Vì Sao Đêm Ấy

Chương 26




“Cho dù Thần Ma Tiên Yêu, phàm kẻ nào tổn thương chủ nhân ta, đều phải chết.

Gã Kiếm thị cầm chắc kiếm trong tay, ngước mắt lên chỉ thấy được bóng dáng Thần Tiêu. Tốc độ tới nhường này, nhanh như chớp giật, làm sao tránh được? Gã không quan sát nữa, hua kiếm, dựng đất đá thành lũy. Vậy mà lớp phòng vệ vẹn toàn đó vẫn chẳng thể thoát khỏi sấm sét. Trong ánh chớp thình lình lóe sáng, cổ họng gã bị tóm chặt, người bị ép sát trên vách đá. Dưới cơn đau đớn, tính mạng như chỉ mảnh treo chuông, gã luống cuống vung vẩy kiếm, hiệu lệnh đất đá bọc chặt cánh tay Thần Tiêu. Gọng kìm được nới lỏng một chút, gã không dám ham chiến, lùi ra xa vài trượng.

Thần Tiêu thấy gã chạy trốn, chàng táo bạo rút cánh tay đang bị giam cầm trong đất đá lên. Đất bùn kiên cố, lớp đá cứng chắc, cố sức kéo mạnh ra, cánh tay chàng tưởng chừng đứt đoạn. Nhưng chàng như không biết đau, gắng gượng rút tay ra, bên dưới lớp da bị kéo rách, không có máu thịt, chỉ có tia chớp đan cài với ánh kim. Hai luồng sức mạnh tranh đấu, cái này biến mất cái kia vươn dài, phục dựng lại cánh tay chàng.

Cảnh tượng này, không chỉ gã Kiếm thị, ngay cả Nhiễm Duyệt cũng nhận ra sự bất thường.

“Thần Tiêu!”

Nhiễm Duyệt gào thét tên chàng. Nhưng Thần Tiêu tựa như không thể lọt tai từ nào, vẫn tiếp tục tấn công.

Đúng lúc ấy, cuộc chiến rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Trông thấy Việt Vô Kỳ dẫn theo các đệ tử chạy tới, Kiếm thị vung hư chiêu, tung người nhảy lên, vội vã chạy xuống núi.

Việt Vô Kỳ thấy vậy, chau mày, đang định ra lệnh cho đệ tử đuổi theo. Nào ngờ Thần Tiêu đã phi thân lên, chớp nhoáng mất hút trong bóng đêm. Cô ta không khỏi hoài nghi, lại nghe thấy Nhiễm Duyệt hoảng hốt gọi mình: “Đàn chủ! Mau ngăn Thần Tiêu lại! Huynh ấy…” Nhiễm Duyệt còn chưa nói hết đã bị sặc, ho khan dữ dội.

Việt Vô Kỳ vẫy tay ra hiệu cho các đệ tử lao lên theo dấu, mình thì đi tới bên cạnh Nhiễm Duyệt, quan sát một phen, sau đó vung kiếm phá vỡ đất đá vây khốn Nhiễm Duyệt, lại giơ tay đỡ nàng dậy.

Đợi tới khi Nhiễm Duyệt ngơi bớt cơn ho, Việt Vô Kỳ mới lạnh nhạt hỏi: “Nói ngắn gọn.”

Lại nói, ma chướng xuất hiện, đệ tử trên đỉnh Thần Dục đều cảm thấy nội tức đình trệ, phòng bị nhất thời kém đi, không thể bắt kịp gã Kiếm thị nương nhờ bóng đêm phi thân xuống núi.

Kiếm thị kia nhẹ nhàng nhảy lên rồi hạ xuống trên đường phố. Trực giác mách bảo gã có một luồng sát khí bám riết phía sau, gã không dám dừng lâu, vừa chạm đất đã nhấc chân chạy liên tục.

Con đường này vốn có cửa hàng mọc san sát nhưng sau lần Cức Thiên phủ tập kích đã bị hủy mất hơn nửa. Linh Túc cung không thể khoanh tay đứng nhìn, bèn bỏ tiền ra sức xây dựng lại cho bách tính. Vì vậy, hiện giờ con phố này vắng bóng người, chỉ còn những căn nhà đổ nát chưa được sửa chữa cùng với rất nhiều gạch đá ngói vụn.

