Chương 17
Cô ta định giãy giụa, nhưng mà sức lực của nam nữ đối lập quá xa, anh chỉ dùng một tay, đã làm cho mình không cách nào nhúc nhích.
Chu Bội Bội tức giận mắng lại: “Anh giấu ai bên trong? Lại muốn chơi hoa chứ gì? Thật sự nghĩ là tôi hết cách với anh sao!”
Giản Duy có ngu đi nữa, cũng biết rõ mình đang gây phiền toái cho anh. Mặc dù bên ngoài là cô không muốn đối mặt với Chu Bội Bội, nhưng nghĩ đến Giang Ngật bởi vì mình mà đắc tội nữ chính có quyền phát biểu cao nhất ở đoàn phim, cô vẫn hạ quyết tâm, chuẩn bị chui ra đi giải thích rõ ràng.
Còn sau khi mặt mình bị nhìn thấy sẽ có phiền phức gì, kệ đi…
“Quay lại!”
Mới vừa di chuyển ra phía trước một chút, đã bị âm thanh này hù dọa giật mình. Giang Ngật không hề cúi đầu, nhưng Giản Duy lại hiểu, anh đang nói cho cô nghe.
Cô cắn môi, lại di chuyển ra ngoài một chút. Giang Ngật lạnh lùng nói: “Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Trước bàn làm việc, gương mặt nghiêng anh tuấn của người đàn ông, hiếm khi nghiêm túc đến thế.
Giản Duy ôm mèo, đáng thương rụt về.
Lúc này Giang Ngật mới nói: “Chu Bội Bội, cô và chị Tĩnh muốn đấu thế nào là chuyện của hai người. Trước kia tôi không tham dự, sau này cũng không muốn tham dự. Tin tức lần này coi như là tôi nợ cô, muốn trả lại thế nào đều tùy cô, nhưng cô phải đáp ứng tôi, đừng dính líu đến người thứ ba.”
Chu Bội Bội nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi tỉnh táo lại.
Vừa rồi là cô ta quá kích động, cẩn thận ngẫm lại, Giang Ngật trước đó không biết rõ mình sẽ đi qua, cũng không cần phải giấu người để hãm hại mình. Ngược lại, chắc là do mình đột nhiên xuất hiện, quấy rầy chuyện tốt của anh ta.
Ánh mắt xẹt qua mặt bàn, dừng lại trên cổ áo nửa mở của anh, cả trang phục có hơi lộn xộn. Giọng điệu của cô ta như đang chế giễu: “Tôi còn tưởng rằng, Chu Tĩnh hao phí tâm lực lớn như vậy để nâng đỡ, anh sẽ để hết tâm tư lên việc quay phim. Không nghĩ tới, mới đến đoàn phim ngày đầu tiên, thầy Giang đây đã không chịu nổi cô đơn rồi.”
Giang Ngật không lên tiếng.
Chu Bội Bội khinh miệt liếc anh một cái: “Tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong cô ta nghiêng đầu bước ra khỏi phòng làm việc.
Giang Ngật đưa mắt nhìn cô ta đi xa, đứng dậy đóng chặt cửa, ngồi lại ghế rồi nói: “Đi ra đi.”
Mấy giây sau, một cái đầu nhô ra, tiếp theo là nửa người trên. Cô gái nửa quỳ trên mặt đất, bò ra ngoài từng chút một. Vẻ mặt cô thống khổ, miệng cũng mím thành một đường thẳng, nguyên nhân chắc là do ngồi lâu không cử động, một lát sau mặt không chút thay đổi vươn tay ra. Thấy thế, Giang Ngật hỏi: “Tê sao?”
Giản Duy mượn cánh tay anh, cuối cùng cũng đứng lên được: “Tê…” Ngồi xổm lâu như vậy, chân cô sắp không còn là của chính mình nữa rồi!
“Cho nên lần tới, đừng chọn nơi ngu xuẩn như thế để trốn.” Giang Ngật nói.
