Vì Quân Mà Sinh

Chương 125: 125: Bộ Mặt Thật




Cùng Thiên Không đáp lời vài câu, sau đó, nhìn xem nữ nhi ngồi ở bên cạnh, thần thái ung dung, u tĩnh, Đoạn Y Trân liền nhắc nhở :“Tuyết nhi, đợi một lát nữa, nếu nghe thấy người khác nói gì đó, con cũng đừng để tâm, có biết không?”

“Vâng, mẫu thân đừng lo.” Nhẹ gật đầu, hoàn toàn trái ngược với sắc mặt kém cỏi của Đoạn Y Trân, thần sắc trên mặt Doãn Tuyết lại tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng rất có thần, tựa như đang suy tư chuyện gì đó.

Lúc này, ngồi trên ghế chủ tọa, uống rượu một hồi, phảng phất mới nhớ đến mục đích chính của điển lễ hôm nay, Thiên Không mới quay sang, dò hỏi Liễu Hi :“Phu nhân, Dạ Minh đâu?”

“Thần quân xin chớ gấp, đệ đệ của thiếp thân đã đem hắn áp giải đến sau đài.” Nhưng không thể không thừa nhận, tâm lý của Liễu Hi quả thật là rất vững vàng, không chỉ không hoảng không hốt, mà còn có thể cười khẽ hồi đáp.

“Đợi một lát nữa, khi khúc nhạc này tấu xong, chư vị tu sĩ đều đã vui vẻ thưởng nhạc, liền sẽ đem hắn mang lên.”

“Vậy sao? Vậy cũng được.” Dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Hi, Thiên Không liền gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi gì nữa.

Chỉ là, khi nghiêng mặt sang nơi khác, khóe môi ông lại có chút nhếch lên…

Ở bên dưới, đám người vẫn đang xum tụm cùng nhau, chỉ là, rất nhanh, không biết là đến từ nơi nào ở phía sau, một tiếng kinh hô cũng đã đột ngột vang lên.

Sau đó liền giống như ôn dịch, hướng về xung quanh lan tràn.

“Linh lực của ta! Tại sao ta lại không điều động được linh lực?”

“Chết tiệt, tay chân của ta không còn sức lực nữa, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!!”

“…”

Trong nháy mắt, cả đám người liền loạn thành một đoàn.

Tiếng huyên náo bên dưới rất nhanh cũng đã lan truyền đến những chỗ ngồi trên đài cao này.

Thậm chí, một vài vị đại năng cũng đã thử nghiệm một chút, sau đó lại tá hỏa phát hiện, linh lực trong đan điền của bản thân cũng đã bị phong bế, tựa như biến thành người bình thường…

“Vị đạo hữu này, không biết ngài…”

“Chẳng lẽ đạo huynh cũng bị phong bế đan điền, không thể vận dụng linh lực?”

“…”

Nghe thấy tiếng xì xào của đám tu sĩ ngồi lân cận mình, Đoạn Y Trân liền nhíu mày, thử cảm nhận linh lực trong thể nội một chút, quả nhiên, không có phản ứng!

Đáy lòng hơi trầm xuống, nhìn xem xung quanh, cuối cùng, ánh mắt Đoạn Y Trân liền rơi vào trên ly rượu bày ở trước mặt của mình, nâng mắt nhìn về phía Thiên Không :“Thần quân, chuyện này là thế nào?”

Chỉ là, không ngờ được rằng, đối diện với bà, lại chỉ là sắc mặt cũng âm trầm như nước của Thiên Không.

Chẳng lẽ…ông cũng bị phong bế linh lực?

Lúc này, ngồi trên ghế chủ tọa, bị mọi người chất vấn, Thiên Không tựa như cũng không quá bình tĩnh mà đưa mắt nhìn về phía Liễu Hi, trầm giọng quát :“Tại sao mọi người lại trúng độc…chẳng lẽ là ngươi?!!”