Kiếm thị vừa chạy vừa quan sát tứ phía, suy tính có nên tìm một chỗ ẩn náu hay không thì đúng lúc này, sát khí đã tới gần sát. Gã cực kỳ căng thẳng, vội gọi hình nhân đất ra, trùng trùng vây quanh mình. Nhưng chỉ nghe thấy đá vàng rạn vỡ, mấy con hình nhân ầm ầm sụp đổ. Gã vung kiếm chắn trước người, kinh hoảng nhìn về phía trước. Ở khe hở giữa các con hình nhân đất, Thần Tiêu từ tốn đứng thẳng lên, quay đầu nhìn gã.

Kiếm thị hít một hơi lạnh, tay cầm kiếm vô thức run bần bật. Vị Thần tôn trước mặt đây, đáng sợ hơn bao giờ hết. Mái tóc dài rối tung che đi nửa gương mặt chàng, tia sét và ánh kim giao thoa như mạng nhện giăng khắp cơ thể chàng, bên mắt trái bị tia sét chiếm cứ khiến con ngươi có màu xanh tím chói mắt. Cơ thể chàng tựa như không thể chịu nổi hai luồng sức mạnh giao tranh nên từ từ vỡ nát. Càng cử động càng có nhiều “thứ” rớt xuống từ người chàng. Nhưng dù là máu thịt hay xương da, lúc rời khỏi đều hóa thành tia sét, tiêu tán khi chạm đất.

Kiếm thị không khỏi hối hận. Gã nên sớm nhận ra, chủ nhân chính là nhược điểm duy nhất của Chiến linh. Bày mưu cho lắm lại thành mưu quá hóa hỏng. Giờ, nếu Thần Tang Kim Nhụy chiếm thượng phong còn được, nếu như sức mạnh sấm sét phá hủy thân xác, chỉ e…

Lúc gã còn bận suy tư, thân hình Thần Tiêu chợt lóe, có mấy con hình nhân đất đổ sụp xuống. Giữa cơn hoảng loạn, thành lũy trùng trùng bị phá, một lối đi thình lình hiện ra trước mắt.

Tệ hại!

Ý nghĩ này hiện ra trong chớp mắt, đòn đánh tới cũng chỉ trong chớp mắt. Kiếm thị cầm kiếm còn chưa kịp giơ lên, chưởng phong của Thần Tiêu đã gần ngay gang tấc. Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chợt vang lên tiếng kiếm va chạm. Lưỡi kiếm quét qua, tách rời đòn tấn công.

Mượn khe hở này, Kiếm thị phi thân nhảy sang một bên, nhìn lên chỉ thấy một thanh cự kiếm bạch kim, che đi thân hình gầy guộc của gã thiếu niên. Gã không còn lòng nào cảm kích người tới, nghiêm nghị hô to: “Đồ ngốc! Chạy mau!”

Gã thiếu niên tay cầm cự kiếm chính là Kiếm thị U Chập của Cức Thiên phủ. Gã liếc nhìn đồng bọn của mình, cười lạnh đáp: “Ôi chà, sợ tới vậy kia à… Dạ Điệt ơi Dạ Điệt, uổng công chủ thượng thiên vị ngươi mà sao ngươi vô dụng thế?!”

Sợ thì có gì sai? Sợ mới có thể bảo vệ tính mạng!

Kiếm thị tên Dạ Điệt không có lòng dạ nào tranh cãi, gã cất cao giọng: “Chúng ta không phải đối thủ của hắn! Chờ chủ thượng…”

“Không được!” U Chập rống lên một tiếng, ngắt lời gã, “… Trước đã để kiếm gãy, sau lại chiến bại, nếu tiếp tục thua nữa, nhất định chủ thượng sẽ không giữ ta nữa…” Trong khi nói, hai mắt gã đỏ au, giọng cực kỳ oán giận, “Ta với người luôn được thiên vị như ngươi không giống nhau…”

Dạ Điệt muốn khuyên thêm nhưng Thần Tiêu đã biến mất trong chớp nhoáng. Gã hoảng hốt, định gọi hình nhân đất ra phòng thủ. Lại nghe U Chập vung kiếm lên, ra lệnh: “Cương phong phá sát! Bách túy hình!”*

(*hàng vạn kiếm khí chĩa mũi nhọn sắc bén cùng đâm tới mục tiêu,trăm ma thụ hình nên phát ra tiếng kêu ghê rợn hoặc chịu hình phạt trăm ma gào thét)

Nhất thời, kiếm khí như sóng và tiếng gào thét chói tai cuồn cuộn nổi lên bốn phía. Dưới đòn tấn công dày đặc như vậy, e rằng ngay cả Thần tôn cũng không thể áp sát, quả đúng là lấy công làm thủ.

