Vì Quân Khuynh Thiên Hạ

Chương Cuối




Xe ngựa dần dần đi xa, Nam Hân Nhạc nhìn hoàng thành dần dần biến mất, ánh mắt giật mình.

Một đôi tay ấm áp ôm nàng vào lòng: ''Hân Nhi.'' Khúc Lang Tịnh cầm tay nàng.

"Tỷ tỷ muốn để thiếp đi.'' Nàng không ngốc, thấy Vũ Nhi xuất hiện ở đại lao, nàng đã biết, từ mới bắt đầu nàng đã biết tính toán của tỷ tỷ.

(Vì Hân tỷ chấp nhận Tịnh ca nên mình đổi xưng hô nhé!)

Nếu không Vũ Nhi sẽ không đến tẩm cung của nàng, sẽ không nói với nàng những lời đó, tỷ tỷ nhìn như đang ép nàng, không cho nàng bất kỳ cơ hội chọn lựa, nhưng nếu đúng như vậy, nàng sẽ không để nàng đi dễ dàng như vậy.

Tỷ muội nhiều năm, sao nàng có thể không hiểu, tỷ tỷ của nàng tốt biết bao nhiêu? Khoảng thời gian vui vẻ ở Nam Vương phủ, tỷ tỷ yêu thương nàng biết bao.....

"Nàng có một tỷ tỷ tốt.'' Hắn nói nhỏ bên tai nàng: ''Cũng có một đệ đệ tốt."

Hắn không nói với nàng cuộc đối thoại trong đại lao, hắn nghĩ Nam Ngụy Tử cũng không cần hắn nói, nàng muốn, chẳng qua là muội muội được hạnh phúc.

''Thiếp sẽ không được gặp lại họ sao.....'' Thân nhân duy nhất của nàng, nàng không còn cách nào gặp lại họ sao?

''Có thể.'' Khúc Lang Tịnh hôn nhẹ tóc nàng: ''Sẽ có cơ hội gặp mặt.''

''Thật sao?'' Nàng quay đầu nhìn hắn, thần sắc mờ mịt, giống như đứa trẻ bị vứt bỏ.

''Thật.'' Hắn ôm mặt nàng, lưu lại một nụ hôn kiên định trên môi nàng: ''Hơn nữa nàng còn có ta.''

Hắn cũng không để nàng quên hắn, hắn sẽ vĩnh viễn bên cạnh nàng.

Dịu dành trong mắt khiến Nam Hân Nhạc cười: ''Ừ, thiếp còn có chàng.'' Dựa vào trong lòng hắn, ngón tay vỗ về ngực hắn.

''Vết thương của chàng.....'' Nàng nhỏ tiếng lầm bầm, khi đó nàng đâm sâu như vậy, hơn nữa..... Nàng nghĩ đến lần đó ở tẩm cung, hắn không cho nàng cởi y phục của hắn.

''Không đáng ngại." Hắn cầm tay nàng, khóe môi nở nụ cười bất chính: ''Thừa sức cùng nàng hoan ái." Quả nhiên, thấy bên tai nàng hồng lên.

Khúc Lang Tịnh cười nhẹ, ngón tay vuốt tóc nàng: ''Hân Nhi, để tóc dài ra đi.''

"Ừm!" Nàng gật đầu, sau đó đặt vào tay hắn cái gì đó.

Khúc Lang Tịnh mở tay ra, rõ ràng là chiếc lược hắn làm cho nàng, nàng không phải ném vào hồ nước rồi sao? Sao lại.....

''Thiếp nhặt trở về." Giọng nói trong lòng hắn buồn bực, chẳng qua là lỗ tai ngày càng hồng.

Khúc Lang Tịnh cười, cài chiếc lược vào trong tóc nàng: ''Sau này, mỗi ngày ta sẽ chải tóc cho nàng.''

''Ừm!''

"Sau này, nàng có thể ở trong lòng ta cười, cũng có thể ở trong lòng ta khóc, nàng không phải Tu La Tướng quân, không phải Hỉ Nhạc Công chúa, nàng là Hân Nhi của ta, hướng dương của ta.''

''.....Ừ!''

''Chỉ cần nàng hạnh phúc, bọn họ cũng sẽ vui vẻ vì nàng.''

''.....Ừ!''

Khúc Lang Tịnh vuốt nhẹ tóc nàng, ngực cảm thấy ấm áo, hắn không nói gì, chỉ dịu dàng bên tai nàng nói: ''Hân Nhi, chúng ta về nhà đi!''

