể yêu anh thì sao? Tại sao lại không thử trao cho mình một cơ hội?”

“Nhưng em vẫn muốn anh biết điều này, chỉ đơn giản là vì em không muốn anh cảm thấy mình bị lừa dối.”

Tôi quay người sang, trịnh trọng cúi người trước mặt anh.

“Em xin lỗi, và em cũng hy vọng thời gian sau này sẽ được anh giúp đỡ.”

Sau đó tôi đứng thẳng người, híp mắt nhìn về phía anh.

Giờ đây tôi đang rưng rưng nước mắt, nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén lại, tự nhủ bản thân rằng mình không được khóc, bởi đơn giản là tôi không muốn khóc trước mặt anh.

Từ mái tóc vuốt ngược về phía sau hiện giờ lại đang bay bổng trước gió, dáng vẻ của người đàn ông càng nhìn càng thấy trẻ trung hơn so với lúc trước.

Nét mặt với biểu cảm ấy thực lãnh đạm, tôi không thể đoán được trong đầu anh lúc này đang nghĩ gì.

Bây giờ tôi chỉ cảm thấy mình thật có lỗi với anh.

Thẳng thắn như vậy, liệu có tốt?

Tôi dường như trở nên thiếu tự tin và xấu hổ, tôi hơi thấp đầu xuống, mím môi không thể nói bất cứ lời nào. Chỉ biết cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang sắp rơi xuống.

Lúc này tôi sẵn sàng nghe anh chửi mắng mình, sẵn sàng nhận hết những lời bực tức kia. Bởi đơn giản ngay từ đầu mình đã không có tình cảm với anh thì cũng thôi đi, lại vẫn còn tình cảm với người khác một cách đơn phương nữa. Chuyện như vậy sao mà chấp nhận được khi đang ở trong mối quan hệ tìm hiểu với người khác?

Nhưng trái lại với những gì tôi nghĩ, đột nhiên có một bàn tay đưa lên xoa nhẹ đỉnh đầu mình.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh trong sự kinh ngạc.

Gương mặt kia dường như đang cười.

Tôi không hiểu, tại sao anh lại cười?

“Có một chuyện có lẽ anh cũng phải nói cho em biết.”

Trần Minh Viễn lấy di động của mình ra, không biết đang bấm bấm cái gì, sau đó anh liền đưa lên cho tôi xem.

“Em thấy quen chứ?”

Tôi nhìn xuống màn hình di động anh đưa ra, trên đó hiển thị ảnh đại diện và tên Zalo của anh ấy.

“Bóng tối.”

Miệng tôi trở nên run bần bật, lúc này tôi muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói ra thành lời.

Anh quay người đứng trực diện với tôi, trong sự ngỡ ngàng, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ.

“Trước đây, cái lần hẹn nhau ở quán cà phê, anh biết em định hỏi điều gì.”

“Thật ra anh cũng muốn nói cho em biết, nhưng không biết điều gì đó đã thôi thúc không cho anh nói ra.”

“Sau cái ngày em tỏ tình, cũng như đã cùng nhau chơi game xuyên suốt đêm như vậy. Trải qua một buổi tối vui vẻ nhất mà bản thân đã lâu chưa được trải nghiệm, anh đã quyết định rằng một ngày nào đó mình sẽ nói cho em biết danh tính thật của mình. Dù sao giấu giếm cũng như lừa dối em lâu như vậy, anh cũng cảm thấy thật tội lỗi.”

Lòng anh ấy đã dao động?

“Nhưng anh không nghĩ em lại thừa nhận chuyện tình cảm của mình cho anh biết.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, cố gắng lắm, những lời muốn nói ra từ lúc ấy đến giờ tôi mới có thể cất giọng lên, đôi môi tôi run rẩy, khó khăn mở miệng: “Vậy… anh biết em là cô bé năm đó từ khi nào?”

Ánh mắt anh lúc này thật long lanh, trìu mến, như thể cảm xúc này chính là yêu vậy.

Anh vén mái tóc tôi lên, giọng nói mềm dịu thành thật nói ra: “Từ cái ngày đến dạy thay lớp em, lúc anh nhìn thấy em, nghe giọng em nói thì đã nhận ra rồi.”

Khóe miệng anh hơi cong lên: “Sao có thể không nhận ra chứ? Giọng nói rõ ràng vẫn ngọt ngào đáng yêu y như ngày trước kia mà.”

Trần Minh Viễn nhéo nhẹ má tôi, bỗng chốc mặt mày tôi liền đỏ bừng lên.

Vậy là anh đã biết từ rất lâu rồi nhưng lại lựa chọn không nói cho tôi biết, thậm chí còn khiến tôi khổ sở suy nghĩ suốt thời gian qua.

Tôi cảm thấy thật tức giận và uất ức, đầu óc mụ mị không thể suy nghĩ được gì nữa, tôi liền giơ tay lên tạo thành nắm đấm, và rồi đánh anh mấy cái.

“Tại sao anh không nói cho em biết sớm? Anh có biết em đã khổ sở suy nghĩ suốt nhiều ngày qua không?”

Tôi không kìm được nữa liền khóc hết nước mắt, đã rất lâu rồi tôi không khóc, đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt cái người mà tôi đã từng rất ghét, và cũng đang rất thích nữa.

Trần Minh Viễn cứ mặc tôi đánh anh như vậy, anh vẫn chẳng hề ngăn cản.

“Cứ đánh đi, bao nhiêu tùy em muốn.” Anh vẫn nhẹ giọng nói với tôi.

Thật sự ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã nhận ra giọng anh ấy rồi, chỉ vì bản thân không chắc chắn nên đã nhiều lần tôi không dám hỏi.

Nhưng hai lần duy nhất trước đây, vô tình tôi lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào. Cho đến khi tôi trở về phòng ký túc xá của mình, trong ổ chăn tôi đã nhắn tin với Bóng tối, muốn hỏi anh rằng anh có phải là Trần Minh Viễn không.

Lúc ấy tôi đã khéo léo hỏi: “Anh có biết thầy ấy hay không?” Câu trả lời tôi nhận lại là không.

Vì vậy lúc đó, tôi đã mặc định cho rằng Trần Minh Viễn không phải là Bóng tối.

Còn bây giờ thì sao? Anh đang thừa nhận chuyện đó?

Bây giờ tôi cảm thấy không thể tha thứ cho anh vì đã khiến tôi lầm tưởng rằng cả hai đều là người khác nhau.

Và quan trọng nhất là, anh đã lừa dối tôi suốt bao lâu nay rồi.

Tay tôi vẫn cứ đánh vào lồng ngực anh nhưng không đáng kể, anh vẫn không dao động, còn tôi thì vẫn thút thít mắng anh.

“Tại sao chứ? Sao anh không nói thẳng ra ngay từ đầu? Sao anh không sớm nói cho em biết? Anh có biết em đã muốn gặp anh từ rất lâu rồi không?”

Vừa mới dứt câu, đột nhiên anh ôm chầm lấy tôi.

Anh dỗ dành, vỗ về tôi, giọng nói cất lên thật êm dịu, nhẹ nhàng như rót mật vào tai tôi vậy.

“Anh xin lỗi, cứ trách mắng anh đi.”

Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng khóc nức nở vang vọng khắp nơi, nhưng dường như không có ai nghe thấy cả.

Giống như cả thế giới này chỉ còn mỗi hai chúng ta vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.