Đáng tiếc Tưởng Vân Thư chẳng nghe thấy gì, anh nhân lúc tia lý trí cuối cùng còn sót lại mà ôm ngang Bạch Đường lên rồi gần như ném ra ngoài cửa, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.
"A!" Bạch Đường đáp mông xuống đất, vai cũng va vào tường, cơn đau từ trong xương truyền đến khiến cậu nhất thời không ngồi dậy được.
"Về phòng chờ Chu Triêu Vũ đi." Tưởng Vân Thư từ trên cao nhìn xuống, nói xong câu đó rồi đóng sập cửa lại, khóa chốt. Để phòng ngừa bản thân mình lao ra, anh còn thô lỗ kéo bàn và ghế ngã dưới đất lên chặn ở cửa, cạ ra hai vết trắng toát trên sàn nhà, ly nước vỡ toang, nước chảy lênh láng, giấy tờ lộn xộn đầy đất, vô cùng hỗn độn.
Trên mặt Bạch Đường còn vương nước mắt, cậu ngã ngồi dưới đất, thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng chặt, một lúc lâu tay chân mới có sức mà bò qua, áp lên cửa rồi chật vật gọi: "Khoan đã! Anh đợi đã!"
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần không đúng lúc mà vang lên, hai ánh đèn xe sáng chói rọi vào, quét qua con ngươi Bạch Đường.
Cậu hồi phục tinh thần, gấp gáp bắt máy.
Là Chu Triêu Vũ: "Bạch Đường, anh tới rồi."
"Nhưng, nhưng mà." Bạch Đường quay đầu nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, hệt như người mất hồn mà lẩm bẩm, "Không phải hắn, anh ấy không phải hắn, em"
Giọng Chu Triêu Vũ vô cùng bình tĩnh, không hiểu sao lại mang đến cho người khác sự tin tưởng, "Bây giờ Tưởng Vân Tô đang trong kỳ mẫn cảm, em cứ ở đây thì không tốt cho cả anh ta lẫn em, em ra đây trước đi rồi chúng ta bàn lại."
Trong căn nhà rộng lớn chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập của Bạch Đường, sau một lúc lâu im lặng, cậu lảo đảo đứng lên, "Được, để em đi ra."
Chu Triêu Vũ nhíu mày yên lặng dựa lên cửa xe, lúc mở cửa ra, không khí lưu chuyển, thế mà ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể ngửi thấy mùi pheromone của alpha, y có thể tưởng tượng được ở trong phòng kinh khủng như thế nào.
Đợi một hồi lâu, y mới nhìn thấy bóng người nhỏ gầy xách theo một cái túi nhỏ loạng choạng bước ra.
"Bạch Đường." Chu Triêu Vũ bước tới nhận lấy, khi thấy rõ tình huống thì chân mày y nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con bọ.
Chỉ thấy quần áo của Bạch Đường lộn xộn chồng lên nhau, ống quần thì bên thấp bên cao, tóc tai rối tung, sắc mặt trắng bệch chẳng có tí huyết sắc, đôi môi khô nứt, hai mắt thì sưng đỏ lên, trên mặt còn đọng lại nước mắt chưa kịp khô, bắt mắt nhất là vết bầm xanh ở giữa gáy, vết máu dính lung tung, nhìn qua còn thảm hơn dân chạy nạn.
Sắc mặt Chu Triêu Vũ lập tức thay đổi, hai ba bước đi nhanh hơn, y ngửi được mùi hương nồng đậm của alpha trên người Bạch Đường, "Xảy ra chuyện gì rồi? Anh ta chạm vào em?"
Bạch Đường hít hít mũi, liên tục lắc đầu, cậu còn chưa bình tĩnh lại được, "Không có ạ."
Chu Triêu Vũ kiểm tra một lượt, miếng dán ức chế sau gáy Bạch Đường in một hàng dấu răng hoàn chỉnh, đã rách nát bươm, y mở cửa ghế phụ ra rồi kéo hộc tủ lấy một miếng dán ức chế mới.