Nam Hi mùa xuân năm thứ mười, Viêm Lăng quốc kết minh với Kim Lăng quốc, cả nước vui mừng, tháng sau, Hỉ Nhạc Công chúa bệnh, cùng lúc, Tu La Tướng quân biến mất khỏi thế gian, Thánh nữ mắt tím phụng thiên mệnh, nói rằng Tướng quân là thần tướng trên trời, bảo vệ Kim Lăng.

Nay Kim Lăng thái bình, không cần Tu La hộ thế.

Nhưng trong dân gian cũng có người nói Tướng quân và Công chúa yêu nhau, cuối cùng hai người bỏ trốn, cũng có người nói Tướng quân yêu Công chúa, bởi vì Công chúa bệnh mà thương tâm, vì tình tạ thế, mọi người đồn thổi, mà sự thật cũng chỉ có người trong cuộc mới biết......

***

Thật lâu trước kia.....

Khúc Lang Tịnh vân du các nơi, bốn bể là nhà, lần này hắn tới hoành thành Kim Lăng phồn vinh, bước ra khách điếm, nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên cạnh.

""Một đám khất cái đang đánh nhau!"

"Ai nha! Sao mấy đứa lớn lại đánh một đứa nhỏ?''

''Hừm! Đứa nhỏ kia thật là không sợ chết.''

Nghe mấy người vây quanh bàn luận, hắn không có hứng thú, đang lúc chuẩn bị rời khỏi.

''A-----'' Đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm.

''Trời ơi! Đứa bé kia cắn đứt lỗ tai người ta!''

Khúc Lang Tịnh dừng chân lại, quay đầu thấy một đứa trẻ phun máu trong miệng ra, một đôi mắt dã thú hung ác đang trừng tên ăn xin, một kiểu 'Các ngươi còn dám tiến lên, ta tuyệt đối cắn chết các ngươi!' như thế.

Mà trên đất một nam nhân đang ôm lấy lỗ tai chảy máu, đau đến lăn lộn khóc trên đất khóc thét.

Thấy tình hình này, mấy tên khất cái khác không dám đến gần, chỉ sợ có kết cục giống tên trên đất, bọn họ hai mặt nhìn nhau, xoay người chạy đi.

Tiểu nam hài chùi vết máu trên mặt, cũng lắc lắc thân thể đứng lên.

Thấy không còn náo nhiệt để xem, người vây xem cũng giải tán, tên khất cái trên đất hoàn toàn không có ai ngó ngàng đến.

Tiểu nam hài hướng tên khất cái nhổ bãi nước miếng, lê chân, từng bước từng bước ly khai.

Khúc Lang Tịnh cảm thấy thú vị, đi theo sau hắn.

Phát hiện hắn đi theo, tiểu nam hài hung ác quay đầu: ''Làm gì?''

Mặt của hắn rất bẩn, bẩn đến nổi không nhìn rõ diện mạo, chỉ có đôi mắt đen kia rất sáng, y phục trên người cũng tả tơi dơ bẩn, nhưng vẫn nhìn ra được là vải tốt.

''Ngươi không phải tên khất cái''

''Ngươi mới là tên khất cái!'' Tiểu nam hài tức giận đáp trả hắn.

Khúc Lang Tịnh khẽ mỉm cười, nụ cười tuấn nhã như ánh trăng khiến tiểu nam hài khẽ thất thần: ''Vậy vì sao ngươi đánh nhau với mấy tên khất cái?''

''Bọn họ thừa dịp ta một mình chặn ta lại, còn muốn đòi tiền ta, dám động đến đầu ta, ta cho bọn hắn đẹp mặt!'' Hắn sẽ không để cho mình bị khi dễ.

Thấy trong mắt nam hài phát ra ánh sáng dã thú, Khúc Lang Tịnh không khỏi cười nhẹ.

Tiểu nam hài này trưởng thành như thế sẽ không tốt.

''Đến, ngươi ngồi lên bậc thềm."

"Làm gì?'' Nam hài trừng hắn.

''Chân của ngươi bị trật rồi, ta là đại phu.'' Không để ý hắn vùng vẫy, Khúc Lang Tịnh cởi giày hắn ra, cầm mắt cá chân sưng to của hắn.

Cơ thể tiểu nam hài bởi vì đau đớn mà căng cứng, lại không kêu lên một tiếng.

Hắn ngẩng đầu, thấy tiểu nam hài mím chặt môi, rõ ràng đau, nhưng đôi mắt đen lại quật cường.

Hắn giương môi lên, lấy thuốc cao từ trong lòng, giúp hắn xoa mắt cá chân ứ máu: ''Những tên khất cái kia cao lớn hơn ngươi, ngươi đánh nhau với hắn, ngươi không sợ chết sao?''