“Thần quân, ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ…linh lực của ngài…” Mắt hạnh mở to, miệng anh đào cũng bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch, Liễu Hi liền hoảng sợ đứng dậy, giải thích :“Không phải thiếp thân đâu thần quân, có lẽ là do người khác hạ độc, ngài phải minh xét cho thiếp thân!”

“Kẻ khác? Là kẻ nào có bản lãnh, có thể vô thanh vô tức hạ độc toàn bộ người đang ngồi ở chỗ này chứ? Trừ phi là trong trà, rượu và điểm tâm có độc! Bởi vì nể mặt bổn quân, chư vị tu sĩ đang ngồi ở đây gần như đều từng động đũa qua!”

Dù cho linh lực bị phong bế, nhưng Thiên Không nói chuyện vẫn vô cùng có lực.

Chỉ có điều, không ngờ được rằng, bị vạch trần, mỹ nhân yêu kiều một giây trước còn mới hoảng loạn giải bày, một giây sau liền đã trở mặt.

Không chỉ thần thái thay đổi 180°, trở thành cao ngạo, lãnh đạm, mà còn giống như gặp phải chuyện buồn cười gì mà nhếch môi cười lạnh :“Ha, vì sao đầu óc lại đột ngột trở nên linh hoạt như vậy nha? Không còn dễ lừa như trước nữa.”

“Thật sự là ngươi?” Dù cho trong lòng nghi ngờ, nhưng đến khi chính miệng nàng ta thừa nhận, Thiên Không vẫn chấn kinh quá độ :“Tại sao ngươi lại làm vậy? Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?!!”

“Mục đích gì? Cái này thì không nói được, đợi một lát các ngươi liền xuống hỏi Diêm Vương đi.

Dù sao, nhiệm vụ của ta chỉ là đem tu sĩ, đại năng trong thiên hạ này xử lý mà thôi.”

“Quân lệnh khó trái, các ngươi sẽ thấu hiểu cho một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta mà, có đúng không?”

Nói đến đây, nhìn thấy đám tu sĩ bên dưới đa phần đều đã vô lực nằm rạp, ngay cả linh lực để truyền tin cầu cứu cũng không có, lại càng đừng nói đến xem nhẫn trữ vật, lấy ra vật cứu mạng, Liễu Hi liền phất phất tay.

Chỉ thấy, từ trong đám hộ vệ phòng hộ ở xung quanh, rất nhiều kẻ lại đột ngột rút vũ khí ra, hướng về phía đồng bạn của mình chém tới.

Mà ở trong đám tu sĩ ở bên dưới, đồng dạng cũng xảy ra tình trạng như vậy.

Rất rõ ràng, đám người đó, toàn bộ đều là nội ứng mà Liễu Hi cài vào, chỉ là số lượng này…xác thực là nhiều đến thái quá.

Nhìn thấy có vài vị đại năng mà mình quen biết, là chưởng môn, tông chủ một phái cư nhiên cũng đột ngột phản chiến, Đoạn Y Trân liền cau chặt mày liễu, một mặt giận dữ nói :“Các ngươi cư nhiên cũng là kẻ phản bội! Một đám tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung…”

“Ha ha, Đoạn cung chủ đừng nói khó nghe như vậy, chúng ta đây phải gọi là biết tiến biết lùi, lựa chọn một con đường sáng, bỏ gian tà theo chính nghĩa.” Nhếch miệng cười, đám người này không chỉ không cảm thấy giận dữ hay xấu hổ, mà còn thản nhiên đổi trắng thay đen.

Ngồi trên ghế chủ tọa, che ngực, nhìn xem thuộc hạ của bản thân từng kẻ một đều phản bội, lộ ra bộ mặt thật, sắc mặt Thiên Không liền trắng bệch như tờ giấy, bàn tay để trên mặt bàn cũng siết chặt thành nắm đấm.

Thế nhưng, không có chửi rủa hay rống giận, ông lại chỉ hít sâu một hơi, nói với Liễu Hi :“Trước khi chết, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.