Lời dạy bảo ân cần đến từ nam thần, Giản Duy chỉ có thể khiêm tốn tiếp nhận. Tròn Ung Ủng còn nằm sấp trong lòng cô, vừa rồi suốt cả quá trình, nó lại không hề kêu, Giang Ngật nhìn chằm chằm viên thịt kia, nói: “Mèo của cô biết nhìn hơn chủ đấy.”
Huhu, bị phê bình. Giản Duy xấu hổ cúi đầu, hận không thể lập tức viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ cho nam thần.
Trong phòng nhất thời yên lặng. Cô nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẫn là không nhịn được hỏi: “Cái đó, tin tức mà hai người nói, là gì ạ?”
Đầu ngón tay của Giang Ngật gõ nhẹ lên tay vịn: “Không có gì.”
Giản Duy dừng một chút: “Hình như cô Chu rất tức giận. Anh đắc tội với cô ấy, sẽ gặp rắc rối sao ạ?”
“Tôi nói tôi gặp rắc rối, cô sẽ bảo vệ tôi à?” Anh đột nhiên nhướn mày, cười mà như không.
Giản Duy bất ngờ, hai má lần nữa nóng bừng, đần độn nhìn anh.
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, có ánh sáng mơ hồ lóe lên, giống như mong đợi. Cô mê muội, mấp máy môi, vừa định trả lời, anh lại lắc đầu mỉm cười: “Trước tiên cô hãy tự quản tốt bản thân đi.”
Lời nói của Giản Duy bị chặn lại trong cổ họng, buồn bã mất mát cúi đầu xuống.
Một lát sau, cô thấp giọng nói: “Không phải em tới quấy rối đâu. Các anh thiếu một con mèo, em mang mèo đến quay phim. Em cũng nghĩ tới nếu gặp phải Chu Bội Bội thì nên làm sao bây giờ, em có khẩu trang, chỉ là vừa rồi không cẩn thận đánh mất …”
Ngón tay vuốt lông của con mèo nhỏ từng chút một, giống như đang chải lên tâm tư ngổn ngang của chính mình.
Giang Ngật nhìn Giản Duy, cô tránh né ánh mắt của anh, khẽ cắn môi, rơi vào trong mắt anh, lại như có phần oan ức.
Bản thân săn sóc cô ấy như vậy, thậm chí còn không dám ngủ chỉ để che giấu cho cô ấy, vậy mà cô ấy lại còn cảm thấy oan ức?
Giang Ngật có chút nhức đầu. Quả nhiên trên đời này khó hầu hạ nhất, chính là cô gái thích bạn, hơi nặng lời cũng không được, không thì có thể lập tức khóc cho bạn xem.
Anh đứng dậy, đi vòng qua trước một bên ngăn tủ. Giản Duy chờ trong chốc lát, Giang Ngật mới trở lại, trong tay còn cầm thứ gì đó.
Là một cái khẩu trang mới. Sương mù ở Bắc Kinh rất nghiêm trọng, đồ vật này khắp nơi đều không thiếu.
Ngón tay Giang Ngật thon dài, nhẹ nhàng linh hoạt căng dây hai bên, khom lưng đeo lên lỗ tai cô. Vành tai của cô gái trắng muốt, bởi vì động tác của anh mà nhiễm lên một màu hồng phấn, vài sợi tóc kẹp ở bên trong, anh kiên nhẫn rút ra. Sau khi lấy ra, hơn nửa gương mặt của cô đều bị che kín, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt.
Anh cười nhạt một tiếng: “Tôi và Chu Bội Bội sớm đã có mâu thuẫn, có chuyện hôm nay hay không, cô ta cũng sẽ tìm tôi gây phiền toái.”
Giản Duy chớp mắt mấy cái. Đây là, anh đang an ủi mình sao? Nói cho mình biết, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình…
Tầm mắt Giang Ngật dừng trên thẻ công tác của Giản Duy. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, phần ngực có chút bó, dây đeo rủ xuống, phập phồng theo hô hấp.
Ánh mắt anh không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Giản Duy, thì ra tên cô là thế.”
HẾT CHƯƠNG 6
Sau chương này thì có cái nhìn khác về Giang Ngật rồi =))))) anh cũng không lạnh lùng lắm, mà rất đàn ông đấy