"Sao lại thế này?" Tần Chung Nam ngồi ở ghế lái cũng cau mày.
Chu Triêu Vũ lắc đầu, "Em cũng không biết nữa, anh ngồi ở trong đi, dán thêm một miếng dán ức chế nữa."
Y xé miếng dán sau cổ Bạch Đường xuống, miệng vết thương hiện ra, nơi răng nanh cắm vào có hai cái lỗ nhỏ, cắn rất sâu hệt như dấu vết của ma cà rồng để lại, máu vẫn còn chảy ra ngoài.
Chu Triêu Vũ thoáng nhìn xuống, thấy hai chân Bạch Đường còn đang phát run, ống quần to rộng cũng lung lay theo.
Đột nhiên, "Ồ?! May mắn thế này, thế mà tao lại gặp được tận hai omega lận sao?!"
Bạch Đường và Chu Triêu Vũ nghe tiếng thì nhìn qua, là một alpha quần áo xộc xệch, phía sau còn có người đang khập khiễng đuổi theo.
Chu Triêu Vũ nghiêng đầu, giọng nói lạnh lẽo: "Cút."
"Phát tình hả?!" Alpha nghiêng người qua dùng mũi ngửi ngửi, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hưng phấn, thế nhưng ngay sau đó lại thay đổi sắc mặt, phách lối phóng ra pheromone của mình hòng áp chế omega, "Sao lại có mùi chó hoang vậy?! Đĩ bán thân hả?! Bị bao nhiêu người chịch rồi, con mẹ nó!"
"Anh, anh bị điên hả!" Bạch Đường bất ngờ bị pheromone của alpha khác bao vây, cậu quay người kịch liệt nôn khan vài cái, suýt nữa đã ngã xuống.
Người đuổi theo phía sau hình như là một omega, chân cậu ta đang bị trẹo qua một góc đáng sợ, nhìn thấy Bạch Đường và Chu Triêu Vũ thì vội vàng kéo lấy ống tay áo của alpha, "Chủ nhân chủ nhân ơi, chúng ta đi về đi!"
"Mẹ mày cút xa ông một chút!" Alpha trở tay đẩy qua, một chân dẫm lên mắt cá chân của omega, "Thứ ghê tởm!"
Omega thảm thiết hét lên.
Chu Triêu Vũ siết chặt tay, giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực, "Mày"
"A!" Đột nhiên Alpha cũng hét lên thảm thiết.
Bên môi Tần Chung Nam treo nụ cười nhưng trong mắt lại không chút ý cười, tay đặt trên vai alpha nổi lên gân xanh, "Cút."
Alpha ôm vai mình, hùng hổ rời đi, trước khi đi còn đạp lên chân của omega còn nằm trên mặt đất.
Omega mới vừa đứng lên lại ngã xuống đất, mồi hôi lạnh trên mặt làm ướt hết cả tóc, cậu ta lại đứng lên khập khiễng đuổi theo hắn.
Chu Triêu Vũ bình tĩnh lại, hơi khom người, hỏi: "Cậu có cần tôi giúp gì không?"
Thế nhưng không ngờ trong mắt omega toàn là tức giận và địch ý, "Không cần! Không cần giúp gì hết, anh, mấy anh đi xa chút đi! Sao lại tùy tiện vặn vai người khác vậy hả!"
Ba người im lặng trong bầu không khí kỳ lạ, nhìn theo bóng dáng omega đơn bạc đang loạng choạng cho đến khi khuất dần.
"Đi thôi," Chu Triêu Vũ phá vỡ sự im lặng trước tiên, "Loại này không cứu được đâu."