Dạ Điệt thấy vậy, mắng thầm: Đúng là đồ ngốc, nếu chiêu này phá hủy Thần Tang Kim Nhụy thì làm sao giờ?

Nhưng mọi lo lắng của gã đều là dư thừa. Bất chấp đòn tấn công, bóng người Thần Tiêu như chớp lóe, nháy mắt xuất hiện trước mặt U Chập. Không để U Chập kịp phản ứng, chưởng phong lập tức ào tới. Khoảnh khắc đó, gã vốn có thể hua kiếm đón đỡ nhưng gã chần chừ. Trong chớp mắt gã do dự ấy, bỏ lỡ thời cơ tránh né, chưởng kia giáng thẳng vào mặt gã. Chỉ nghe một tiếng thét lên đau đớn, U Chập bị đánh ra xa mấy trượng, ngã xuống đất không dậy nổi.

Dạ Điệt đứng bên quan sát trận chiến không khỏi hốt hoảng, đang định hành động chợt nghe U Chập bật cười sang sảng, ngông cuồng và bi thương. U Chập gượng dậy, chống kiếm đứng thẳng. Gã ngẩng đầu, diện mạo đã biến đổi rất nhiều. Da thịt gã hoàn toàn hóa thành màu trắng bạc, tựa như màu kim loại, y như được tinh luyện thành.

“Ngươi không tổn thương ta được! Ai cũng không tổn thương được___”

Tiếng U Chập gào thét bị đứt đoạn trong chớp mắt. Chưởng của Thần Tiêu vẫn nhanh gọn như cũ. Lần này, đòn đánh giáng xuống ngực. Cơ thể U Chập chấn động, không rõ xảy ra chuyện gì, sau đó, sức mạnh sấm sét nổ tung trong lồng ngực gã, xuyên qua toàn thân. Trên lồng ngực, xuất hiện một vết rách, kéo theo tiếng nứt vỡ, vết rách lan rộng, cho tới cần cổ. Âm thanh len qua kẽ hở nhỏ nhoi, đã sớm không thể thành lời, chỉ là chút nức nở nghẹn ngào. Một loáng sau, vết rách mở rộng, bổ gã làm hai. Lúc ngã xuống đất, cần cổ gãy, đầu gã lăn ra một nơi, thấy được cự kiếm bạch kim hoàn hảo không chút tổn hại, gã vô thức thở phào nhẹ nhõm. Nét mặt cứng lại tại lúc khóe môi hơi vểnh…

Thần Tiêu chẳng màng để tâm tới bại tướng dưới tay, quay sang tìm con mồi còn lại.

Lúc ánh mắt giao nhau, Dạ Điệt thình lình lấy lại tỉnh táo. Nào còn thời gian tiếc thương cho đồng bọn, việc gã nên làm, chỉ có trốn.

Trông thấy Dạ Điệt trốn đi, Thần Tiêu một lòng truy kích nhưng không ngờ vừa đi được một bước, đùi phải chàng mềm nhũn. Chàng ngã nhào xuống đất, nhìn xuống, thấy đùi phải mình đã vỡ nát. Chàng chẳng chút kinh ngạc, chiêu Bách Túy Hình vừa rồi của U Chập dữ dội nhường nào, sao có thể tránh thoát hoàn toàn? May mà chỉ có một chân …

Chàng giãy dụa đứng dậy nhưng mất đi một chân, nào có thể đứng vững. Sau mấy phen ngã nhào, chàng rạp người trên nền đất, thở dốc. Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ; tiếng động bên tai chỉ là ù ù. Mọi giác quan đều chết lặng, không còn cảm thấy đau đớn. Suy nghĩ hỗn loạn, ngay cả nhận thức cũng hỗn loạn theo. Duy chỉ có sát niệm còn đó, duy chỉ có quyết tâm không thể bỏ qua cho lũ ma vật kia …

Dưới ý chí mãnh liệt, chàng găm ngón tay vào mặt đất, chầm chậm tiến về phía trước.

Khi Nhiễm Duyệt tới, trông thấy cảnh tượng ấy, lục phủ ngũ tạng nàng như bị ai đó bóp chặt, đau tới mức rơi lệ. Nàng chạy đến, chặn Thần Tiêu, gọi chàng: “Thần Tiêu!”

Thần Tiêu không nghe được, cứ tiếp tục tiến lên.

