Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ Lý

Chương 20: Gặp được anh, em thật sự rất vui. (Hoàn)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  

Một năm sau, tôi mang thai.

Sếp rất vui, nhưng vui chưa được một ngày, sếp bắt đầu lo lắng.

Cũng không nói chuyện với tôi, buổi tối tôi thấy sếp tra cứu tài liệu trong phòng sách.

Lúc sếp đi vệ sinh, tôi liếc nhìn tài liệu sếp đang tra cứu.

“Mang thai mười tháng rất vất vả phải làm sao, tâm trạng bà bầu thất thường phải làm sao, sinh con đau đến mức nào?”

Buổi tối đi ngủ, sếp nghiêm mặt nói: “Vợ ơi, hay là chúng ta bỏ đứa bé này đi.”

Tôi biết sếp đang lo lắng cho tôi, nhưng tôi vẫn hỏi: “Tại sao vậy, anh không thích trẻ con sao?”

Sếp rất phân vân: “Thích, nhưng anh càng sợ mất em.”

Nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, mặt mày buồn bã: “Không được, anh không thể mất em.”

Đồ ngốc này.

 

Người ta nói phụ nữ mang thai mười tháng như công chúa.

Tôi thấy, tôi giống Lão Phật gia hơn.

Tôi muốn uống nước.

Sếp bật dậy như cá chép: “Để anh, để anh, em đừng động đậy.”

Bình thường sếp làm việc vất vả, thường là vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, nhưng sau khi tôi mang thai, chỉ cần hơi có động tĩnh, sếp đều tỉnh dậy ngay lập tức.

Tôi cúi xuống đi giày.

Sếp lại lao đến: “Để anh, để anh.”

Đường đường là một ông sếp, lại quỳ xuống đi giày cho tôi.

Ngay cả mẹ tôi cũng u oán nhìn bố tôi: “Nhìn con rể xem, rồi nhìn ông xem.”

Bố tôi: "..."

 

Mười tháng mang thai, tôi sinh một bé gái đáng yêu.

Mọi người đều đi xem em bé, chỉ có sếp vây quanh tôi.

Tôi hỏi sếp: “Em bé thế nào rồi?”

Mắt sếp rưng rưng nước mắt, giọng nói hơi khàn: “Vợ ơi, chúng ta không sinh nữa.”

Sau đó mẹ tôi nói với tôi, lúc tôi sinh, sếp ở bên ngoài đi đi lại lại suýt mòn cả giày.

Trước đây tôi nghe nói rất nhiều bà vợ sinh con, chồng đều ung dung ngồi ngoài chơi game.

Tôi vừa cười vừa khóc.

Có một người đàn ông yêu thương tôi như vậy, cả đời này đủ rồi.

 

Tôi hỏi sếp, nếu sau này cãi nhau, anh có chủ động xin lỗi em trước không?

Sếp im lặng một lúc: “Còn phải xem chuyện gì đã.”

“Nhưng mà.” Sếp lại bổ sung một câu, “Nếu có thể, anh sẽ không cãi nhau với em.”

Như thể trước đây sếp chưa từng mắng tôi vậy.

Lúc tôi làm trợ lý cho sếp, ngày nào cũng bị sếp mắng té tát.

Sếp nói: “Bây giờ khác rồi, bây giờ em có thể “nhân danh thiên tử, ra lệnh chư hầu”, lỡ không vui, bế con về nhà mẹ đẻ, vậy anh chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao.”

Tôi mặt đen xì.

Câu này dùng như vậy sao?

 

 

Tôi và sếp đứng trên ban công ngắm sao.

Sếp hỏi tôi: “Việc đúng đắn nhất em từng làm trong đời là gì?”

Tôi nhỏ giọng nói: “Chắc là lúc đó đi xin việc, có hai công ty cùng lúc nhận em, nhưng em đã chọn công ty của anh.”

Sếp nắm tay tôi, hôn một cái: “Vậy em biết việc đúng đắn nhất anh từng làm là gì không?”

Nói nhảm, tất nhiên là cưới em làm vợ rồi.

Sếp lắc đầu: “Việc đúng đắn nhất anh từng làm là, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, ưu tú, như vậy mới có đủ năng lực bảo vệ em và con.”

Thôi được rồi, em không bằng anh.

Lời tỏ tình này, nói cũng quá cao siêu rồi.

Nhưng tôi, rất thích.

Quãng đời còn lại, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.

Gặp được anh, em thật sự rất vui.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.