Bạch Đường đi rồi, Tưởng Vân Thư ngủ một giấc, khoảng 20 phút sau, anh tỉnh dậy thì phát hiện hình như đầu không còn đau nữa, không biết có phải do đã đau đến chết lặng hay không, những việc xảy ra trước đó anh cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Bạch Đường bước vào phòng mình, dưới sự tức giận mà anh đã cắn cậu, hình như Bạch Đường còn nói gì đó.
Tưởng Vân Thư không nhớ nổi, anh thở dài một hơi, bước xuống giường bắt đầu dọn dẹp mớ lộn xộn dưới đất, khi nhặt điện thoại dưới sàn lên, màn hình nứt ra hệt như hoa nở, nhưng cũng may là vẫn còn dùng được, Chu Triêu Vũ đã gửi cho anh một tin nhắn, nói đã tới nơi an toàn rồi.
Tưởng Vân Thư trả lời hai chữ "Cảm ơn", anh xuống lầu đi một vòng đóng hết cửa sổ lại, khi nhìn thấy vườn hoa trống không, tâm trạng có hơi phức tạp, "Sao tới chó mà cũng không để lại cho mình nữa."
Khi trở về phòng, anh tìm số điện thoại của Lâm Bạch Trú, sau khi nối máy, anh nói: "Bác sĩ, kỳ mẫn cảm của tôi đến rồi."
Đối phương im lặng vài giây rồi bùng nổ, "Đệt, đến rồi thì nói với tôi làm gì! Tôi là alpha đó!"
Lâm Bạch Trú ghét bỏ nói: "Sao, lần đầu tiên tới kỳ mẫn cảm nên xúc động phát khóc muốn gọi điện tâm sự với tôi à?"
"Không phải," Tưởng Vân Thư chợt cảm thấy đầu mình lại đau hơn, anh hít sâu một hơi, "Tôi muốn hỏi là có cách nào giảm bớt cơn đau này hay không, cái này sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi, tốc độ làm bài sẽ bị chậm."
Đối phương lại im lặng thêm vài giây, "Mẹ nó cậu không thể nghỉ ngơi được hả?"
Tưởng Vân Thư lật ghi chú của mình ra, bên trên còn có ba mục còn chưa hoàn thành, "Tôi cần phải làm xong nhiệm vụ hôm nay trước khi đi ngủ."
"Cậu mạnh rồi." Lâm Bạch Trú hỏi, "Bạch Đường đâu?"
Tưởng Vân Thư nói: "Tới nhà bạn ở mấy ngày rồi."
"Ừm, tình huống này quả thật nên tách ra." Lâm Bạch Trú nói, "Kỳ mẫn cảm của alpha không có thuốc có thể làm dịu xuống hay ức chế được hết."
Tưởng Vân Thư vừa nghe vừa dùng bông lau vết máu đã khô trên mu bàn tay, "Ừm."
"Chỉ có pheromone của omega mới làm alpha dễ chịu một chút." Lâm Bạch Trú lại nói, "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có omega, ngược lại, alpha trong kỳ mẫn cảm có omega sẽ khó chịu đựng hơn alpha độc thân, tôi trong kỳ mẫn cảm đều là ở nhà chơi game để dời lực chú ý."
Tưởng Vân Thư hỏi: "Vậy về phía ăn uống có cần chú ý gì không?"
"Không cần." Lâm Bạch Trú đáp, "Nhưng kiến nghị cậu đừng ăn cay quá, lúc trước tôi đã từng nghĩ tới cách lấy độc trị độc, ai ngờ khó chịu tới nỗi muốn đâm đầu vô tường luôn á."
Tưởng Vân Thư nhìn vết thương trên bàn tay, không lớn lắm, chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ là bị bầm có hơi đáng sợ, anh nghe Lâm Bạch Trú nói, có chút cạn lời, "Được rồi, còn một chuyện nữa, bộ đề thứ ba của năm 19 có một câu hỏi, để tôi chụp cho cậu xem thử."
Lâm Bạch Trú: "Đệt... Con mẹ nó tôi nể cậu thật rồi đó."
—