Nhiễm Duyệt quá sốt ruột, đang định giơ tay đỡ chàng lên, lại bị Việt Vô Kỳ phi thân tới kéo về.

“Đừng chạm vào cậu ta! Không muốn sống nữa à?!” Việt Vô Kỳ quát nàng, bảo, “Triệu hồi Linh ky, thử gọi cậu ta xem!”

Nhiễm Duyệt đè nén ưu tư, run rẩy chấm lên mi tâm, gọi: “Thần Tiêu.”

Linh ky lóe lên nhưng vẫn chẳng thể nào truyền tiếng nói tới.

Lòng Nhiễm Duyệt như thiêu như đốt, nàng nức nở hô liên tục: “Thần Tiêu! Thần Tiêu! Thần Tiêu!…”

Ai biết có phải những tiếng gọi ấy tương hợp với Linh ky, lọt vào đầu Thần Tiêu. Cảnh trước mắt trở nên sáng rõ, như mây đen rẽ lối mặt trời soi tỏ, tiếp ngay sau, là đau đớn kinh hoàng. Không thể cất tiếng đáp lời, chàng bật thốt tiếng rên rỉ trong cổ họng. Chàng chỉ biết ôm chặt hai cánh tay, cuộn tròn người lại.

Nhiễm Duyệt thấy chàng thống khổ như vậy, bất chấp sự ngăn cản của Việt Vô Kỳ, nhào tới với Thần Tiêu. Vào khoảnh khắc nàng tới gần, Thần Tiêu xoay người đứng lên, lảo đảo lùi về sau.

“Đừng tới đây…” Chàng mở miệng, giọng khàn khàn gấp gáp.

Nghe chàng nói vậy, Nhiễm Duyệt biết chàng đã khôi phục ý thức, nhất thời mừng rỡ khôn cùng.

“Thần Tiêu…”

“Đừng tới đây…” Thần Tiêu cắt ngang tiếng nàng gọi, co ro giật lùi. Tia sét trên người chàng chưa hết, chớ nói tới đụng chạm, e lại gần thôi cũng nguy hiểm, chàng sao có thể để nàng gặp nguy hiểm được.

Nhiễm Duyệt kinh ngạc đứng sựng một chỗ, không biết nên làm sao.

Việt Vô Kỳ nhìn hai người, nhíu chặt hàng mày. Lúc này, các đệ tử đi theo đã kiểm tra xung quanh một lượt, bẩm báo với cô ta. Chuyện xảy ra, cô ta có thể đoán được phần nào. Nay địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ có tìm được nơi ma chướng khởi nguồn mới có thể thảo luận tiếp. Việt Vô Kỳ nghĩ vậy rồi đi lên nói với Nhiễm Duyệt: “Tạm thời cậu ta phải bất động, ngươi ở lại trông nom.” Ngay sau đó cô ta căn dặn các đệ tử khác, “Các ngươi theo ta điều tra nơi khởi nguồn của ma chướng.”

Mọi người đồng thanh đáp “Vâng” rồi theo Việt Vô Kỳ rời đi.

Nhiễm Duyệt dõi mắt theo mọi người đi, lòng trống rỗng. Nàng quay lại nhìn Thần Tiêu, chỉ thấy chàng cuộn người nằm một góc, náu mình vào bóng tối. Tia sét loang loáng như tàn lửa rải rác, chớp sáng chớp tắt trong bóng đêm,

Nàng chẳng thể làm được gì, ngay từ đầu đã vậy. Cho dù lặp lại bao nhiêu lần, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi. Ý thức được sự vô năng của bản thân khiến cả cơ thể nàng trở nên hư không. Nàng chán nản cúi đầu, trốn tránh không dám nghĩ suy…

Không biết đã trôi qua bao lâu, một giọt nước rơi xuống ngay trán nàng. Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ùa tới khiến nàng run lên.

Trời mưa?

Nàng sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn về hướng Thần Tiêu. Trong đêm tối, tia sét đã mất đi. Nàng chần chừ bước lên, khe khẽ gọi: “Thần Tiêu.”

Đáp lại nàng, là một tiếng trầm thấp: ‘Ừ.”

Nàng nhoẻn cười, hỏi: “Đã khỏe hơn chưa? Trời mưa rồi, chúng ta qua bên kia trú nhé?”

Thân hình trong bóng tối thoáng động, lại có thêm một tiếng đáp lời nàng: “Ừ.”

Thấy chàng chật vật đứng lên, Nhiễm Duyệt đưa tay ra, do dự cất lời: “…Có thể chạm vào chứ?”

