Vì Quân Mà Sinh

Chương 84: 84: Không Tự Tìm Chết Sẽ Không Chết




"Hả? Lại có chuyện gì xảy ra à?"

"Ngươi không biết sao? Mấy ngày trước, người của các đại môn phái vừa mới tụ họp lại với nhau, ngồi xuống tìm cách lùng bắt Dạ Minh.

Nhưng không ngờ rằng, Liễu lão tông chủ lại vẫn ôm hi vọng, tin tưởng kẻ đó."

"Thậm chí, còn đang truy tra, hòng giúp hắn giải oan.

Kết quả, lão tông chủ cùng Thục Trung kiếm chủ lại bởi vì bất đồng ý kiến mà nảy sinh tranh chấp, trực tiếp đánh nhau."

"Thục Trung kiếm chủ rơi vào hạ phong, ngay khi sắp bị đánh bại, lại đột ngột hợp tác với trang chủ Tụ Nghĩa trang, chuyển bại thành thắng, cùng một chỗ đả thương Liễu tông chủ."

"Nghe nói Liễu tông chủ bị thương rất nặng, nguyên thần đều suýt chút vỡ nát.

Tuy nửa đường được Thiên Không thần quân cứu chữa, giữ lại được tính mạng.

Nhưng nghe nói ngài ấy đã vô cùng suy yếu, khí huyết hao tổn mười không còn một...E là..."

"Cách ngày quy tiên cũng không còn xa."

Kẻ này chỉ vừa mới dứt lời, ba một tiếng, ở bàn bên cạnh, người áo đen đã trực tiếp bóp nát tách trà trong tay, dọa tiểu nhị nhảy dựng một cái :"Khách...khách quan, ngài có gì không vừa lòng à?"

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ hỏi, loại tiểu nhân vật như gã, sợ nhất chính là gặp phải loại khách nhân hỉ nộ vô thường thế này.

Cái mạng nhỏ lúc nào cũng ở trạng thái nghìn cân treo sợi tóc.

"Lỡ tay." Người áo đen ngồi ở bên cạnh ngay tức khắc liền thay đối phương nói chuyện, phất tay ra hiệu tiểu nhị lui ra.

Dư ba ở đây lắng xuống, khiến đám người chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Đến tận khi bọn họ tiếp tục đàm thoại, không còn chú ý tới đây, Quân Du Ninh mới bắt lấy cổ tay bên dưới lớp áo đang phát run của Dạ Minh, thấp giọng hống.

"Ca ca, bình tĩnh."

Dạ Minh ngồi gục xuống bàn, cố gắng hít thở, để khí lạnh làm chính mình tỉnh táo lại, không trực tiếp bạo nộ.

Y ngàn vạn không ngờ được, bản thân sống lại một kiếp, tưởng chừng đã có thể đem mọi chuyện dẫn theo một hướng đi khác.

Sư tôn tuy thật sự không còn chết trong loạn đấu vì bảo hộ y ở Ngự Kiếm Tông.

Thế nhưng, nửa năm, vỏn vẹn tranh thủ được nửa năm, ngài lại tiếp tục bởi vì đứng về phía y, mà đem bản thân đẩy lên đầu ngọn sóng.

Bị hai tên ác tặc đó liên thủ đả thương, căn cơ lụn bại, gần đất xa trời.

Cuối cùng, vẫn là đi vào lối mòn ở kiếp trước...

Lúc này, vốn mang theo tâm trạng nhiệt huyết nhìn về tương lai, Dạ Minh lại bắt đầu có chút mê mang.

Y làm những chuyện này là vì cái gì?

Trùng sinh lại một kiếp, y giống như cái gì cũng chưa làm được.

Không thể thay đổi kết cục của sư tôn...Như vậy, trùng sinh, lại được cái gì? Y thật sự có thể trả thù sao? Có thể thắng được bọn họ, bảo vệ quân chu toàn sao?

Cảm nhận khí tức của người bên cạnh có chút cuồng loạn, Quân Du Ninh liền nhíu mày, cũng không cố kỵ gì nữa, tại chỗ ôm lấy y :"Ca ca, ngươi phải tỉnh táo lại.

Ngươi quên mất chính mình đã nói nhất định phải làm gì rồi sao?"

"Ca ca!"

Kỳ thật, vẫn có người chú ý tới động tĩnh ở bên này.

Nhìn thấy hai đại nam nhân không coi ai ra gì mà ôm ấp, nhu tình mật ý, liền có không ít người cảm thấy gai mắt, âm dương quái khí.

"Hai kẻ đoạn tụ các ngươi không thể tìm nơi khác kỉ kỉ oai oai được à, một chút lễ tiết cũng không có, đúng là buồn nôn." Thì ra, chủ nhân của giọng nói này, chính là thiếu niên mở miệng truy hỏi khi nãy.

Đối phương vận một bộ mặc bào tươm tất, lưng đeo sáo ngọc, tóc đen chải chuốt bóng loáng, dùng phần đuôi của đai trán cột thành chùm ở sau đầu.

Xung quanh lại ngồi bốn, năm tên tu sĩ người mặc thường phục, nhìn bộ dạng có chút giống với hộ vệ.

Nghe thấy tiếng nói của thiếu niên, bả vai Quân Du Ninh liền có hơi cứng đờ, theo phản xạ nhìn xuống đỉnh đầu của Dạ Minh, cổ họng có chút khô khốc nói :"A Minh, chúng ta lên lầu thôi."

Nói xong, Quân Du Ninh liền gấp không chờ kịp, muốn đỡ Dạ Minh rời đi.

Chỉ là, nhân sinh luôn có một số kẻ Diêm La Vương đã không muốn nhận, mà vẫn cứ cố đâm đầu vào.

Người khác cho bậc thang nhưng lại không chịu bước xuống, đơn giản một chút, liền gọi là không biết điều.

"Đứng lại, bổn công tử cho phép các ngươi đi à?" Không nhìn hộ vệ của mình ngăn cản, thiếu niên liền đứng dậy, có chút giận dữ quát bọn họ.

"Các ngươi sợ cái gì? Bọn họ chỉ là hai tên tán tu mà thôi.

Cha ta thuê các ngươi về, chính là để các ngươi co đầu rụt cổ như vậy à?"

"Cha ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Thục Trung kiếm chủ, cho bọn hắn mười cái lá gan cũng không dám làm gì ta!"

Vốn đã muốn dìu Dạ Minh lên bậc thang, một khắc nghe thấy lời nói của thiếu niên, Quân Du Ninh liền thầm kêu không ổn.

Quả nhiên, cánh tay của hắn ngay tức khắc liền bị người siết chặt.

Dạ Minh lúc này cũng nâng mắt, tựa như người vừa thức tỉnh trong mộng cảnh.

Âm thanh lạnh lẽo đến cực hạn :"Ngươi vừa nói...ngươi là nhi tử của..."

"...Thục Trung kiếm chủ?"

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.