''Có gì phải sợ?'' Tiểu nam hài hừ lạnh.

"Hữu dũng vô mưu.''

Khúc Lang Tịnh vẫn cười, lại dễ dàng chế trụ hắn: ''Ta nói ngươi ngu ngốc, không sợ không có nghĩa là dũng cảm, ngược lại cần phải sợ mới có thể trở nên cường đại.''

Tiểu nam hài trừng hắn: ''Sợ mới là cẩu hùng!''

''Sai, chỉ có người biết sợ, mới biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.'' Con ngươi đen trong trẻo nhẹ chớp, ánh sáng trong đôi mắt khiến tiểu nam hài ngơ ngẩn: ''Một cường giả không phải chỉ có dũng, còn phải có mưu, chỉ có võ lực thì vô dụng, còn phải có đầu óc.''

Tiểu nam hài cái hiểu cái không.

Khúc Lang Tịnh khẽ mỉm cười: ''Ngươi có nghe qua chuyện xưa Sở bá vương Hạn Vũ chưa?''

Tiểu nam hài gật đầu.

''Ngươi cảm thấy hắn mạnh sao?''

Tiểu nam hài lại gật đầu.

''Nhưng hắn lại thua, tự vận dưới sông sâu, cường giả không phải là có thể thắng, trí giả mới có thể quyết định tất cả ván cờ, mà trí võ đều xem trọng, mới có thể là cường giả.''

''Cũng có thể bảo vệ những thứ quan trọng của mình sao?'' Tiểu nam hài hỏi.

''Ngươi có cái gì muốn bảo vệ?'' Khúc Lang Tịnh hỏi.

Tiểu nam hài gật đầu, con ngươi như mực kiên định lay động lòng người.

''Vậy ngươi sẽ phải ngoan độc.''

''Ngoan độc?''

''Đối với địch nhân phải ngoan độc, đối với mình càng ngoan độc hơn!'' Hắn cười, giọng nói thanh nhuận từng chữ đánh vào lòng tiểu nam hài.

''Mỗi người đều có nhược điểm, muốn thắng, sẽ phải tìm được nhược điểm của đối phương, đồng dạng, kẻ địch cũng sẽ công kích nhược điểm của ngươi, cho nên ngươi phải ngoan độc hơn so với địch nhân, trừ ngoan độc, còn phải nhanh, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, mà đối với mình ngoan độc, ngươi mới có thể quyết tuyệt.''

''Vậy nếu đối phương không có nhược điểm.....''

''Vậy thì hãy tạo ra nhược điểm.'' Khúc Lang Tịnh mỉm cười: ''Sau đó chờ cơ hội giải quyết đối phương.

Hắn buông chân tiểu nam hài ra: ''Tốt lắm.''

Hắn vỗ vỗ tay đứng lên, tiểu nam hài cũng thử đứng lên, phát hiện chân mình không đau.

''Nhớ lấy, muốn thành cường giả, sẽ phải ngoan độc, như vậy mới có thể bảo vệ cái quan trọng.'' Vỗ vỗ đầu tiểu nam hài, Khúc Lang Tịnh xoay người rời khỏi.

Nhìn hắn rời đi , tiểu nam hài cúi đầu lặng lẽ trở về.

Hắn đi tới hoàng thành, trèo vào từ góc tường thấp khuất nhất.

''Nhạc Nhi!'' Một bóng trắng chờ ở đó.

''Tỷ tỷ!'' Tiểu nam hài rụt người lại.

Thấy nàng bị thương khắp người, Nam Ngụy Tử không chỉ nhìu mày: ''Có chuyện gì? Sao bị thương thành ra như vậy?''

''Không có gì!'' Nam Hân Nhạc lắc đầu, nhìn tỷ tỷ xinh đẹp, sau đó nghĩ đến những gì vị đại ca kia vừa nói.

Muốn bảo vệ những cái quan trọng, sẽ phải ngoan độc!

Đối với địch nhân ngoan độc, đối với mình càng phải ngoan độc hơn!

Trên đời này mỗi người đều có nhược điểm, nếu không có, vậy thì chế tạo một nhược điểm.

Nhiều năm sau, nàng sớm quên đi tướng mạo người đó, nhưng lại khắc sâu lời hắn nói vào trí óc, hơn nữa thực hiện đúng theo đó.

Thẳng đến một năm nọ, nàng mới cười đùa mà nói sự kiện này cho mỗ nam nhân nào đó nghe.

Mỗ nam nhân nghe xong kinh ngạc đứng im tại chỗ, cảm thấy chuyện xưa này rất quen tai.....

Khuôn mặt tuấn nhã dần dần vặn vẹo.

HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.