Thay cho câu trả lời, chàng nắm lấy tay nàng, giao phó sức nặng của mình cho nàng.

Tay chàng lạnh như băng khiến Nhiễm Duyệt run rẩy, hoảng hốt. Nàng đỡ cánh tay chàng, cẩn thận dìu chàng đi, dẫn chàng ngồi xuống dưới một mái nhà. Lo chàng lạnh, nàng vội tìm đồ nhóm lửa. Tuy xung quanh có nhiều gỗ nhưng đều là vật liệu phục vụ sửa chữa nên nàng không dám động. Cũng may, trời vào thu nên dưới núi có nhiều cành khô lá rụng, nàng nhặt nhạnh một lúc, cuối cùng có thể nhóm được lửa. Đến khi lửa cháy vượng, nàng đỡ Thần Tiêu ngồi lại gần, kéo tay chàng tới, sưởi ấm chúng.

“Đa tạ chủ thượng…” Thần Tiêu cất tiếng, phần nhiều vì quá yếu nên giọng chàng nghe khẽ khàng hơn nhiều bình thường, “Không sao rồi.”

Nhiễm Duyệt nghe chàng nói, không cử động mà ngước mắt lên. Dưới ánh lửa ấm áp, rốt cuộc nàng đã có thể thấy rõ chàng. Vết thương trên người chàng đều lành lặn, ngay cả chân phải nát vụn cũng được chữa trị không chút tổn hao. Nhưng dẫu có phục hồi thế nào, làm sao xóa đi vẻ tiều tụy trên gương mặt chàng. Nàng giơ tay lên, gạt sợi tóc lòa xòa trên mi mắt chàng, xoa lên mi tâm hơi chau của chàng.

Chàng chợt mỉm cười, nói với nàng: “Không sao thật mà.”

Nhiễm Duyệt không tin, đáp lại qua quýt. Mặt chàng dính bụi – thực ra không chỉ mặt mà toàn thân chàng đều là cát bụi bùn đất, dáng vẻ chật vật này khiến người ta đau lòng. Vào lúc này, nàng lại chẳng có lấy một chiếc khăn sạch sẽ. Nàng không nghĩ nhiều, cau mày, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay mình lau chùi má chàng.

Thần Tiêu nhoẻn cười, ngoan ngoãn theo nàng. Đột nhiên vệt máu trên khóe môi nàng khiến chàng chú ý. Vệt máu đã khô, chắc hẳn bị gây ra do áp lực trước đó. Chàng lo âu, hỏi thăm: “Thương thế của chủ thượng sao rồi?”

Nhiễm Duyệt nhất thời ngơ ngác, ngẫm qua mọi chuyện một lượt. Nàng cười, đáp: “Không sao, Trấn Minh đàn chủ đã giúp ta bình ổn nội tức, cũng uống thuốc trị thương rồi.”

Thần Tiêu thấy vậy mới yên lòng, sau đó giơ tay, dịu dàng lau vệt máu cho nàng.

Ngón tay chàng vẫn lạnh như băng, khi chạm vào khiến nàng khẽ run, sinh ra chút nhoi nhói như kim châm. Nhiễm Duyệt cố nén nước mắt do đau, nghiêng đầu cười hỏi chàng: “Trên mặt ta dính gì à?”

Thần Tiêu không đáp lời. Chàng yên lặng một thoáng rồi tự trách: “Là ta vô năng, làm chủ thượng bị thương…”

“Lại nói bậy rồi!” Nhiễm Duyệt nắm lấy tay chàng, trấn an, “Chỉ là nhất thời bất cẩn, bị thương nhẹ. Chuyện quá tầm thường. Huynh ấy, làm như ta mảnh mai lắm.”

Thần Tiêu lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Có ta ở đây, vậy mà chủ thượng vẫn bị thương. Ta đã đồng ý với tiền bối Yến Hoàn, sẽ bảo vệ chủ thượng bình an…”

Vào lúc chàng nói, Nhiễm Duyệt để ý thấy có tia sét xẹt qua con ngươi chàng và biến mất trong chớp mắt. Nàng bất chợt nhớ ra rất nhiều chuyện, những chi tiết nhỏ vốn bị bỏ qua như tia sét lóe lên nọ, chợt rọi sáng trong đầu.

Đã từng nghe lời nói giống y như này, nói là Yến Hoàn dặn dò, muốn chàng bảo vệ nàng bình an. Mà chàng, luôn nghiêm ngặt hành động theo lời hứa. Lần ở Thiên Hà hạp* hay lần đối chiến với Việt Vô Kỳ đều vậy, dẫu cho tan xương nát thịt, dẫu cho mất đi ý thức, phàm kẻ nào muốn tổn thương nàng, chàng đều dốc hết sức ngăn cản. Cho nên lần này, vì nàng bị thương nên chàng mới có thể mất khống chế?

(*hạp: eo sông, chỗ sông bị hai ngọn núi kẹp giữa)

Ngay cả những ràng buộc chặt chẽ từ Thần Tang Kim Nhụy cũng có thể phá vỡ, dẫu mất đi thần trí. Có thể dẫn tới phản ứng kịch liệt nhường này, lẽ nào có liên quan tới Linh ky? Nói cách khác, là tương ứng với chấp niệm của chàng?

Chấp niệm ấy, là bảo vệ?

Nếu vậy, chỉ cần nàng cùng chung ý niệm bảo vệ là có thể cường hóa Linh ky. Phần ý chí này, nàng đã sớm tồn tại, đây chính là lý do nàng bắt đầu tu luyện bí quyết thiết trướng!

Nghĩ tới đây, Nhiễm Duyệt không khỏi hân hoan. Nàng mỉm cười nhìn Thần Tiêu, chân thành thổ lộ với chàng: “Cảm ơn huynh.”

Thần Tiêu đương nhiên không thể hiểu được ý nghĩa tiếng cảm ơn của nàng.

“Cảm ơn huynh vẫn luôn bảo vệ ta…” Nhiễm Duyệt nắm tay chàng, trịnh trọng cất lời, “Nhưng huynh cũng phải nhớ rằng, ta sẽ bảo vệ huynh thật tốt. Dù giờ nghe câu này thực quá huênh hoang nhưng ta bảo đảm, nhất định dốc hết khả năng, bảo vệ huynh bình an vui vẻ!”

Thần Tiêu nghe lời nàng nói, rốt cuộc hạ xuống bất an trong lòng, gật đầu cười.

Đúng vào lúc này, trong cơn mưa u ám, có tiếng cười lạnh vang lên.

“Ồ?” Là giọng một ả đàn bà ngả ngớn, ngập tràn chế giễu, “Thật không?”

~

Tác giả:

Chào các bạn!!!

ừm, dù đã hứa qua quốc khánh sẽ cố gắng hơn nhưng hình như không được thành công lắm. Nhưng vẫn có thể cập nhật trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh thì cũng không phải thất bại nhỉ?!

Na Chích: đủ rồi đó…

Khụ

Như vậy, đọc xong chương này, hẳn mọi người đã biết sức chiến đấu của nam chính rồi chứ!

Đó chính là:

Gân lực (lực cơ): EX

Sức chịu đựng: A+

Độ bén: EX

Ma lực: EX

May mắn: A

Bảo cụ (bảo vật?): EX

Bảo cụ: địa lôi

Cấp bậc: EX

Chủng loại:???

Khi đối địch có thể phát động sức mạnh vượt qua mọi đòn phòng ngự [Lv 99] & đòn tấn công toàn thể của phe địch/ tỷ lệ bạo kích/ lực phòng ngự hạ xuống đột ngột [lv 99] & uy lực bảo cụ tăng lên <dưới trạng thái chủ nhân bị thương>& toàn thể phòng tuyến của phe địch đều tan vỡ.

Na Chích: Cút! Ngươi đánh FGO quá nhiều! copy tên “bảo cụ” của người ta mà vẫn dám hùng hồn nói ra à!!!

Khụ khụ

Tóm lại, nam chính thân là SSR, rất mạnh, siêu mạnh, vô cùng mạnh~

Dù là đánh xa hay cận chiến đều hoàn hảo, khả năng phòng ngự và trinh sát cũng hoàn hảo không kẽ hở nào cho kẻ thù tấn công

Nhưng

Các bạn đang cảm thấy Lệnh chủ chơi lớn quá không thu nổi lưới! Các bạn lo lắng quá rồi

Dù lần này chưa thể hoàn thành được spoil chương trước nhưng dầu gì mình cũng đã dốc toàn lực kéo Lệnh chủ ra sân được rồi!!!

Kế hoạch của Lệnh chủ vô cùng hoàn mỹ!

Hoàn mỹ thế nào~

Thì chúng ta cùng đón chờ trong chương tới nhé

Na Chích: ta đá nè


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.